Thổi nến, ước nguyện, ăn bánh ga-tô.
Hoắc Lễ Minh cắt cho Đồng Tân miếng có nhiều dâu tây nhất, Đồng Tân vẫn còn chút tức giận, không để ý tới anh. Hoắc Lễ Minh thấp giọng: “Còn tức giận à?”
Đồng Tân bày ra vẻ mặt ‘anh đừng tự mình đa tình’ nói: “Anh ước cái gì cũng đâu liên quan đến em.”
“Vậy em cười một cái đi.”
“Tại sao em lại phải cười?”
“Bởi vì vừa rồi điều tôi ước chính là như vậy đó.”
Khi anh nói lời này, giọng nói vẫn nhàn nhạt như mọi khi, không thấy bất kì sự trêu đùa nào. Đồng Tân hết cách, cô cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ăn hết bánh ga-tô.
Đồng Tư Niên nói chuyện điện thoại xong, ngồi xuống ăn được hai miếng thì muốn dẫn Đồng Tân về nhà.
Khi đi đến cửa, anh ấy thoáng nhìn vào chồng tờ rơi tìm người cao hơn nửa mét kia. Đồng Tư Niên cũng biết hoàn cảnh của Hoắc Lễ Minh, cũng biết anh đang tìm người thân, vì vậy nói: “Tôi lấy một ít nhé? Đến mấy chỗ gần bệnh viện giúp cậu phát.”
Hoắc Lễ Minh gật đầu: “Được, cảm ơn bác sĩ Đồng.”
Nét mặt anh rất bình tĩnh, giọng nói cũng không có gợn sóng, dường như đã chai lì, hoặc đã sớm không ôm hy vọng xa vời nữa rồi.
Đồng Tư Niên cầm gần hai trăm tờ, trên đường về nhìn qua một chút.
Đồng Tân nói: “Tấm hình của chị anh ấy là photoshop dựa theo hình của anh ấy, chị gái này tội nghiệp thật, vốn dĩ có thể rất xinh đẹp.”
Đồng Tư Niên nắm được trọng điểm, nghiêng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn em gái: “Sao em biết là photoshop?”
Đồng Tân hết hồn, toang rồi, không thể để cho anh cô biết cô và Hoắc Lễ Minh đã từng đi dán tờ rơi cùng nhau được. Cô thả những lọn tóc tán loạn xuống che đi gò má: “Lúc học tin học em có học qua rồi, nhìn là biết.”
Đồng Tư Niên lẳng lặng nhìn em gái, cuối cùng cũng không nói gì.
-
Một tuần mới, trường Trung học số 1 Thanh Lễ cử hành nghi thức kéo cờ như thường lệ.
Đồng Tân tới muộn, tự giác đứng hàng dưới cùng, cô nhìn lướt qua một lần, không thấy bóng dáng Tiết Tiểu Uyển đâu cả.
“Niên Niên.” Đồng Tân vỗ vỗ vào bả vai Cúc Niên Niên, nhỏ giọng nói: “Tiết Tiểu Uyển thật sự nghỉ rồi à?”
“Khẳng định là nghỉ rồi, anh của cậu ấy hư hỏng như vậy, cậu còn nghĩ tới cậu ấy làm gì chứ?”
Đồng Tân im lặng: “Buổi chiều cậu theo tôi đến một chỗ được không?”
“Chỗ nào?”
“Nhà Tiết Tiểu Uyển.”
“Tôi không đi!” Phản ứng của Cúc Niên Niên khá lớn, lòng đầy căm phẫn: “Tôi không đến cái chỗ đấy đâu.”
Đồng Tân có hơi bực mình: “Không đi thì thôi.”
Cả ngày hôm đó, Đồng Tân không để ý tới ai cả. Mặc dù không nói nhưng có thể thấy tâm trạng Đồng Tân không tốt.
Hôm nay Tân Diễm và Đồng Tư Niên đều trực đêm, Đồng Thừa Vọng đến Trường Xuân tham gia tọa đàm, trong nhà chỉ còn lại mình cô. Đồng Tân làm xong bài tập ở trường, bây giờ cô có ôn tập cũng không tập trung được, nhìn thời gian mấy lần, đang chuẩn bị cầm chìa khóa thì Cúc Niên Niên gọi điện tới.
