Tay Hoắc Lễ Minh run lên, điếu thuốc cũng không được châm lửa.
Đồng Tư Niên sợ anh hiểu lầm: “Tính khí em gái tôi từ nhỏ đã như vậy rồi, cậu xem nó dịu dàng ít nói như vậy thôi, thật ra nó rất có suy nghĩ của riêng mình.”
Chê cũng đã chê rồi, còn có cách nào khác à? Không phải già, chỉ là xấu thôi.
Hoắc Lễ Minh không tự chuốc lấy nhục nữa, cất điếu thuốc vào trong bao, cảm thấy thật buồn cười.
-
Khi Đồng Tư Niên về đến nhà thì Đồng Tân đang uống nước trong phòng bếp.
Hôm nay Tân Diễm và Đồng Thừa Vọng đều có ở nhà, bà quan tâm hỏi: “Nghe Tân Tân nói xe của con bị hỏng à, bố con đang định ra đó đấy.”
“Không sao ạ, hàng xóm mới giúp con sửa rồi.” Đồng Tư Niên thay dép, xoa xoa gáy đi vào phòng khách.
“Hàng xóm mới nhiệt tình thật.” Tân Diễm đứng dậy: “Vừa khéo trường của bố con phát cho hai hộp dưa bở, cầm vài quả cho câu ta đi, dù sao cũng phải cảm ơn người ta.”
Đồng Tư Niên quay đầu nói vọng vào trong bếp: “Con còn một cái email cần phải trả lời. Tân Tân, em đi một chuyến đi.”
Đồng Tân chết đứng tại chỗ, không hề tình nguyện.
Đồng Tư Niên gói kĩ hai quả dưa, cố ý nói: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong, phải lễ phép biết chưa.”
Đồng Tân đấu tranh một hồi, bất đắc dĩ phải nhận lấy.
Hoắc Lễ Minh vừa về đến nhà liền cởϊ áσ khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay. Từ nhỏ anh đã không sợ lạnh, năm ấy chạy đến Mạc Hà ở Hắc Long Giang chơi cũng chỉ mặc một chiếc áo cộc tay rồi khoác thêm áo khoác bên ngoài, lạnh đến mức nước mũi đóng thành băng cũng không mặc thêm quần áo.
Đang chuẩn bị đi tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Hoắc Lễ Minh mở cửa ra, trông thấy Đồng Tân nho nhỏ đứng bên ngoài, biểu tình trên mặt cô giống như anh dũng đi vào chỗ chết, đưa cái túi ni-lông ra: “Cho anh.”
Ánh mắt Hoắc Lễ Minh nhìn xuống phía dưới, tay cũng không đưa ra.
Giằng co trong im lặng chừng vài giây, đột nhiên Đồng Tân lớn tiếng: “Là dưa bở đó!”
Hoắc Lễ Minh rên một tiếng, khẽ cau mày: “Dọa tôi đấy à.”
“Em nghĩ anh không nghe thấy.” Bàn tay đang nắm của Đồng Tân đưa ra, còn cố ý cường điệu: “Là anh của em bảo em đưa cho anh.”
- Ngụ ý chính là không phải cô.
“Anh cầm đi.” Đồng Tân không nhịn được thúc giục.
Hoắc Lễ Minh đứng thẳng người nhưng bờ vai vẫn buông thõng, thoạt nhìn rất cà lơ phất phơ, anh nhàn nhạt “ừ” một tiếng rồi nói: “Không cần.”
Đồng Tân cạn lời.
“Tôi chưa đi tắm, không sạch, trên tay có vi khuẩn.”
“...”
“Sẽ truyền nhiễm cho em, em không chữa thì sẽ thăng đấy.”
“...”
Đồng Tân hiểu rồi, đây là cố ý nói ngược đấy.
Hai tay Hoắc Lễ Minh khoanh trước ngực, nhếch đuôi lông mày lên nhìn thẳng vào cô.
Đồng Tân dùng sức gật đầu, dùng giọng điệu bình tĩnh không khác anh lắm, nói: “Lần sau sẽ bảo anh trai em đừng tặng dưa bở nữa, anh ấy là bác sĩ, có rất nhiều dung dịch khử trùng.”
Dừng một chút, Đồng Tân nhẹ giọng nói tiếp: “Đúng là anh rất dơ.”
