Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 17: Sự thật

“Cái gì chứ tôi có nghe nhầm không. Ông Nhân vừa gọi thằng khố rách đó là cậu chủ.”

“Không không thể nào, sao lại có chuyện như vậy được.”

“Nhìn giống chủ tích giả nghèo và cái kết tôi hay được coi trên mạng vậy.”

Đám người trong khán trường lúc này cũng rộn rã, ai ai cũng có một câu hỏi thắc mắc trong lòng mình rằng tại sao Nhân Quang lại gọi Quốc Thiên kia là cậu chủ.

Mọi người trong nhà họ Đào hoảng hồn đứng dậy, có người còn đứng không vững té xuống đất.

Bà cụ Đào run rẩy trợn mắt ngớ người.

Thu Cát lúc này như không nghe vào tai của mình được nghe bà ta còn lấy tai ngoáy tai để có thể giúp mình kiểm chứng hiện thực.

Nguyệt Vân cũng che miệng mắt chứ a mồm chữ o. Đầu óc cô lúc này thật trống rỗng.

Tên Trần Đôn cũng ngớ người nhìn dáng vẻ ông Nhân đang cúi trước mặt Quốc Thiên.

“Ông tới đây làm gì..” Quốc Thiên cất giọng hỏi.

Nhân Quang ngước nhìn vẻ mặt Quốc Thiên. Ông cũng im bặt như hiểu được những gì đang xảy ra trong lòng Quốc Thiên.

Quốc Thiên chậm rãi bước ra, ánh sáng đèn cũng được chiếu qua anh. Anh đưa mắt nhìn Nguyệt Vân rồi quay hỏi Nhân Quang.

“Tại sao ông lại tới đây, Nhân Quang.”

“Thưa cậu chủ, vì nghe nói nhà họ Đào mở tiệc nên tôi tới để chung vui. Tiện là để báo cậu hợp đồng ba mươi tỷ đã thương thảo xong, nên tự mình tới đây không ngờ lại…”

“Không ngờ ông lại thấy bộ dạng tôi như vậy lần thứ hai đúng không. Tôi nhớ lần đầu là khi gặp ông trước cửa biệt thự nhà họ Đào.”

Nhân Quang cũng im bặt không nói câu nào vì ông hiểu trong tâm trí của Quốc Thiên hiện giờ đang rất hỗn tạp. Có thể nãy giờ nhiều thứ đã tác động khiến cảm xúc của anh không còn được như bình thường nữa.

“Nhân Quang, tờ hợp đồng ấy đâu.” Quốc Thiên khẽ nói.

“Đây thưa cậu chủ.”

Nhân Quang rút trong người ra bản hợp đồng đưa cho Quốc Thiên. Quốc Thiên quay qua nhìn đám người rồi nhìn bà cụ Đào đang run lẩy bẩy.

Xoẹt!!

Tờ hợp đồng đã bị xé thành đôi. Bà cụ Đào trong lòng như gào thét lên chạy thật nhanh tới chỗ Quốc Thiên nói.

“Cậu cậu vừa xé bản hợp đồng có phải là bản hợp đồng ba mươi tỷ không hả.”

Quốc Thiên không nói gì thản nhiên đưa tờ hợp đồng cho bà ta.

“Ối giới ơi, sao mày lại dám xé hợp đồng này cơ chứ.”

Tay run rẩy bẩy cầm tờ hợp đồng trong lòng bà ta đang rất hỗn độn.

“Bà còn nói nữa à.” Nhân Quang tiến lại giật tờ hợp đồng trên tay bà cụ Đào rồi xé thành từng vụng nhỏ ném lên trên khiến nó bay tứ tả.

Bà cụ Đào nhìn những mảnh giấy hợp đồng đang bay tơi tả trong không trung. Bà ta á khẩu trong sự tiếc của không ngớt. Quay qua trách Quốc Thiên.

“Thằng chó này, mày muốn chết hay sao.”

Nhân Quang cau mày quát.

“Người muốn chết là bà đó bà già. Bà biết đang nói chuyện với ai không vậy hả.”

Chỉ trong nháy mắt tất cả sửng sốt im lặng. Rồi Nhân Quang chửi mắng bà ta một cách thậm tệ

“Ông Nhân à, xin ông bớt giận chuyện này là sao vậy. Rõ ràng tờ hợp đồng này là do Trần Đôn làm sính lễ cho cháu gái tôi là Nguyệt Vân cơ mà sao lại có thể. Ông chủ Trần à ông nói gì đi, ông phải giải thích tờ hợp đồng này là do ông đưa ra đề nghị.”

Bà cụ Đào cũng không vừa lòng vội chạy tới níu tay Trần Bá Kiến kéo ông ta lại chỗ Nhân Quang.

