Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 19: Tâm sự

“Là sao? Là có ý gì với mình à? Hay là..”

Trong lòng Quốc Thiên đang rối bời.

“Anh đừng có nghĩ bậy bạ, tôi cần anh giúp đỡ thôi.”

Lan Ngọc vẫn không nhìn anh vẫn đang chăm chú kiểm tra cho mẹ mình rồi nói tiếp.

“Chẳng là tôi gặp một số chuyện không hay cho lắm, cho nên tôi nhờ anh đóng giả làm bạn trai tôi được không.”

“Hả chỉ là ..đóng giả.” Quốc Thiên ngớ người như vỡ mộng.

Vì những chuyện xảy ra lúc nãy và hình ảnh Nguyệt Vân gật đầu đồng ý khiến anh vô cùng đau đớn. Những ký ức xấu ùa về làm cơn giận trong anh tăng lên nên khi nghe làm bạn trai của Lan Ngọc anh sẵn sàng gật đầu chấp nhận.

“Chán nhỉ.”

“Này anh chán cái gì đó hả.”

“À không tôi thấy buổi chiều tà mọi thứ hiện diện trên khung cửa sổ này như một bức tranh nhìn nó rất buồn chán.”

Lúc này Lan Ngọc cũng đã kiểm tra xong cũng đứng xoay người nhìn ra khung cảnh của buổi chiều tà.

“Anh có chuyện gì buồn đúng không, tôi để ý nãy giờ rồi đó?”

“Không có, tôi chỉ bất giác nói vậy thôi.”

Lan Ngọc quay qua nhìn Quốc Thiên nói.

“Anh đừng dối tôi, có câu người buồn cảnh cũng vui đâu bao giờ. Rõ ràng là anh đang có chuyện gì đó buồn đúng không. Nếu có thể tâm sự với tôi thì anh cứ nói ra tôi sẵn sàng lắng nghe anh.”

Quốc Thiên bị câu nói này làm cho lung lay, rõ ràng Lan Ngọc đã nói đúng vào tâm trạng những thứ mà Quốc Thiên cần nghe lúc này.

“À không có gì đâu thật mà chẳng là một số chuyện về gia đình thôi.”

Nghe tới đây Lan Ngọc cũng im thin thít nhìn vào hư không.

Không gian lúc này thật yên ắng, Quốc Thiên đưa mắt nhìn sang Lan Ngọc.

“Ôi người gì mà đẹp giữ thần. Mọi thứ trên người con gái này thật sự rất tuyệt vời.”

Ánh nắng của buổi chiều tà chiếu qua khung cửa kèm với hiệu ứng của Khuynh Thành Chí Luyến trên cổ cô làm cô lúc này không còn là người bình thường nữa mà là một nàng tiên giáng thế.

“Anh nhìn tôi gì thế hả? Ý gì đây.”

“À không, tôi chỉ đang thắc mắc là tại sao cô lại nhờ tôi làm bạn trai cô.”

“Có những chuyện tối nay anh sẽ biết.” Rồi quay sang nhìn Quốc Thiên nhoẻn cười.

“Không biết sao nhưng tôi tin anh.”

Lại một phát nữa trúng ngay trái tim đang tổn thương của Quốc Thiên. Anh nghĩ thầm.

“Cái gì, người con gái này như đọc được toàn bộ suy nghĩ của mình vậy.”

“À không ...”

Câu nói đứt đoạn của Lan Ngọc khiến dòng suy nghĩ của anh cắt đứt.

“Bởi tôi nhìn thấy anh không phải là người xấu muốn lợi dụng tôi.”

Lan Ngọc tiến về phía cửa sổ hai tay khoanh lại rồi nói.

“Ngoài kia có rất nhiều chàng trai hay ngỏ lời với tôi những lời phù phiếm xa hoa hứa hẹn một tương lai tươi sáng. Tất cả họ chỉ yêu tôi qua vẻ bề ngoài mà thôi. Tôi thấy anh là một chàng trai tốt sẽ không đời nào làm những chuyện vô sỉ với tôi. Tôi nói vậy đúng chứ.”

Rồi cô xoay người lại tiến tới trước mặt Quốc Thiên khiến anh bối rối đầu óc trống rỗng mà ửng đỏ mặt.

“Con mẹ nó, đừng có mà làm càng thằng đệ của tao.” Trong đầu anh suy nghĩ.

“Haha, tôi đùa anh thôi. Nói chung việc này cũng nhỏ, anh chỉ việc đóng giả bạn trai tôi tới dự buổi họp lớp tối nay với tôi là được rồi. Sau vụ này tôi sẽ khao anh một bữa anh thấy thế nào.”

Quốc Thiên cười hờ.