Nói xong, Đồng Tân nhét túi dưa bở vào trong áo, xoay người chạy đi.
Hoắc Lễ Minh cảm thấy tức cười, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô biến mất ở ngoài sân.
Ngày hôm sau khi Đồng Tân rời giường thì thấy trên mặt đất trong phòng khách có đặt hai giỏ dâu tây trắng. Đồng Tân rất thích ăn thứ này, cô ngồi xổm xuống đất vui vẻ nói: “Mẹ, sớm thế này mà mẹ đã đi mua hoa quả rồi à?”
Tân Diễm đang làm bữa sáng trong bếp nói vọng ra: “Là Tiểu Hoắc đưa đấy.”
Vừa nghe thấy chữ “Hoắc” kia, Đồng Tân theo bản năng đặt lại quả dâu tây vào trong giỏ.
“Thằng bé còn không định gõ cửa, chỉ đặt ở cửa rồi đi luôn. Cũng may đúng lúc mẹ nhìn thấy, thằng bé nói là sợ làm phiền nhà mình nghỉ ngơi. Người trẻ tuổi trông thì to cao mà tính cách tốt thật, rất lễ phép.”
“Sao anh ta lại tặng nhà mình hoa quả thế ạ?”
“Nói là trả lễ.” Tân Diễm mang đồ ăn sáng ra: “Còn đặc biệt nói rằng đã rửa qua cả rồi, có thể yên tâm mà ăn, không bẩn đâu, cũng không có bệnh truyền nhiễm. Thằng bé này hài hước thật.”
Đây là mấy lời bóng gió mà chỉ cô với anh mới hiểu được.
Đồng Tân thở dài, cái tên hàng xóm mới này, thù dai như thế cơ à.
Cuối tuần này sẽ có bài kiểm tra tháng, mấy ngày nay việc học hành của tất cả mọi người đều rất gấp gáp. Đồng Tân học khoa tự nhiên, giải đề đã tới trình độ thành thạo. Sau khi giải xong một đề thi hóa, cô quay đầu liếc nhìn vị trí trống không bên tay phải ở phía sau.
“Thực sự Tiết Tiểu Uyển không đến đi học à?” Đồng Tân nhỏ giọng.
“Bỏ học thật đấy, cuối tuần sẽ tới làm thủ tục.” Cúc Niên Niên nhìn bài thi cau mày, cầu cứu: “Tân Tân, cậu cho mình chép một chút đi.”
“Cậu chép Dương Ánh Minh đi, bước giải của tớ quá chặt chẽ, trước khi tan học cậu cũng không chép xong đâu.”
“Chữ Dương Ánh Minh như chó chạy ấy.”
Lời này bị Dương Ánh Minh nghe thấy, lập tức xù lông: “Ai là chó cơ?”
Cúc Niên Niên le lưỡi với cậu ta: “Gâu.”
Những tiếng ba hoa không ngớt lại bắt đầu.
Đồng Tân tập mãi đã thành thói quen, bình tĩnh thu dọn cặp sách. Tay cô ngừng lại, nhìn về chỗ ngồi của Tiết Tiểu Uyển thêm lần nữa.
Giờ tan học ngày hôm nay, chờ mãi xe buýt vẫn không đến, nghe nói là ở phía trước xảy ra tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, không biết bị chặn tới lúc nào.
Đồng Tân quyết định đi bộ về nhà, đi đường nhỏ cũng tốt, so với đường lớn thì ngắn hơn khoảng một phần ba. Bởi vì hầu hết xe đều bị chặn ở nơi xảy ra sự cố nên trên đường nhỏ người và xe đều ít hơn hẳn. Giữa đoạn đường này có hai con hẻm nhỏ, khi Đồng Tân đi ngang qua thì nghe thấy giọng một người đàn ông. Căn bản cô không nghĩ nhiều, trực tiếp đi ngang qua, cho đến khi nghe thấy một âm thanh nhỏ xíu rất quen tai.
“Em không có tiền.” Giọng nói rất nhỏ, rất hèn mọn.
Bước chân Đồng Tân bỗng dưng dừng lại, sau đó vòng ngược trở về, quay đầu nhìn vào chỗ sâu trong con hẻm kia.
Có ba người con trai vây quanh một cô gái, bọn họ không mặc đồng phục, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng khí chất trên người không hề giống học sinh. Đồng Tân không nhìn nhầm, người bị vây lấy chính là Tiết Tiểu Uyển, người gần đây đã thôi học.
