Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 21: Sỉ nhục

“Không lý nào lại vậy. Cậu đang đùa với mình đúng không, Lan Ngọc.”

Lan Ngọc cười rồi kéo tay Quốc Thiên.

“Chuyện này sao lại đùa được chứ, mình và anh ấy thực sự đang quen nhau đó.”

Mọi người ngồi trong phòng ai cũng ngớ người cả, lần này thì ai cũng chắc Lan Ngọc không nói xạo.

Băng Băng vẻ mặt còn không tin hỏi dò them.

“Cái tên này mà là bạn trai cậu that không thể tin được đó, không lẽ gu của cậu lạ tới thế sao.”

Tên cậu chủ Minh ngồi lúc này cũng đưa ánh mắt căm ghét nhìn Quốc Thiên, nếu nãy giờ mà gϊếŧ người đươc thì hắn đã gϊếŧ Quốc Thiên ngay rồi.

“Trời có gì đâu mà cậu ngạc nhiên tới vậy. Tớ nói thật mà.”

Nói rồi Lan Ngọc nghiêng đầu ngã lên vai Quốc Thiên ra vẻ thân mật

Quốc Thiên đứng im sướиɠ thầm bụng trong lòng đang cực kì hưng phấn.

“Ối trời ơi, lại gần quá thân mật kiểu vầy ai chịu gì nổi.”

Lan Ngọc ngước lên nhìn Quốc Thiên.

“Này anh yêu, anh nói gì đó cho họ biết chúng ta là một cặp đi.”

Nghe lời này xong Quốc Thiên sướиɠ điên cả người.

“Ôi trời đất, gì mà anh yêu nữa cơ chứ, đúng là trời phật độ cho con mà.”

Đám người lúc này nghe xong ai nấy khuôn mặt đều trở nên hằng học hiện thái độ khác hẳn lúc ban đầu.

“Cái gì chứ nữ thần của lòng tôi có người yêu rồi sao.”

“Không thể nào mà có chuyện phi lý như thế được.”

Lan Ngọc quay sang cười nói.

“Sao lại không thể được hả, bộ các cậu muốn tớ ế suốt đời vậy mới chịu hả”

“Không phải thế ý bọn tớ là..”

Một tên to con trong đám đứng dậy vỗ ngực.

“Tên này nhìn vẻ yếu đuối còn hơn cả mình. Liệu có thực sự bảo vệ được nữ thần của lòng mình nổi không đây.”

Lan Ngọc đáp.

“Nhìn anh ấy vậy chứ cũng mạnh mẽ lắm à cậu đừng có vội mà khình thường.”

“Vậy sao liệu có dám vật tay với tôi không vậy hả?”

Quốc Thiên không nói gì nhoẻn cười nói.

“Nếu anh thích thì tôi chiều.”

Băng Băng xen vào.

“Thôi thôi, cần chi phải thể hiện ra đây làm gì cớ chứ. Khi nãy tôi nhìn anh còn tưởng mấy tên nhân viên lau dọn cơ đấy.”

Nói xong cô ta nhìn từ đầu tới chân Quốc Thiên một lần nữa rồi nhoẻn miệng nói.

“Nhìn anh có vẻ là một người làm công việc tầm thường, tôi đoán anh là một người công nhân quèn có đúng không?”

Chưa kịp để Quốc Thiên nói thêm đám con trai nói xồ vào.

“Nói đi anh sử dụng cách nào mà chiếm được lòng cô ấy vậy hả?”

Quốc Thiên nhoẻn cười lần này anh quay sang nhìn khuôn mặt Lan Ngọc rồi nở nụ cười nói.

“Nếu một khi đã yêu nhau thì đâu cần thiết phải có lý do gì cơ chứ. Dù giàu hay nghèo gì thì cũng chỉ cần bên nhau là đủ rồi.”

Đám người khuôn mặt trở nên khinh bỉ.

“Hắn đang nói cái quái gì thế vậy mọi người?”

“Nghe mắc ói thật sự.”

“Thôi đi ông nội ơi, làm màu mè gì vậy cơ chứ hả?”

“Một cái tên quèn như vậy mà còn đòi làm bạn trai của Lan Ngọc ư. Đúng thật là nực cười.”

“Này Lan Ngọc nói thật đi làm cách nào mà tên hạ đẳng này lại có thể chiếm được lòng tin của cậu kia cơ chứ.”

Lan Ngọc lúc này cũng bực bội, cô cau mày lại.

“Này mọi người, cái gì vui thôi đừng có vui quá. Tại sao mọi người lại nói bạn tôi như thế cơ chứ.”

Đám người cũng im bặt. Quay cặp mắt tức giận nhìn Quốc Thiên.

Quốc Thiên nhận ra buổi tiệc này đúng là có ý đồ.

