Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính

Chương 49

Bây giờ đến lượt mình, chắc chắn sẽ không phạm những sai lầm đó!

"Má ơi, thật sự không sợ nước!"

"Hình như anh Kim đã gặp được cao nhân rồi!"

"Má ơi!"

Mọi người nhiệt tình tán dương, làm cho Kim thiếu gia vô cùng hưởng thụ, vung tay lên, lại kêu chục bình rượu ngon.

Lần tụ họp này, chủ khách đều vui.

Lúc hơn mười một giờ, tụ họp kết thúc.

Hoặc có lẽ nên đổi một cách nói khác, tất cả mọi người vẫn ở lại chơi, mà Kim thiếu gia thì rời đi trước.

Cậu ta vẫy tay tạm biết anh em của mình, rồi sau đó nói cho quản lý quán bar rượu dùng trong tối nay đều ghi vào tên của mình.

Đi đến cửa, tài xế đã ngừng xe ở ven đường.

"Kim thiếu, đi đâu ạ?"

Kim Hữu Tiền lên xe, vừa cài dây an toàn, vừa nói, "Đi đến khu du lịch nhà nông ở vùng ngoại ô, địa chỉ cụ thể chờ tôi gửi qua Wechat cho anh."

Cậu ta rời đi trước, bởi vì nhận được điện thoại của Dư Chân.

Dư Chân nói cô ấy và mấy người bạn đang chơi ở khu du lịch nhà nông, kết quả xe bị hư, chỗ kia là khu ngoại ô, khó gọi xe được, hỏi Kim Hữu Tiền có rảnh đi đón cô ấy hay không.

Kim Hữu Tiền cũng không suy nghĩ trong lời này có vấn đề gì không, cậu ta chỉ biết là người đẹp lên tiếng, hơn nữa chút chuyện nhỏ như vậy, nếu cậu ta từ chối, sau này cũng không có mặt mũi tiếp tục theo đuổi người ta.

"Kim thiếu, ngồi vững."

Sau khi tài xế lên tiếng nhắc nhở, thì khởi động xe, lái đến ngoại ô.

Thời gian này, thành phố Xuân Sơn vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng càng đi đến ngoại ô, người càng ít.

Tài xế lái xe hơn nửa giờ, mới tới gần địa chỉ mà Kim Hữu Tiền gửi.

Đoạn đường phía sau, ngay cả một chiếc xe cũng không gặp được.

Cũng không biết đèn đường xảy ra chuyện gì, hư rất nhiều, đi thật lâu mới thấy có một ngọn đèn đang sáng.

Tài xế là nhà họ Kim xài một số tiền lớn mời đến, thân thể cường tráng, còn làm lính mấy năm.

Mắt thấy càng ngày càng đi xa khỏi trung tâm thành phố, từ đường lớn quẹo vào đường nhỏ, nhỏ đến mức xe miễn cưỡng chạy đi qua.

Trong lòng tài xế không biết bị gì, cảm thấy hơi nổi da gà, mở miệng làm dịu không khí một chút, "Kim thiếu, chỗ của bạn cậu có chút xa nha!"

Kim Hữu Tiền không biết tài xế nghĩ gì, nhưng thật ra trong lòng cậu ta cũng có chút nổi da gà, hai bên đường của con đường nhỏ này cỏ mọc um tùm, cậu ta rõ ràng là một người đàn ông cao 1m8, đứng lên cũng không cao hơn đám cỏ kia bao nhiêu.

Nếu không phải là người đẹp mà cậu ta vừa gặp đã yêu gọi, cậu ta đã sớm bảo tài xế quay đầu trở về.

"Cũng bởi vì ở ngoại ô không gọi xe được, nếu không cũng không đến lượt tôi..." Kim Hữu Tiền khô cằn trả lời.

Hai người câu có câu không nói chuyện, sau khi đi một đoạn đường, rốt cuộc cũng thấy ánh sáng.

Đó là một ngôi nhà lầu làm bằng gỗ thường gặp ở khu du lịch nông thôn, được xây trên con đường mòn, hai bên mái hiên treo đèn l*иg đỏ lớn, hơi đung đưa theo gió đêm.

Phía sau loáng thoáng có ánh đèn, miễn cưỡng có thể nhìn thấy dãy nhà thấp lùn, giống như kiến trúc phỏng chế thời xưa.

Sau khi tài xế nhìn thấy, khóe miệng hơi giật giật, trong lòng nghĩ còn không bằng không nhìn thấy, lần này càng nổi da gà.

Vừa vặn lúc này tiếng nhắc nhở của dẫn đường trên điện thoại đã đến gần mục tiêu.

Tài xế thuận thế ngừng xe ở ven đường, mở đèn pha ra, quay đầu hỏi Kim Hữu Tiền, "Kim thiếu, đến rồi, nếu đi vào sâu chút nữa sẽ khó quay đầu xe lại, nếu không cậu gọi điện thoại cho người bạn kia, hỏi cô ấy ở chỗ nào, phiền đi ra ngoài này một chút.”