Cô ấy và Dương Ánh Minh đang ở bên ngoài tiểu khu, từ xa nhìn thấy Đồng Tân liền vẫy vẫy tay.
“Tân Tân cậu đừng nổi giận vội, tôi đi với cậu không được sao.” Cúc Niên Niên dán lấy tay Đồng Tân, lắc lắc điên cuồng.
Đồng Tân không nói gì đã bị cô ấy lắc đến choáng cả đầu.
Trong cửa hàng tiện lợi bên trong tiểu khu, Hoắc Lễ Minh mua đồ xong cũng không đi luôn mà đứng nói chuyện với ông chủ một chút, sau đó thì nhìn thấy đứa nhóc kia.
Biểu tình gì thế kia? Đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ thấy chết không sờn thế này.
Hơn nữa anh phát hiện, cô nàng Đồng Tân này chính là trời sinh đã lạnh nhạt, đối với ai cũng như vậy.
“Không phải tôi có thành kiến đâu, Tiết Tiểu Uyển ở cái chỗ kia, lại có một tên anh trai đáng sợ như vậy, tôi có chút sợ hãi.” Cúc Niên Niên nhỏ giọng lải nhải.
Dương Ánh Minh lớn tiếng nói: “Không sao hết, tôi bảo vệ các cậu.”
“Cậu? Dựa vào cậu á?” Cúc Niên Niên trợn trắng mắt, sau đó đưa tay lên vuốt vuốt cổ*.
*抹脖 là một động tác ám chỉ sự lo lắng.
“Làm sao, coi thường người ta à? Cơ bắp tôi cuồn cuộn lắm đấy!”
“Cậu có cái rắm í.”
Hai người bắt đầu cãi vã.
Đồng Tân im lặng, cô không phải người cố chấp, lời Cúc Niên Niên nói quả thực cũng có lý, nhỡ đâu đυ.ng phải anh trai Tiết Tiểu Uyển thì sao. Đồng Tân nghĩ mà sợ, chán thật mà.
Cô thầm thở dài một hơi, giương mắt nhìn về phía xa, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hoắc Lễ Minh đang đứng trong cửa hàng tiện lợi.
Không rõ vì sao bàn tay cầm bao thuốc của Hoắc Lễ Minh khẽ run lên một cái, sau đó lưng khẽ lùi về phía sau. Nhưng dường như cảm thấy có trốn cũng không có ý nghĩa gì, Hoắc Lễ Minh lại tự nhiên tiến lên, gật đầu như cuộc gặp thoáng qua.
Bỗng nhiên Đồng Tân gọi anh lại: “Anh đừng nói cho anh trai em biết nha.”
Hoắc Lễ Minh: “?”
Đồng Tân nói: “Đừng nói với anh ấy, em muốn đến nhà Tiết Tiểu Uyển.”
Hoắc Lễ Minh nhíu mày: “Đến nhà em ấy?”
Đồng Tân thấy anh thay đổi nét mặt thì lập tức nói: “Nhất định anh rất lo lắng phải không?”
“...” Hoắc Lễ Minh nghẹn.
“Vậy được rồi, để anh đi cùng bọn em vậy.” Đồng Tân nói rất nhanh, quay đầu nói với Cúc Niên Niên: “Đây là hàng xóm nhà tôi, anh ấy muốn đi cùng bọn mình. Cậu đồng ý không?”
Cúc Niên Niên vừa nhìn đã thấy khí thế trên người Hoắc Lễ Minh. Đẹp trai chỉ là thứ yếu, quan trọng là khí chất tỏa ra từ gương mặt kia không cách nào lừa gạt kẻ khác, sự kiêu ngạo, sắc bén bên trong cũng không cách nào che giấu được.
Cô điên cuồng gật đầu: “Đồng ý đồng ý!”
Mãi cho đến khi đến hẻm Kim Thủy, Hoắc Lễ Minh vẫn còn có một cảm giác chấn động đến mơ hồ như đang nằm mơ.
Đồng Tân đã tới đây một lần nên rất nhớ đường, dẫn đầu đưa bọn họ đi về phía trước.
Cúc Niên Niên nhìn trái nhìn phải, lúc đầu còn bô bô nói cái này vỡ, cái kia cũ, nhưng càng đi vào trong lại càng không chịu được, dần dần cũng yên tĩnh lại.