Lúc này tên thiếu gia họ Dương kia vẫn ngồi điềm đạm nhìn Quốc Thiên vẻ mặt đắc ý. Quốc Thiên cũng vô tình quay qua thấy được ánh mắt ấy mọi chuyện liền được anh hiểu ra mường tượng trong đầu.

Lan Ngọc cũng nói thêm.

“Nếu mọi người thái độ vậy thì thôi tôi xin phép về chứ sự hiện diện của tôi và bạn trai khiến mọi người khó chịu tới vậy. Chúng ta về nào, Quốc Thiên.”

“Khoan đã..”

Lúc này tên cậu chủ Minh kia đứng dậy cất giọng.

“Cậu làm gì mà gấp gáp vậy Lan Ngọc, mọi người ở đây đều là ngạc nhiên cho cậu mà thôi chứ không có ý xấu gì khác đâu.”

Rồi quay qua nhìn Quốc Thiên niềm nở.

“Được rồi mọi người, bạn của Lan Ngọc cũng là bạn của tôi. Mọi người hãy vui vẻ lên nào ai mà còn nói gì nữa cẩn thận nếu tôi tức giận sẽ không hay đâu.”

Một câu nói mà khiến cho ai cũng phải cúi sụp đầu, không khí trở nên nặng trĩu.

Lan Ngọc vẫn không thay đổi ý định cô muốn rời đi.

“Xin lỗi cậu, nhưng tôi thấy không được thoải mái cho lắm.”

Băng Băng lúc này cũng lên tiếng.

“Thôi mà dù gì cậu cũng đã tới đây rồi, không lẽ không dự. Chuyện của đám con trai lúc nào cũng phức tạp cả cậu với bạn của mình đừng để bụng nhé.”

Nghe Băng Băng nói vậy Lan Ngọc mới gật đầu nghĩ bụng dù sao cũng là bạn học cùng lớp nên cô cũng bất đắc dĩ mà đồng lòng.

Thấy Lan Ngọc đã đồng ý ở lại, tên cậu chủ Minh quay lườm sang nói.

“Vậy có ai ý kiến với việc cậu Thiên bạn của Lan Ngọc tham dự bữa tiệc này cùng với chúng ta nữa không?”

Đám người cũng lập tức cười lên.

“Ôi trời khi nãy giờ chỉ là đùa vui thôi, đừng để bụng nhé.”

“Phải phải chúng tôi còn hơi bất ngờ về chuyện này nên vô tình trêu chọc hai người cho vui thôi.”

Băng Băng cười nói.

“Cậu chủ Minh đúng là một người có khí phách quân tử, là người rất lịch sự và nhã nhặn. Vậy mà lũ đàn ông các người cứ theo đuổi Lan Ngọc mãi cho nên nghe cô ấy có người yêu là lại đau lòng cả lên, không được thoải mái chứ gì.”

Đám người cười trừ.

“Phải phải, tất cả tại bọn tớ còn không tin nổi điều này. Như là một tin cực sốc với bọn tớ vậy.”

Tên cậu chủ Minh thấy tình thế ổn thoả rồi mới quay sang nhìn Quốc Thiên cười nói.

“Quốc Thiên à, cậu đừng để bụng nhiều. Mời cậu vào tham gia chung với bữa tiệc của chúng tôi luôn.”

Quốc Thiên cũng nhoẻn cười đáp.

“Được thôi, vậy thì tôi không khách sáo.”

Tên cậu chủ Minh nhoẻn miệng cười nhưng đôi mắt cực kì khó chịu.

Mọi người lại bắt đầu ngồi lại với nhau bàn tán về những vấn đề xoay quanh nhưng căn bản đều là nói về tên cậu chủ Minh. Nào là khen đáo để, tài giỏi. Nào là hào hoa phong nhã thật khiến người ngoài nhìn vào thì như một đại hội nịn hót.

Quốc Thiên và Lan Ngọc đều không quan tâm, hai người ngồi như là một thế giới riêng dành cho họ.

“Này Quốc Thiên, thịt này ngon này anh ăn thử xem.”

Quốc Thiên cũng tự nhiên mà để cho Lan Ngọc gắp dùm cho mình. Anh cũng cặm cụi ăn không thèm quan tâm đám người kia đang bàn tán chuyện gì .

“Ái chà món này ngon ấy nhỉ, em cũng thử cái này đi anh vừa ăn xong cũng ngon không kém đâu.”

“Vâng để em thử, nhưng anh phải ăn cái này nè cho bổ thận.”

“Chà, em gắp từ từ thôi để anh thưởng thức từ từ nè.”

Hai người cứ vậy anh đến em đi, thoải mái ăn uống mà không để ý những người xung quanh như thế nào.