Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính

Chương 43

"Tôi muốn gϊếŧ cô ---" Gương mặt của nó trở nên khủng bố dọa người, ánh mắt oán độc, mạnh mẽ đánh về phía Lạc Văn Thư.

Gϊếŧ cô ta, xé nát cô ta...

Mặc dù tuổi Lạc Tinh Dữ nhỏ, nhưng lá gan lại rất lớn.

Mẹ thích xem phim kinh dị, nhưng vừa không dám xem một mình, mỗi lần đều kéo cậu xem cùng.

Những thứ âm nhạc hình ảnh kinh khủng mới xuất hiện, lúc mới bắt đầu có thể hù dọa cậu một chút, sau đó xem nhiều, cũng thành thói quen.

Cứ như vậy lá gan của cậu được rèn luyện ngày càng lớn.

Nhưng mà tác phẩm truyền hình và điện ảnh khác với thực tế.

Vào giờ phút này, Lạc Tinh Dữ đứng trên sân thượng, tận mắt nhìn thấy cô bé đáng sợ kia kêu một tiếng chói tai, xông về phía mình.

Trong nháy mắt khuôn mặt của cậu trắng bệch, theo bản năng trốn vào sau lưng của Lạc Tinh Dữ, một đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của cô.

"Mẹ ơi.." Cậu theo bản năng gọi một tiếng.

"Đừng sợ." Lạc Văn Thư dịu dàng nói.

Cửa tủ lạnh cũ là cô mở ra, cô dám làm vậy, tất nhiên cũng có chuẩn bị ứng phó với tình huống tiếp theo.

Lúc qủy nước nhỏ đi ra, cô cũng đã nâng tay lên, lấy trời đất làm sách, ngưng tụ linh lực giữa ngón tay, nhanh chóng vẽ một đạo phù chú.

Khi quỷ nước nhỏ kia xông lên, vừa vặn đầu đυ.ng vào bùa chú, toàn bộ linh thể bay ra ngoài, nện lên cửa tủ lạnh cũ đang mở.

Nhất thời, oán khí vây quanh quỷ nước nhỏ tiêu tán một chút, không chỉ có như vậy, ngay cả linh thể, cũng phai nhạt một chút so với vừa rồi.

Trong hư không đạo bùa chú nguyền rủa kia cũng không biến mất, đường cong vẽ từ linh lực, gần như tản ra ánh sáng màu vàng, phân tán rồi lại hợp lại, cuối cùng biến thành một sợi dây trói buộc, bay về phía quỷ nước nhỏ, trói chặt linh thể của nó lại.

Quỷ nước nhỏ bị tức giận làm mê muội đầu óc, lúc này cuối cùng cũng khôi phục chút lý trí, ý thức được mình không chọc nổi người trước mặt này.

Nó cố gắng giãy giụa, muốn tránh thoát trói buộc, nhưng mà dây thừng hóa từ búa chú kia, từ đầu đến cuối đều không lỏng ra chút nào.

Trong mắt của quỷ nước nhỏ, từ tràn đầy oán độc, bắt đầu có chút sợ hãi.

"Nói thử đi, lúc nào chết, chết thế nào, tại sao lại để mắt đến Phương Bằng?" Giọng nói của Lạc Văn Thư rất lạnh nhạt hỏi liên tục mấy vấn đề.

Mặc dù quỷ nước nhỏ bị trói, chạy không được, nhưng cũng không phối hợp.

Trong đôi mắt kia, trừ sợ hãi ra, còn có oán độc và chế nhạo.

"Con người này của tôi tính khí không tốt lắm, vấn đề mới vừa rồi, tôi cho cô bé một cơ hội, trả lời thật tốt, tôi có thể đưa cô bé đến địa phủ, nếu không, vậy thì vĩnh viện ngậm miệng đi."

Quỷ nước nhỏ vẫn là vẻ mặt kia.

Đôi mắt Lạc Văn Thư trở nên lạnh lùng, giơ tay lên làm pháp quyết, chỉ thấy dây thùng trói quỷ nước nhỏ trong nháy mặt buộc chặt lại, giống như lưỡi dao sắc bén, cắt vào trong linh thể, cắt qua cánh tay trái của quỷ nước nhỏ.

"A..." Một tiếng thống khổ chói tai vang lên.

"Tôi nói tôi nói, bỏ qua cho tôi, van cầu cô!" Rốt cuộc quỷ nước nhỏ cũng nhận rõ thực tế, người phụ nữ trước mặt này quá đáng sợ, nó hoàn toàn không chọc nổi.

Lạc Văn Thư thu tay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu quỷ kia.

Quỷ nước nhỏ thành thật trả lời vấn đề của Lạc Văn Thư.

Nó là vào nửa năm trước trượt chân rơi xuống hồ nhân tạo bên cạnh rồi bị chết đuổi.