Từ xa Đồng Tân đã trông thấy Tiết Tiểu Uyển đang ngồi xổm trước cửa giặt quần áo.
Ngoài trời lúc này đã dưới 0 độ, trên chân cô ấy chỉ đi một đôi giày vải, đôi tay ngâm trong nước lạnh đã đỏ bừng. Tiết Tiểu Uyển cho là mình hoa mắt, sau khi ngạc nhiên xong lập tức càng cúi đầu thấp hơn.
Hai tư thế đối lập duy trì được vài phút, sau đó Đồng Tân đi tới, hỏi: “Cậu thực sự không định đi học sao?”
Tiết Tiểu Uyển vẫn im lặng như cũ, động tác vò quần áo càng nhanh hơn, làm bọt nước văng tung tóe.
“Cuộc đời cậu chỉ có thể như vậy thôi sao?” Đồng Tân nói tiếp.
Nghe cô nói như vậy, Hoắc Lễ Minh đi cuối cùng chăm chú nhìn cô. Rõ ràng là một thiếu nữ chưa trải sự đời, ngôn ngữ cũng lộ vẻ già dặn, nhưng những lời Đồng Tân nói lại có năng lực khiến người ta phải tin tưởng và nghe theo.
Ánh mắt Hoắc Lễ Minh dần có độ ấm, cũng dần chìm vào cảm xúc.
Tiết Tiểu Uyển khóc. Đầu chôn giữa hai đầu gối, khóc rất đau lòng.
Cúc Niên Niên có chút không chịu nổi, cặp mắt cũng đỏ lên, tiếp tục an ủi: “Cậu trở về học đi, sẽ tốt lên thôi.”
Cuộc sống khổ đau, khó nhất là đồng tình. Giống như những mong ước đẹp đẽ đến đâu, khi đứng trước mặt hiện thực đều trở nên yếu ớt.
Tiết Tiểu Uyển nâng bàn tay lạnh như băng lên lau đi nước mắt, làn da cô đã lạnh đến khô ráp: “Nhà tôi không có tiền, anh trai tôi còn đang bị nhốt, mỗi ngày đều có người đến đòi nợ, tôi sợ.” Giọng nói cô nghẹn ngào, mệt mỏi, không hề có chút mong đợi nào với tương lai.
Trong khoảnh khắc, xung quanh chỉ còn nghe được tiếng khóc nức nở của thiếu nữ.
Giọng nói Đồng Tân vẫn bình tĩnh, cô đưa ra dẫn chứng: “Cậu có thể xin chính phủ trợ cấp, đến ủy ban nộp hồ sơ và đóng dấu, thủ tục rất đơn giản. Cậu vẫn còn là vị thành niên, theo lý nên được bảo vệ. Lỗi không phải của cậu, không nên để cậu gánh chịu. Còn nữa, mấy cái kia là cho vay nặng lãi, bản chất đã trái pháp luật. Cậu thu thập đủ bằng chứng rồi báo cảnh sát đi. Tà không thể thắng chính, người nên sợ là bọn họ --- không tin thì cậu hỏi anh ấy đi.”
Sau đó, bốn ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hoắc Lễ Minh.
“...”
Đầu Hoắc Lễ Minh lúc này có chút ngơ ngác.
“Ở thời điểm còn có thể cố gắng thì đừng từ bỏ chính mình.” Đồng Tân mím môi, nhẹ nói: “Sẽ chẳng còn lúc nào tệ hơn hiện tại đâu.”
Nói xong, cô lấy trong túi ra một tờ giấy, bên trên tỉ mỉ viết lại những thông tin của tổ chức cứu trợ như số điện thoại, hòm thư, địa chỉ.
Tiết Tiểu Uyển nghẹn ngào: “Có thể sao?”
“Không biết.” Đồng Tân ngừng lại: “Nhưng nếu không làm thì nhất định sẽ không thể.”
Gió lạnh thổi vù vù như đao cắt, ngay cả người yếu ớt sợ lạnh như Cúc Niên Niên lúc này cũng không giống như bình thường.
Một lát sau, Tiết Tiểu Uyển dùng sức gật đầu.
Nét mắt Đồng Tân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như gió xuân thổi bay sự lạnh giá.
