Thị Ngải

Chương 1: Kén rể

Tết Nguyên tiêu, khắp nơi nô nức người đi trẩy hội. Nhưng ở ngôi làng Nghè này, không có cái hội nào đông người bằng cụ Lý kén rể.

Cô Ngải là con gái đầu lòng của cụ Lý với bà Cả. Không ai nhìn thấy bà Cả bao giờ, cũng chẳng biết bà là ai, còn sống hay đã chết. Bởi hồi còn thanh niên trai tráng, cụ Lý đi buôn bán trên ngược, khi đi chỉ có một mình, khi về lại bế theo cô Ngải trên tay.

Người ta đồn cụ Lý bị gái bản cho ăn ngải nên mới có cô, nên cụ không thích đứa con gái này, mới đặt tên cô là Ngải. Về làng cụ cưới vợ hai, bà Hai ghét con riêng của chồng lắm, thường ngấm ngầm bắt nạt cô, mà cụ cũng nhắm mắt làm ngơ.

Cô Ngải cứ thế lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mẹ ghẻ và sự thờ ơ của cụ Lý. Cô vừa đẹp người vừa đẹp nết, lần này kén rể, thanh niên trong làng, rồi cả mấy làng bên cũng kéo đến chật cả sân nhà cụ Lý.

Ai nấy đều háo hức, không biết cụ Lý thách đố chàng rể tương lai cái gì?

"Ta đây chẳng thiếu cái gì, chỉ cần một điều kiện: Con rể tương lai của ta phải gan dạ hơn ta."

"Đêm nay các anh hãy ở lại đây, ai qua được thử thách của ta, ta liền gả con gái cho người đó!"

Đám thanh niên xì xầm xôn xao, nghe lạ thế nhỉ, chưa thấy ai ra điều kiện kén rể lạ lùng như thế bao giờ. Lại nhìn sang cô Ngải đứng một bên, xinh đẹp mặt hoa da phấn, tất cả đều không kìm được mà ôm hi vọng thử vận may.

Cụ Lý miệng lớn tiếng nói nhưng trong lòng không khỏi kinh sợ về giấc mơ ám ảnh cụ mấy đêm nay.

[...]

Năm đó, cụ đi bôn ba khắp nơi, buôn đủ thứ để làm giàu. Cụ đi lên miền ngược buôn bán, lấy tên là A Lý. Cũng từ đây A Lý đã gặp Seo Ly, mẹ cô Ngải. Seo Ly đẹp lắm, đôi mắt to tròn, nụ cười duyên, mái tóc đen mượt như suối. Phải cái nhà cô nghèo, cha mẹ cô thiếu nợ A Lý, bèn bán cô cho A Lý làm vợ.

Trai bản ngấp nghé Seo Ly nhiều lắm, nay tự dưng bông hoa thơm bị thằng khác hái mất, chúng ghét A Lý vô cùng. Vợ chồng A Lý lấy nhau được một năm thì con gái đầu lòng ra đời, đặt tên là Ngải. Không như sau này người ta đồn đại, họ đặt tên con bé là Ngải vì có nguyên do khác.

Lúc sinh nó ra, mẹ nó bị khó sinh, suýt nữa thì đi cả mẹ lẫn con. Con bé sinh ra ốm yếu suốt ngày, A Lý cũng chỉ biết đi tìm thầy cúng.

"Nhà mày gây thù với ai, để người ta yểm ngải cho vợ con mày dở sống dở chết?"

"Muốn con mày sống được thì phải đặt cái tên cho nó xấu như ma, tà ma mới không để ý đến nó."

Thầy cúng xong đi về ngay trong đêm. A Lý muốn giữ lại nhưng thầy nhất định đi về:

"Mai tao còn phải đi cúng nhà khác."

Thầy cúng vừa đi được một lúc, áng chừng đang đi đến đoạn con suối, thì lạ thay, bỗng dưng trời mưa như trút nước, sấm chớp đùng đoàng đinh tai nhức óc. A Lý vội vã chạy đuổi theo gọi thầy cúng ở lại thì đã không thấy người đâu. Trời lại mưa gió nguy hiểm thế này, A Lý đành quay về. Nhưng sáng hôm sau, A Lý nghe được tin thầy cúng chết.

Trời ạ! Vừa mới hôm qua còn khoẻ mạnh đi cúng cho nhà mình cơ mà! A Lý đi nghe ngóng, thì ra thầy cúng bị trượt chân ngã xuống suối, đêm qua mưa to nước chảy xiết, bị cuốn trôi đi mất. Lúc người ta vớt xác thầy cúng lên, còn thấy vết bầm tím ở cổ chân giống như bị ai túm chân kéo đi vậy.

Dân bản ai nấy đều sợ tái mét mặt mày, từ hôm đó không một ai dám bén mảng đến gần con suối nữa. Cùng lắm phải đi rừng kiếm ăn thì cũng chỉ dám đi tốp nhiều người, đi vào ban ngày mà thôi.

[...]

Bẵng đi một thời gian, vợ A Lý vẫn luôn đau ốm hôm nay bỗng dưng sắc mặt hồng hào, dậy làm việc chân tay thoăn thoắt. A Lý mừng rỡ vô cùng, bây giờ chỉ cần con Ngải cũng khoẻ mạnh trở lại thì tốt quá rồi.

Đêm đó, trời lại mưa như trút nước, sấm chớp đinh tai khiến ai nấy nghe đều run sợ. Nhớ lại hôm đó thầy cúng cũng chết trong đêm mưa to gió lớn như thế này, A Lý trong lòng sợ hãi, vội chạy đi xem vợ con.

Đúng lúc này, con Ngải đang ngủ li bì đột nhiên khóc ré lên. Mà mẹ nó thì chẳng thấy bóng dáng đâu hết. A Lý vội bế con lên dỗ, tìm khắp nhà không thấy vợ đâu. Con Ngải cứ khóc xé ruột xé gan, mắt mở to nhìn chằm chằm vào cửa sổ trông ra bờ suối.

A Lý nhìn theo, quả nhiên thấy một bóng người đứng ở đó, mái tóc dài để xoã ướt sũng nước mưa. Một tia chớp sáng bừng trời, khuôn mặt người đó hiện ra, trắng bệch như người chết đuối.

"Seo Ly!!!!"

A Lý thất kinh gọi vợ, chỉ trong chớp mắt Seo Ly đã bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo tuột xuống suối.

"Không!!!"

A Lý gào lên thất thanh, tay vẫn ôm chặt con Ngải đang khóc đến hụt hơi, chân chạy băng băng đến bên bờ suối. Nhưng không kịp nữa rồi, nước chảy quá xiết cuốn Seo Ly đi đâu mất tăm mất tích! A Lý phát điên không kịp suy nghĩ gì, tay ôm con, cả đêm vật lộn chạy dọc con suối tìm vợ.