Chút tự tôn cuối cùng của Kì Tâm lúc này đã hạ thấp xuống tận đáy, bây giờ cậu đang vô cùng tỉnh táo nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn xúc tu đang xâm phạm bản thân, thậm chí cậu còn sắp đạt cao trào. Trong mắt mọi người, ngày thường Kì Tâm kiêu ngạo như thần, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, không thể lại gần trêu đùa. Vậy mà giờ phút này vị thần ấy lại dùng tư thế xấu hổ nhất nằm trên mặt đất, khóe miệng còn chảy nước miếng vì kɧoáı ©ảʍ, thân hình mảnh khảnh trắng nõn lại bị vô số xúc tu đùa giỡn, bắt nạt.
“Đừng mà... Tránh xa tôi ra!” Kì Tâm yếu ớt vặn vẹo cơ thể. Đây chắc chắn không phải là để dụ dỗ đám xúc tu. Hai chân cậu mở rộng tạo điều kiện thuận lợi cho các xúc tu dễ dàng xâm nhập và cắm rút.
“Đau quá... Van xin mày… Dừng... Dừng lại...”
Các xúc tu không ngừng đâm sâu vào trong niệu đạo, bởi vì miệng huyệt quá nhỏ, các xúc tu vừa phun ra dịch nhầy vừa di chuyển vào sâu hơn, va chạm vào các dây thần kinh xung quanh. Các xúc tu ở hậu huyệt do được dịch mật làm ướt nên dễ dàng chọc ngoáy nới rộng hậu huyệt. Chúng vùng vẫy loạn xạ giống như những con lươn khi gặp nước. Không chỉ vậy, chúng còn không bỏ sót bất kỳ tấc thịt nào trên thành huyệt, khiến thành ruột chật hẹp trở thành mớ hỗn độn.
Kì Tâm cảm nhận được được các xúc tu đang làm loạn dưới vùng bụng dưới của mình, trong lòng cảm thấy buồn nôn.
“Mau cút ra ngoài... Buồn nôn quá.”
Hai xúc tu đồng thời húc vào điểm nhô ra của tuyến tiền liệt.
“Aaaaa... Sướиɠ quá...”
Giác hút đói khát hút lấy dịch mật chảy ra vì kɧoáı ©ảʍ.
“Ưʍ...Ưʍ...”
“Aaaaaaaa... Mau dừng lại... Mau ra ngoài...”
Giác hút cảm nhận được thân thể vật thí nghiệm đang điên cuồng run rẩy nên càng dùng sức hút mạnh vách ruột hơn. Lúc này Kì Tâm Kì Tâm lúc này không cảm nhận được bất cứ điều gì ngoại trừ kɧoáı ©ảʍ, nhận thức ngày càng trở nên mơ hồ.
“Ư aaaaaaa.. Mau rút ra...” Kì Tâm vì đạt đến cao trào mà dựng đứng thân thể lên. Thế mà cậu lại bắn ra trước mặt mọi người dưới sự xâm phạm của xúc tu. Kì Tâm rũ đầu qua một bên. Cậu biết rõ mọi người đều đang quan sát mình nhưng bản thân lại thoải mái xuất tinh. Các xúc tu cũng có thể cảm nhận giống như vật thí nghiệm. Trước khi Kì Tâm xuất tinh, các xúc tu rút ra khỏi niệu đạo, khi cậu bắn tinh, các xúc tu cũng xuất dịch vào trong hậu huyệt cậu. Sau khi các xúc tu rút ra, dịch nhầy trong hậu huyệt tràn ra như khi đi tiểu.
“Huhu... Đừng mà... Tôi chịu không nổi nữa rồi...”
Trận run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ chưa đi, vô số các xúc tu nhỏ lại bám lấy bên ngoài dươиɠ ѵậŧ Kì Tâm.
“Thí nghiệm hôm nay dừng lại đây đi.” Lâm Bác ra hiệu dừng lại, nhân viên công tác liền ngắt nguồn điện.
Lâm Bác đã xem tư liệu về Kì Tâm, là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không có cha mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Vừa tốt nghiệp đã đến viện nghiên cứu công tác, rất đơn thuần. Mấy năm nay đến thời gian nghỉ ngơi vốn đã ít lại còn ít hơn, chắc chắn vẫn còn là xử nam. Nếu cứ tiếp tục anh sợ là Kì Tâm sẽ chịu không được mà ngất xỉu. Các xúc tu ngừng lại động tác.
“Mọi người ra ngoài trước đi, phần còn lại để tôi ghi chép là được rồi.”
“Vâng, viện trưởng.”
Tổ ghi chép rời khỏi phòng thí nghiệm, lúc này chỉ còn lại hai người. Lâm Bác mở tủ kính ra, ôm lấy Kì Tâm đang nằm xụi lơ trên đất vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cậu.
“Nếu cậu muốn bỏ cuộc, bây giờ vẫn còn kịp. Đây mới chỉ là hiệu quả cấp một.”
“Từ khi tôi tốt nghiệp đã đi theo anh, cũng đã ba năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội để thử nghiệm xúc tu của anh, tôi cảm thấy rất vui, vì vậy tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Kì Tâm dùng chút sức còn lại sau khi đạt cực khoái nhẹ nhàng nói chuyện.
Lâm Bác nhẹ nhàng ôm lấy Kì Tâm, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi. Kì Tâm ngẩng đầu đối mặt với Lâm Bác, như muốn nói xin anh hãy tin tưởng tôi, chắc chắn tôi sẽ kiên trì đến cùng. Lâm Bác nở nụ cười đáp lại Kì Tâm rồi anh đứng dậy đến trước tủ lấy ra bộ đồ sạch sẽ đưa cho Kì Tâm.
“Cậu đi thay đồ đi, chỗ này để tôi dọn dẹp cho.”
“Được, cảm ơn viện trưởng.” Bây giờ Kì Tâm giống đứa trẻ bị chịu uất ức sau khi về nhà được ba mẹ an ủi.
“Nếu như cậu chuẩn bị làm giãn trước thì hậu huyệt sẽ bớt đau hơn.”
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tốt.”