Trong đó có một người kì quái hỏi: “Anh mày vay tiền khắp nơi không trả, chỉ nói là có thể đi tìm mày, ai bảo mày là em gái nó chứ.”
“Ở bên ngoài lúc anh mày viết giấy đảm bảo đều là tên mày cả.” Một người khác hung hăng nói: “Không có tiền? Thế thì bán mày đi."
Tiết Tiểu Uyển rụt vai lại, cả người run lên, nhưng biểu tình vẫn chết lặng như cũ, một chữ cũng không nói.
“Nhỏ câm đáng ghét này.” Đứa con trai mập nhất nâng cánh tay lên.
Tiết Tiểu Uyển theo bản năng bảo vệ lấy khuôn mặt, nhưng bàn tay kia không hề hạ xuống, chỉ là cố ý dọa cô rồi cười đùa một trận.
Tên mập kia lại nâng tay lên, Tiết Tiểu Uyển nghiêng đầu đi.
“Ha ha ha, sợ không?” Bọn họ ác ý trêu đùa cô.
Lặp lại đến lần thứ tư, lần này Tiết Tiểu Uyển không tránh nữa, “bốp” một tiếng, lỗ tai dán lên bàn tay của anh ta. Người cô vốn rất gầy, lần này đột nhiên bị tát thì lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
“Lão lại* không biết xấu hổ.” Tên mập nhổ một bãi nước bọt, muốn đạp cô.
*Lão lại: người nợ có khả năng tài chính nhưng lại không chịu trả nợ.
Đồng Tân bị một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sự phẫn nộ xông thẳng lên l*иg ngực, cô tiến lên, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Giọng nói mềm mại nhưng khí thế kinh người, quả nhiên làm ba người kia sợ đến run một cái. Nhưng vừa nhìn thấy là một nữ sinh thì lập tức lại hùng hùng hổ hổ.
“Thiếu nợ phải trả tiền là chuyện bình thường, xê ra đi, đừng xen vào việc của người khác.”
Bước chân Đồng Tân bình tĩnh, đôi mắt sáng rõ: “Bạn ấy vẫn là trẻ vị thành niên nên bảo đảm vô hiệu, người nợ tiền là anh trai của bạn ấy, chẳng liên quan gì đến bạn ấy cả.”
“Đệt, con mẹ nó mày chán sống rồi nhỉ!” Tên mập nổi trận lôi đình, kéo ống tay áo đi về phía cô.
Đồng Tân vô cùng đúng mực quơ quơ chiếc điện thoại: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, đồng thời cũng quay lại cảnh vừa rồi các anh đánh cậu ấy.”
Ba chữ báo cảnh sát rất có lực uy hϊếp. Cách đây 50 mét quả thật có một đồn công an, ba người ba mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chột dạ lùi bước. Lúc đi ngang qua Đồng Tân, tên mập đưa mắt nhìn đồng phục học sinh trên người cô, cười lạnh nói: “Sứ giả chính nghĩa phải không, mày chờ đi.”
Người đi rồi, Tiết Tiểu Uyển ngồi trên mặt đất cúi đầu, nước mắt chảy xuống, nhưng cô cắn chặt răng không nói một tiếng.
Một lát sau trong tầm mát xuất hiện một giày đi tuyết màu nhạt, còn có cả một gói giấy ăn. Thanh âm Đồng Tân rất bình tĩnh: “Lau một chút đi, sẽ tốt hơn đấy.”
Tiết Tiểu Uyển ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Đồng Tân biến mất ở đầu hẻm.
Về đến tiểu khu, Đồng Tân đi không nổi nữa, chân run, đầu gối cũng run, cô dừng lại vịn vào lan can, đứng một lúc lâu. Khi đó không cảm thấy có gì, nhưng đến tận bây giờ trên lưng vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.
Đồng Tân sờ sờ gương mặt mình, có hơi nóng. Nghĩ lại thì vừa ban nãy có hơi kinh khủng thật.
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì phía sau phát ra giọng nói: “Đi không nổi à?”
Đồng Tân quay đầu lại, biểu tình trên mặt Hoắc Lễ Minh như cười như không, trong mắt chứa đựng sự chế giễu vô cùng rõ ràng.