“À thì ra là đi họp lớp hả. Được vậy thì tôi sẽ giúp cô, cô an tâm.”

Lan Ngọc nhìn Quốc Thiên mỉm cười hiền hậu.

Một năm vừa qua cô đã quan sát Quốc Thiên, biết được tâm của anh không tà lại còn là một người trượng nghĩa và rất hiếu thảo nên cô mới chọn anh nhờ anh giúp. Với lại anh còn có vợ và còn rất chung thủy với vợ mình nên cô rất an tâm.

Cú điện thoại lại reo lên, Quốc Thiên với tay vội rồi tắt. Khuôn mặt anh lại buồn rầu nhìn ra phía cửa sổ.

“Này, anh và vợ có chuyện gì với nhau à?”

“À không có gì đâu chuyện vớ vẩn ấy mà.” Quốc Thiên lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn buồn không ngớt.

Như thấy được tâm trạng nặng trĩu trong lòng của Quốc Thiên, Lan Ngọc lên tiếng.

“Này, chuyện của anh và cô ấy là như nào vậy? Thật sự hai người vẫn chưa từng ngủ chung với nhau bao giờ từ lúc cưới tới giờ sao.”

Quốc Thiên ngạc nhiên cất giọng hỏi.

“Ai nói cho cô biết vậy. Có phải là Phương Linh nói cho cô biết đúng không.”

“Đúng rồi, cô ấy nói cho tôi đó. Mà có thật vậy không.”

“Ừ đúng rồi, mà nhắc mới nhớ cô ta đâu rồi sao tôi không thấy đâu nhỉ?”

“À cô ấy xin nghỉ phép được hai ngày rồi nghe bảo có việc gì đó gấp ở quê.”

“Ở quê sao.” Quốc Thiên nhoẻn miệng cười.

Anh biết rõ bữa tối hôm đó, vì dám thách thức chửi rửa anh mà cô ta bị đám bảo vệ đánh mặt mũi biến dạng trông rất kinh tởm rồi. Nếu vẫn đi làm giờ cô ta mà gặp anh nữa thì chắc chắn cô ta sợ hơn cả thấy cọp.

Reeng...!!

Anh nhìn vào cuộc gọi nhỡ đây là cuộc gọi thứ mười ba rồi. Quốc Thiên lạnh lùng tắt máy sập nguồn rồi bỏ điện thoại rồi cho vào túi.

“Này bộ chuyện quan trọng lắm hay sao nãy giờ tôi thấy gọi điện thoại khá nhiều đó.”

“Chuyện cũng bình thường thôi.”

“Anh thực sự vẫn còn yêu cô ấy chứ?”

Câu hỏi của Lan Ngọc khiến anh hơi sững người quay sang nhìn cô.

“Xin lỗi nếu tôi nói thẳng như vậy, nếu yêu nhau còn muốn bên nhau thì hãy tha thứ tất cả mà tới với nhau còn nếu không còn thương yêu gì nữa thì hãy cho nhau lối thoát. Nên anh hãy suy nghĩ kĩ đi, hạnh phúc không phải là thứ có tiền mà mình mua được. Nó là thứ hai người cảm nhận được dành cho nhau.”

Nói rồi Lan Ngọc quay người rời đi, trước khi đi cô quay lại nói.

“Chờ tôi một lát nhé tôi đi thay đồ rồi mình cùng đi.”

Quốc Thiên khẽ gật đầu, nhưng những câu nói khi nãy của Lan Ngọc khiến anh suy nghĩ trầm tư hồi lâu.

Một hồi tầm mười phút sau Lan Ngọc bước tới, từ đằng xa Quốc Thiên không tin nổi vào mắt mình.

Khi mà chiếc áo blue trắng được bỏ xuống khoác lên mình một bộ váy màu đen, mái tóc đen dài rũ xuống kèm với đôi chân dài thon thả lộ ra. Cơ thể cô thuộc hàng quyến rũ còn thêm bộ váy đen nữa càng khiến cô trông thật sεメy phải nói một điều là sắc đẹp cô không kém cạnh gì Nguyệt Vân nhưng về cơ thể nóng bóng thì rõ ràng ăn đứt.

Quốc Thiên đưa mắt nhìn đôi chân của Lan Ngọc mà lòng bồn chồn.

“Này anh nhìn gì vậy.”

“À tôi...tôi...cô đẹp quá bác sĩ Ngọc.”

Lan Ngọc lấy tay che miệng cười rồi bình thản lại nói.

“Thôi chúng ta cùng đi nào, từ giờ anh là bạn trai tôi nên hãy gọi tôi là Lan Ngọc.”

“Được thôi.”

Quốc Thiên vui vẻ bước theo sau.