Trận đấu bắt đầu bằng một bầu không khí vô cùng nóng. Cả hai nam thần lại đang đối đầu nhau khiến tất cả những cô nữ sinh có mặt ở đó không ngừng reo hò phấn khích. Tố Linh ôm chặt chiếc ba lô trong tay, ánh mắt căng thẳng nhìn theo từng bước di chuyển của cả hai người.
"Trận đấu này... cậu muốn ai thắng?"
Một giọng nữ sinh nhẹ nhàng vang lên khiến cô không khỏi giật mình. Quay mặt nhìn sang, cô liền bắt gặp gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần của Lạc Thy Thy. Nơi đáy lòng dâng lên một sự chua xót, cô khẽ mỉm cười rồi nhỏ giọng trả lời.
"Dĩ nhiên là tôi hy vọng Duy Khánh sẽ thắng."
"Thật sao?"
"Ừm!"
"Tố Linh, cậu có thể nói dối nhưng đôi mắt của cậu thì không."
Giống như bị người khác nói trúng tim đen, cô bỗng nhiên im lặng. Lạc Thy Thy nhìn biểu cảm của cô, trong lòng cũng chẳng có chút gì là thoải mái.
"Chúng ta... ra ngoài nói chuyện một lát được không?"
"Giữa tôi và cậu có chuyện gì để nói sao?"
"Có chứ. Đằng sau sân bóng có một hồ nhỏ trồng rất nhiều hoa sen. Chúng ta... Tới đó đi."
"Tôi không muốn!"
"Chẳng lẽ cậu không muốn biết lí do thật sự mà Thiên Vũ chia tay cậu là gì sao?"
Đôi mắt của Tố Linh khẽ động. Cô tất nhiên là muốn biết. Nhưng là nửa muốn biết, nửa lại không... Cuối cùng thì cô vẫn gật đầu đồng ý.
Tố Linh theo Thy Thy ra khỏi sân bóng. Hai người cùng nhau đi đến bên cạnh bờ hồ nhỏ trồng đầy những cánh sen trắng hồng. Gió chiều man mát thổi, tia nắng hoàng hôn buông xuống mái tóc mềm. Hít vào một hơi thật sâu, cô hỏi.
"Cậu... Muốn nói gì thì nói đi."
"Lâm Tố Linh! Cậu có biết mối quan hệ của tôi và Thiên Vũ là gì không?"
"Tôi không biết, không muốn biết và càng không cần thiết phải biết."
"Cậu mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Giữa tôi và cậu ấy... là thanh mai trúc mã, là đính ước từ nhỏ của cả hai bên gia đình."
"Vậy thì sao chứ? Liên quan gì đến tôi?"
"Tất nhiên là có. Bởi vì cậu... mới chính là người cậu ấy thích."
"Thích sao? Ha... giả dối."
Lâm Tố Linh buông một nụ cười nhạt. Thích cô sao? Nếu thích thì đâu có làm cô tổn thương như bây giờ kia chứ. Giờ lại nói thích, một chữ thích của cô ấy thì liền muốn cô bỏ qua tất cả sao...
"Tôi nói thật đó. Thiên Vũ... thật sự rất thích cậu."
"Đủ rồi! Tôi không quan tâm nữa. Bây giờ cậu trở về rồi, hai người có thể tiếp tục ở bên nhau. Tôi và cậu ấy cũng không còn liên quan gì nữa. Từ nay về sau, chúng ta không nên gặp nhau nữa."
Hiệp đấu đầu tiên kết thúc, tất cả các tuyển thủ lại được phép nghỉ ngơi. Đường Duy Khánh và Lục Thiên Vũ chạy ra khỏi sân, lại không nhìn thấy hai cô gái kia đâu.
"Cậu có thấy Lâm Tố Linh không?"
Đường Duy Khánh lo lắng hỏi một cậu nam sinh gần đó. Cậu ta suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Lúc nãy tôi thấy Thy Thy đã rủ cậu ấy đi ra ngoài rồi."
"Cậu biết bọn họ đi đâu không?"
"Tôi không biết. Cậu gọi điện thoại thử xem."
"Cảm ơn!"
Lục Thiên Vũ cũng từ phía bên kia chạy đến. Nhìn sắc mặt bất an của Đường Duy Khánh, anh biết có chuyện rồi.
"Cậu gọi điện thoại cho Tố Linh thử xem."
"Điện thoại của tôi ở trong ba lô."
"Tôi cũng vậy."