Đồng Tân theo bản năng đứng thẳng dậy, không hề lên tiếng, bày ra vẻ mặt lạnh lùng “anh đừng xen vào việc của người khác”. Hoắc Lễ Minh từ bên ngoài trở về đúng lúc nhìn thấy bộ dáng này của cô thế là liền trêu chọc: “Đây là làm sao thế? Nghẹn đến đỏ mặt à, mới đánh nhau với người ta sao?”
Đồng Tân: “...”
Đoán đúng sáu bảy phần rồi. Mặt cô càng nóng hơn, nhanh chân rời khỏi đây, không muốn để ý đến anh ta.
Hoắc Lễ Minh đã quen với tính nết của cô gái nhỏ nhà hàng xóm này, khẽ cười một tiếng. Nhớ tới chuyện mình quên mua thuốc lá, lại đi ra ngoài tiểu khu.
Sau khi mua xong, lúc rời khỏi siêu thị thì nhìn thấy ngoài cửa có ba đứa con trai đang ngồi.
“Con nhãi chết tiệt kia ở đây à?”
“Sai làm sao được, tao bám theo thấy nó vào đây mà.”
“Được, hôm nào bắt nó đến hù dọa một chút, ai bảo nó xen vào chuyện của người khác.”
Nghe vậy bước chân Hoắc Lễ Minh dừng lại. Anh ta xoay người, ánh mắt sắc nhọn rơi vào trên người tên mập kia.
Mặc dù ba người này tuổi tác không lớn nhưng dù sao anh ta cũng làm côn đồ lâu như vậy rồi, vẫn có chút nhãn lực. Cái gọi là khí vị tương đầu* chính là giống như người trước mặt này, hơi thở trên người hắn ta đã nói cho Hoắc Lễ Minh biết, là người cùng một đường.
*Khí vị tương đầu: người có cùng suy nghĩ, phong cách và hòa hợp với nhau.
Hoắc Lễ Minh đã quá quen thuộc với mấy thứ này, anh vừa nhạy cảm lại vừa có kinh nghiệm, theo bản năng liên tưởng đến Đồng Tân. Anh thậm chí còn không do dự khẳng định trực giác của mình.
Hoắc Lễ Minh thay một gương mặt tươi cười, trong nụ cười ẩn giấu lưỡi dao, mà còn là loại được mài đến sắc bén. Anh đi tới, rất thân thiện chia thuốc lá cho từng người, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm: “Người anh em, cô em nào chọc cậu à?”
Đối với cái người qua đường chẳng hiểu từ đâu chui ra này, ba người đều không có sắc mặt tốt, một người trong đó không nhịn được cười nhạo: “Làm sao, người của mày à?”
Hoắc Lễ Minh cười không nói, đuôi mắt hơi nhếch lên, như đuôi chim én vào xuân tháng Ba.
Ba người cân nhắc một hồi, cmn đây là đá phải tấm sắt hay lại gặp một kẻ điên thích xen vào chuyện của người khác đây?
Giây tiếp theo, Hoắc Lễ Minh giúp ba người chọn được một đáp án.
Nhiệt độ trong mắt anh giảm xuống, mặc dù trên mặt vẫn còn nét cười nhưng ánh mắt trở nên âm u, chậm rãi nói: “Ừ, người của tao, bảo bối quý báu.”
-
Còn bốn ngày thi nữa, nhưng nhiều ngày nay Đồng Tân cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều hay không, ba ngày liên tiếp khi đi học, khi ra về đều sẽ tình cờ gặp được Hoắc Lễ Minh.
Trên đường đến trường thì đúng lúc anh cũng ra khỏi nhà, chẳng ai chào hỏi ai, mỗi người đi một hướng nhưng lại đồng thời đến trạm xe buýt. Đến khi tan học, đứng ở trạm xe buýt lại tình cờ đυ.ng phải Hoắc Lễ Minh đi ngang qua.
Đương nhiên đa số thời điểm anh cũng không nhìn thấy cô, như người dưng nước lã. Thỉnh thoảng có một lần chạm phải ánh mắt anh, anh cũng không có biểu hiện gì. Vào lúc đó Đồng Tân mới phát hiện thật ra khí chất của người hàng xóm mới này khi ở một mình rất cô độc và lạnh lẽo.