Nhân Quang liếc nhìn Trần Bá Kiến đang vẻ mặt sợ hãi mà cất giọng cười lớn vang cả khán trường.

“Bà nói sao cơ? Hợp đồng ba mươi tỷ này của tập đoàn Hải Trí chúng tôi là do ông Trần này đề nghị ư, rồi thì làm sính lễ ư.”

Trước vẻ mặt nghiêm nghị của Nhân Quang. Ông nội Trần cũng run rẩy không dám nói gì. Ông ta cũng không ngờ rằng ông chủ Nhân Quang lại xuất hiện ở đây chẳng nói chẳng rành gật đầu nhận vơ.

“Bốp!!”

Vừa gật đầu thì ông nội Trần bị một cú tát trời giáng vào mặt.

“Lão già chó chết này đứng trước mặt tôi mà còn không biết xấu hổ mà gật đầu nhận vậy hả. Ông dựa vào cái gì mà đề nghị với chúng tôi vậy hả? Ông nghĩ cái tập đoàn nhỏ của ông to bự tới thế sao? Năng lực của ông cũng ghê gớm tới mức đó sao?”

Ông nội Trần xoa xoa mặt. Run rẩy chỉ biết cúi đầu như vẻ xin lỗi.

Bà cụ Đào trố mắt nhìn ông nội Trần đang khom rom cũng ngạc nhiên không kém. Kèm với lời nói của Nhân Quang khi nãy mới hiểu ra vấn đề không đơn giản vậy.

“Lẽ nào ông nói dối tôi sao, ông Trần Bá Kiến.”

Ông ta cũng không dám nhìn mặt bà cụ Đào mà cố tình lẩn tránh né qua một bên.

Phía bên này, Nguyệt Vân như hiểu ra được chuyện gì đó cô quay qua nhìn Trần Đôn nghĩ trong lòng.

“Không lẽ tất cả những gì, Quốc Thiên nói với mình đều là thật hay sao. Vậy những gì tên Trần Đôn này làm là gì?”

Trong lòng Nguyệt Vân đang rất rối bời mọi chuyện cứ tới rồi lại đi rồi lại lềnh bềnh như những cơn sóng nhấp nhô giờ lại trở thành phong ba bão táp. Kì thực cô thấy mình như là một con rối bị người khác quay vòng.

“Vậy cái bảng hợp đồng này không do ông Trần này làm thì ai làm cơ chứ?”

Bà cụ Đào quay qua Nhân Quang hỏi, vẻ mặt còn chưa ngớt ngạc nhiên.

“Này bà già, bà nghĩ thử xem đi. Cái công ty nhỏ bé của bà có gì mà lại khiến tôi ký hợp đồng lớn tới như vậy cơ chứ. Không phải nói là bà rất ngu hay là ngu bẩm sinh đúng không. Những thứ này là do cậu chủ Trần Quốc Thiên nhà tôi tặng cho cô Nguyệt Vân làm quà đấy. Tôi nói vậy bà thông não ra chưa.”

“Cái gì cơ chứ.”

“Già rồi nên lảng tai luôn à bà già.”

Bà cụ Đào quay qua nhìn Quốc Thiên không nói nên lời lần thứ mấy cũng không rõ nhưng chắc chắn bà ta đang rất tiếc bản hợp đồng và rất hối hận với những việc bà ta làm.

“Đúng vậy tôi là vì cậu Quốc Thiên nên mới tới đây thôi. Chứ tôi rảnh đâu mà tới dự cái tiệc nhỏ nhắn này của mấy người.”

Nguyệt Vân cũng đồng thời quay qua nhìn Trần Đôn. Hắn lúc này mặt mũi cũng trắng bệt không nói nên lời.

“Chuyện này là sao hả?”

Trần Đôn ấp úng quay qua nhìn Nguyệt Vân.

“À ..chuyện ..chuyện…”

Hà Trung cũng bước tới nói.

“Hắn là một tên nói dối. Tất cả mọi chuyện mà tôi làm với cô đều là do tên khốn này bày trò hãm hại.”

Trần Đôn ngớ mắt nhìn chưa kịp phản ứng bị Nguyệt Vân tát cho một phát té ngửa ra đất.

“Tên chó chết, hóa ra từ đầu tới cuối là anh lừa gạt tôi.”

Hà Trung cũng tiến lại đá thêm một cước nữa.

“Tên khốn nhà ngươi, tại ngươi mà ta ra nông nỗi này. Số tiền nhà người đưa cho ta chưa đủ cả tiền viện phí chỉnh sửa cho ta đấy.”

Nguyệt Vân đã biết trách lầm người chồng của mình. Cô quay qua mà khuôn mặt thẹn đi.