"Rốt cuộc thì hai người họ có thể đi đâu chứ?"
Từ phía sau lưng, có một nữ sinh chạy đến rồi mỉm cười nhìn hai người. Cô ấy nói.
"Lúc nãy, tôi có nghe nói họ đi hồ sen gì đó."
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Như sực nhớ ra điều gì đó, cả hai lập tức chạy đi trước sự ngơ ngác của nữ sinh kia.
"Chuyện lúc nãy, ở sau nhà vệ sinh, tôi đều đã thấy rồi."
"Gì chứ? Cậu..."
Lâm Tố Linh nhíu mày nhìn đôi mắt đượm buồn của Lạc Thy Thy. Chuyện ở sau nhà vệ sinh lúc nãy, tại sao...
"Cậu theo dõi tôi?"
"Xin lỗi! Tôi không có ý theo dõi cậu. Tôi chỉ là... đi theo Thiên Vũ. Nhưng kết quả là lại nhìn thấy chuyện không nên thấy."
"Chuyện đó... tôi cũng không biết phải nói thế nào. Nhưng cậu có thể yên tâm, từ nay về sau, tôi tuyệt đối không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa."
Lạc Thy Thy im lặng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn thấy thứ gì đó, cô ấy lại khẽ cười.
"Lâm Tố Linh! Hay chúng ta thử một chút đi."
"Thử chuyện gì?"
"Thử xem cậu ấy tin tôi hơn hay là tin cậu hơn."
"Cậu điên rồi. Tôi không có điên như cậu."
Nói rồi, cô quay người muốn bỏ đi. Chỉ là còn chưa kịp bước thì đã bị Lạc Thy Thy giữ lại. Tố Linh nhíu mày, ánh mắt có chút tức giận nhìn người trước mặt.
"Buông ra!"
"Tôi không buông!"
"Lạc Thy Thy, cậu điên rồi hả?"
"Tôi đúng là điên rồi đó. Lâm Tố Linh, rõ ràng là tôi mới là người tới trước, cậu lấy tư cách gì mà cướp cậu ấy chứ?"
"Cậu..."
Còn chưa kịp nói gì, thì Lạc Thy Thy đã kéo tay cô đặt lên vai mình. Cô hất tay cô ấy ra, kết quả là Lạc Thy Thy lại bị rơi xuống hồ.
"Thy Thy!"
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bóng người đã lao xuống hồ và cứu Lạc Thy Thy đưa lên bờ. Cũng đúng lúc đó, Đường Duy Khánh kéo tay cô lại, ánh mắt lo lắng cẩn thận quan sát cô.
"Em có sao không?"
"E... Em không sao. Thy Thy... cậu ấy...."
Lạc Thy Thy được Lục Thiên Vũ đưa lên bờ, toàn thân ướt sũng, run rẩy không thôi. Cô ấy ho sặc sụa, đôi mắt cũng đỏ hết cả lên.
"Thiên Vũ!"
Cô ấy vừa mếu máo gọi tên, vừa đưa tay ôm chặt lấy anh. Lục Thiên Vũ nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.
"Không sao! Có anh ở đây rồi. Không sao nữa."
"Thiên Vũ! Anh đừng trách Tố Linh, là em bất cẩn, tự mình rơi xuống nước chứ không phải lỗi của cậu ấy."
Lục Thiên Vũ quay đầu nhìn Tố Linh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp. Đường Duy Khánh kéo tay cô ra đứng phía sau lưng mình, anh cúi đầu đối diện với ánh mắt của Lục Thiên Vũ.
"Nếu như đã nói là không phải lỗi của Tố Linh vậy thì tôi đưa cô ấy đi trước."
"Đứng lại đó. Lâm Tố Linh, tôi muốn nghe em giải thích."
Tố Linh cười nhạt, bước ra khỏi sự che chở của Duy Khánh. Đối diện với ánh mắt dò xét của anh, cô chỉ nhỏ giọng nói.
"Nếu như tôi nói tôi không làm vậy cậu có tin không?"
Không có câu trả lời, chỉ có ánh mắt lẩn tránh của Lục Thiên Vũ. Tố Linh mím chặt môi, ánh mắt đau lòng nhìn gương mặt điển trai ấy rồi nói tiếp.
"Nếu như đã không tin vậy tôi giải thích cũng đâu có ý nghĩa gì."
Nếu như người ta đã không tin bạn, thì dù bạn có gào lên để giải thích thì cũng chỉ là vô ích mà thôi...