Hôm nay, Đồng Tân vừa vào trong phòng học thì bị Cúc Niên Niên đang vô cùng hoảng sợ kéo cô sang một bên: “Chuyện nghiêm trọng như vậy sao cậu lại không nói gì?!”
Đồng Tân không hiểu: “Chuyện gì cơ?”
“Có phải cậu cãi nhau với người khác không?”
Đầu óc Đồng Tân đơ ra, không hiểu gì cả.
Cúc Niên Niên gấp đến độ giậm chân: “Thì là Tiết Tiểu Uyển đó, cậu ra mặt cho cậu ta phải không?”
Cuối cùng Đồng Tân cũng hiểu là chuyện gì rồi, trên thực tế cô không hề cảm thấy làm như thế có cái gì đáng gọi là ra mặt, cùng lắm chỉ coi như gặp chuyện bất bình mà thôi.
“Sau cậu lại bình tĩnh như vậy chứ! Cậu có biết đám người kia là ai không? Đều là côn đồ cả đấy, cái loại mà lấy dao chém người kia ấy. Nghe nói bọn chúng từng nói sẽ dạy dỗ cậu đấy. Cũng may sau này nói rằng không tìm cậu nữa.” Cúc Niên Niên chưa tỉnh hồn, vỗ ngực một cái: “Tân Tân, cậu dũng cảm ghê á.”
Đồng Tân im lặng, ngắt lời cô: “Không tìm tớ nữa?”
“Đúng thế, cậu may mắn thật.” Cúc Niên Niên nói: “Gần đây cậu để ý một chút nhé, tan học cùng đi về đi.”
Câu nói sau đó Đồng Tân không nghe được nữa, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Hoắc Lễ Minh. Trực giác của thiếu nữ có một sự chính xác đến ngang ngược.
Chạng vạng, thời điểm còn hai trạm nữa sẽ tới tiểu khu, Đồng Tân theo bản năng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Sau khi xuống xe, không ngoài dự đoán, cô lại “tình cờ” gặp được hàng xóm mới.
Hai tay anh cắm vào trong túi, đôi mày rậm làm nổi bật đôi mắt sáng, anh không mặc áo cao cổ, yết hầu lộ ra, hơi nhô ra, nối liền với cằm tạo thành một đường cong rất đẹp.
Bộ dáng nghiêm túc, lạnh lùng của anh khiến người khác phải nhìn thêm vài lần.
Lúc đi ngang qua nhau, Đồng Tân bỗng nhiên lên tiếng: “Cái đó...”
Hoắc Lễ Minh nghiêng đầu liếc nhìn cô, ý cười dần xua tan sự lạnh lùng, nhưng vẫn là giọng nói mang theo sự trêu chọc kia: “Ngạc nhiên ha, chủ động chào hỏi tôi cơ à.”
Đồng Tân nâng khóe miệng lên, nói thẳng: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Lễ Minh hơi sững người lại, bình tĩnh hỏi: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Đồng Tân nói: “Cảm ơn anh đã làm hộ vệ cho em.” Nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm: “Nhưng em không có tiền trả tiền lương cho anh đâu.”
Hiển nhiên Hoắc Lễ Minh rất bất đắc dĩ: “Không thể nói dễ nghe một chút à.”
Đồng Tân gãi gãi đầu mũi, cúi thấp đầu: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh nhiều lắm.”
Đúng là mặt trời mọc phía Tây, lần đầu tiên thấy nhóc bướng bỉnh này chủ động nịnh nọt.
Bỗng nhiên Hoắc Lễ Minh cười, lông mày cũng nhướng lên: “Cảm ơn thì có ích gì?”
Đồng Tân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn.
“Thứ bảy làm xong bài tập đi.” Hoắc Lễ Minh nói: “Chủ nhật đi dán tờ rơi với tôi.”
“...” Mặc dù không biết anh ta có âm mưu gì không, nhưng Đồng Tân vẫn dựa vào trực giác mà phản đối: “Làm xấu bộ mặt thành phố sẽ bị cảnh sát đô thị bắt đấy.”
Hoắc Lễ Minh kéo dài âm cuối, khảm thêm hai phần hai đứng đắn trong giọng nói của anh: “Cho nên mới mang em cùng đi. Tôi chạy nhanh hơn em, khẳng định không thể bắt được rồi.”
Đồng Tân: “...”
Đúng là, cảm ơn anh ha.