Thấy cô cười, khóe môi Hoắc Lễ Minh cũng cong lên.
-
Trên đường trở về, Cúc Niên Niên và Dương Ánh Minh nhiệt huyết dâng trào, vừa kích động lại vừa vui vẻ. Dương Ánh Minh cảm thấy Đồng Tân chính là nữ thần, cậu ta dũng cảm đề nghị: “Chúng ta đi ăn thịt nướng đi!”
Cúc Niên Niên luôn miệng phụ họa: “Được được! Anh Tiểu Hoắc đi cùng luôn nha!”
Hoắc Lễ Minh nhìn Đồng Tân, vẫn không trả lời.
Đồng Tân bị anh nhìn có chút không được tự nhiên: “Vậy đi thôi.”
Lúc này Hoắc Lễ Minh mới nói: “Được.”
Dương Ánh Minh vô cùng hào sảng, bảo hôm nay cậu ta bao, nhiệt tình gọi mấy món, đồ ăn vừa lên bàn thì bên trên đã có hơn hai trăm que xiên nướng.
Cúc Niên Niên cạn lời: “Chúng ta chỉ có bốn người, sao mà ăn hết được?”
Dương Ánh Minh cũng hơi xấu hổ, nhưng tiểu thiếu gia tâm cao khí ngạo lại không muốn bị mất mặt, vì thế chỉ vào Hoắc Lễ Minh: “Anh ta cao thế mà, anh ta ăn được đó.”
“Ai nói người cao thì nhất định sẽ ăn nhiều?” Đồng Tân bỗng nhiên hỏi ngược. Để ý kĩ thì trong giọng nói có chút không vui.
Dương Ánh Minh không thể nén giận: “To xác thôi mà.” Một khi cứng miệng thì sẽ không để ý đến cảm nhận của người khác.
“To xác cái rắm í.” Cúc Niên Niên cực kì nịnh nọt nói: “Dáng người anh Tiểu Hoắc mới gọi là hoàn mỹ, cậu hiểu thế nào là mặc quần áo vào thì gầy không? Như người ta mới chính là cơ bắp cuồn cuộn.”
Cảm xúc của mấy đứa nhóc rất kì lạ, thậm chỉ có thể vì vài điều nhỏ nhặt mà nổi đóa lên. Dương Ánh Minh không phục: “Sao cậu biết anh ta có, cậu cũng chưa từng nhìn thấy, anh ta không có đâu!”
Ngữ khí của thằng nhóc này không tốt bởi vì bên trong có ẩn chứa gai nhọn, Hoắc Lễ Minh thấy không thoải mái lắm nên thản nhiên đáp: “Tôi có thật đấy.”
Vừa nói anh ta vừa vén ống tay áo lên. Làn da săn chắc, đường nét rõ ràng, làm nổi bật hình xăm bên trên, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác. Đó chính là cân bằng giữa đàn ông và thằng nhóc.
Thời điểm Hoắc Lễ Minh để lộ “da thịt”, Đồng Tân nhìn chằm chằm không hề rời mắt, tim đập nhanh hơn, lúc hít thở cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên, ngón tay đang đặt trên đùi cũng không khống chế được mà run rẩy.
Biểu tình hư hỏng của anh là trời sinh đã có, không nghiêm túc như mấy cậu trai nhỏ, nhưng chính sự tùy tiện này lại khiến anh đặc biệt một cách độc nhất vô nhị.
Dương Ánh Minh bực mình, đập một cái vào menu rồi đứng dậy.
“Sao cậu lại đi thế?” Cúc Niên Niên cũng cố tỏ ra hung dữ.
“Gọi đồ ăn!”
“Tiền nhiều người ngu.” Cúc Niên Niên nhỏ giọng lầm bầm, sau đó lập tức hớn hở nhìn về phía Hoắc Lễ Minh: “Anh Tiểu Hoắc, anh với Tân Tân là hàng xóm à?”
“Ừ.”
“Anh nhiều lắm chắc cũng 25 nhỉ?”
Đồng Tân vì muốn che giấu cảm xúc đang dần mất cân bằng của mình mà cố ý lớn tiếng oán giận: “Ánh mắt cậu làm sao đấy?”
