Thị Ngải

Chương 4

"Trời ơi! Cậu Bá Hùng chết rồi! Chết cháy rồi!"

Đeo một đống vàng trên người thế này thì còn ai vào đây nữa?

Cụ Lý đang bực dọc vì vốn đã chuẩn bị kế hoạch đêm qua đi hù ma, cuối cùng chả biết làm sao lại ngủ tít đến sáng. Đã hỏng mất chuyện kén rể, lại còn tự dưng có người chết trong nhà mình nữa!

Nhìn cái xác đen thui phát khϊếp, cụ Lý vừa sợ hãi vừa lo lắng không thôi. Biết ăn nói làm sao với thằng cha nó, lão Bá Hổ ở làng bên bây giờ?

"Chúng mày đâu, cô Ngải, cô Ngọc đâu rồi?"

"Bẩm cụ, hai cô đang ở trong phòng ạ!"

"Bảo hai cô ở yên trong phòng, ngoài này không có chuyện của đàn bà con gái! Cả bà nữa, đi hết vào trong nhà đi!"

Cụ Lý đuổi bà Hai vào nhà, không nhận ra sắc mặt bà có gì là lạ. Đêm qua, chính bà Hai thông đồng với cậu Bá Hùng để cậu ta lẻn vào phòng cô Ngải. Bà trừng mắt cảnh cáo mấy thằng hầu của cậu Bá Hùng, chúng nó mà lắm mồm khai ra thì chết!

"Thằng Nô đâu, mày ra đây ông đánh chết mày!" – Cụ Lý hằm hằm quát.

Đêm qua thằng trời đánh này sao không gọi cụ dậy chứ!

Lúc này mọi người mới chú ý tới hai người nằm sõng soài cách xác cậu Bá Hùng một đoạn.

"Ối thầy Đồ mà, sao lại nằm đây? Chẳng lẽ..."

Cụ Lý tức giận sai người tạt nước cho cả hai tỉnh. Thằng Nô và thầy Đồ vừa tỉnh liền rúm ró lại với nhau, ai hỏi gì cũng lắc đầu, miệng ú ớ mỗi một câu:

"Ma, ma, có ma... ma tóc dài..."

Chuyện đến tai cụ Bá Hổ, biết tin thằng con trai duy nhất chết thình lình như vậy, cụ ầm ĩ đem kiện lên quan. Quan huyện năm nay đã ngoài sáu mươi, mắt hí râu quặp, lại có thói háo sắc.

Nhà cụ Bá Hổ giàu hơn nhà cụ Lý nhiều, lần này cụ Bá Hổ đút cho quan huyện không ít, quan bèn cho lôi hết cả nhà cụ Lý lên công đường. Cứ ai có mặt ở nhà cụ Lý đêm đó đều bị lôi đi hết.

Quan huyện ngồi bên trên, hai con mắt nhập nhèm nhìn một đám người khóc om sòm kêu oan ở dưới. Đêm qua bị bà huyện bắt "trả bài", quan đang mệt trong người nên nghe tiếng khóc lóc ỉ ôi, chỉ thấy phiền muốn chết. Người cuối cùng bước vào, đôi mắt quan huyện đang nhập nhèm lim dim bỗng sáng choang, quan dụi mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần.

"Chúng mày làm cái gì đấy, nhẹ cái tay thôi!"

Người vừa bước vào chính là cô Ngải, cô bị đám lính hùng hổ lôi vào công đường. Quan huyện quát đám lính rồi sai lấy ghế cho cô Ngải ngồi, trước con mắt ghen tức của mẹ con bà Hai.

"Đến thầy u còn phải quỳ, sao nó lại được ngồi chứ! Đúng là cái loại lẳиɠ ɭơ mà!"

Cô Hồng Ngọc tru tréo kêu lên. Bị giải lên công đường nhưng từ sớm tinh mơ cô đã dậy chải chuốt đầu tóc, quần áo sặc sỡ như con cá bảy màu. Còn cô Ngải không ngồi ghế mà yên lặng quỳ xuống, cúi đầu tránh đi ánh mắt lộ liễu của quan huyện.

Quan ngẩn ra nhìn cô Ngải một hồi lâu, không có lính nhắc thì cũng quên luôn mình đang ngồi trên công đường. Quan vuốt vuốt đôi râu quặp, đảo mắt suy nghĩ.

Cụ Lý ở dưới còn chưa kịp thở phào thì đã bị quan đập bàn doạ cho sợ run:

"Nhốt ba thằng này lại, dùng cực hình cho tao!"

Quan chỉ vào mặt cụ Lý, thầy Đồ và thằng Nô. Thầy Đồ và thằng Nô đều sợ đến hoá điên rồi, miệng cứ ú ớ lúc khóc lúc cười. Còn lại cụ Lý gào rát cả họng kêu oan nhưng nào có ai thèm nghe.

Nửa đêm.

Trong ngục tối, cụ Lý bị nhốt cùng với thầy Đồ và thằng Nô. Hai người họ lải nhải suốt làm cụ rất nhức đầu. Đám lính thấy đánh hai kẻ điên cũng chẳng lấy được lời khai gì nên dồn hết vào đánh cụ. Từ lưng xuống đến đùi cụ trầy da rách thịt, chảy máu dính ướt hết cả quần áo. Mùi máu tươi tanh tưởi bao trùm khắp ngục giam.

"Ma, ma, có ma... ma tóc dài... cứu tôi với!"

"Chúng mày có im đi không hả ? Ui da..."

Cụ Lý đau quá không ngồi cũng chẳng nằm ngửa được, cụ chỉ có thể nằm sấp thở mệt nhọc. Cả ngày nay không có một hạt cơm, một giọt nước nào vào miệng, lại còn bị đánh dã man, cụ Lý kiệt sức nằm lịm đi...

Một khoảng thời gian rất lâu trôi qua, cụ Lý tỉnh giấc vì cảm giác có cái gì lúng búng trong miệng. Cụ yếu ớt mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt buồn rười rượi đầy oán trách của bà Cả.

"B... bà... bà đi đi! Đừng có ám tôi nữa mà! T... tôi xin bà đấy..."

Bà Cả không nói gì, chỉ nhìn chòng chọc vào cụ Lý, hốc mắt toàn lòng trắng, làn da cũng chỉ một màu trắng bệch. Những chỗ bà đi qua, đều để lại một đống nước lênh láng. Bà tiến lại gần, đôi tay xương xẩu lồi cả gân xanh đặt lên cổ cụ Lý.

"Á!!! Tha tôi, xin bà tha cho tôi..."

Cụ Lý sợ toát hết mồ hôi, mở bừng mắt ra. Cảm giác cơ thể mình ướt nhẹp như vừa lội từ dưới nước lên, không biết là mồ hôi hay là máu nữa...

Bàn tay nào đó vẫn đặt lên cổ, cụ Lý thở không nổi, dùng hết sức bình sinh giằng nó ra:

"Mẹ nó, hai cái thằng điên này! Chúng mày có thôi đi không hả?"