Hoắc Lễ Minh nghe vậy liền cười, còn rất phối hợp: “Ừ, mấy hôm trước anh mới qua đại thọ 80 tuổi.”
Cúc Niên Niên cười ha ha.
Mà Đồng Tân lại tiếp tục im lặng, đôi mắt cụp xuống, không tiếp lời.
Cúc Niên Niên cười đủ thì bỗng nhiên chuyển về chủ đề lúc ban đầu, vẻ mặt như đang nhớ lại thứ gì đó, hỏi: “Tân Tân, cậu còn nhớ không?”
“Gì cơ?”
“Thì chuyện lần trước chúng ta cùng xem tạp chí rồi cậu chảy máu mũi ấy.”
Đồng Tân nheo mắt. Đây chính là vết nhơ duy nhất trong năm lớp 11 của cô.
Học kỳ trước, Cúc Niên Niên lôi kéo cô cùng đọc cuốn tạp chí người mẫu rất nổi tiếng. Vài tờ phía trước đều là hình người mẫu, tạo hình kỳ đó theo hướng cổ phong nên người mẫu ăn mặc rất kín đáo.
Cúc Niên Niên vừa lật vừa si mê, mà Đồng Tân lại chẳng có phản ứng gì, rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói là thờ ơ.
“Ô ô ô, bộ này đỉnh thế á á.”
“Trông như cái bao tải ấy.”
“Tôi thích đôi chân này!!!”
“Gầy như cây cột, còn không bằng Dương Ánh Minh.”
Cúc Niên Niên quả thực sốc tận óc: “Tân Tân, rốt cuộc cậu thích loại con trai nào thế?!”
Khóe miệng Đồng Tân mím rồi lại mím, vô cùng lạnh nhạt đáp: “Nói chung không phải mấy dạng này.”
Vừa nói vừa lật tiếp quyển tạp chí kia.
Trang tiếp theo, một người mẫu nam thân dính đầy máu, trần nửa thân trên, hóc-môn trên người bung tỏa mười phần đập vào mắt cô. Đối với thiếu nữ mới 16, 17 tuổi mà nói, đỏ mặt là điều cấm kỵ. Ngay cả Cúc Niên Niên ngày thường gan lớn cũng lắp ba lắp bắp: “Cái, cái này... Ui chao.” Rồi cô ấy quay đầu lại, sợ đến nỗi vội vàng bịt miệng lại: “Ui chao! Tân Tân, sao cậu lại chảy máu mũi rồi!”
Câu chuyện trùng hợp kia qua lời nói đầy sự kinh ngạc của Cúc Niên Niên chỉ cảm thấy khôi hài mà thôi. Cô ấy còn vội vàng giải thích giúp: “Thời tiết khô hanh, đúng lúc nóng nảy nên chảy máu mũi, chỉ là trùng hợp thôi, ha ha ha.”
Đồng Tân quẫn bách đến muốn đánh người, sau đó thì đành buông xuôi, cuối cùng trong lòng chỉ còn đống tro tàn, chấp nhận cam chịu. Cô bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Không phải do thời tiết khô hanh, là vì nhìn thấy body người ta nên mới chảy máu mũi đó.”
Cô tự ép bản thân phải giữ bình tĩnh, con ngươi chuyển động như không có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy đón nhận ánh mắt của Hoắc Lễ Minh.
Yên lặng đối mặt trong hai giây, rồi năm giây.
Trong phút chốc Hoắc Lễ Minh lộ ra ý cười, nhìn cô, ánh mắt kỳ quái quay đi, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Giống như bây giờ phải không?”
Cúc Niên Niên hóa thành một con gà thét chói tai: “Á! Tân Tân, cậu lại chảy máu mũi rồi! Lịch sử lặp lại rồi!”
Đồng Tân cảm thấy mấy giọt máu kia như muốn đốt cháy gương mặt cô.
Lịch sử lặp lại à...
Ánh mắt Hoắc Lễ Minh trở nên trầm tĩnh hơn, dường như đang nói, à, biết rồi, em thừa nhận dáng người của tôi.
Rất nhiều năm sau---
Tiểu Hoắc khϊếp sợ: Thế nên em yêu anh bởi vì thèm khát cơ thể anh sao?
Đồng Tân: Đây chính là niềm kiêu hãnh cả đời của anh đấy.