Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 13: Bất ngờ

Hà Trung đang điều trị trong bệnh viện, phần lớn khuôn mặt anh đã bị đánh sưng tới biến dạng, những vết bầm tím khắp người nhìn vào trong thật kinh dị. Phần lớn những vết thương này đều đánh khá hiểm đúng là phải nhờ Quốc Thiên can ngăn thì hắn ta mới có thể giữ được cái mạng của mình chứ nếu không gặp ông bà sớm rồi.

Vừa nhấc máy nghe đã bị sử chỉ trích của Trần Đôn dồn dập khiến hắn cũng tức lên chửi.

“Đ* mẹ mày, mày còn nói thế được cơ à.”

Khá bất ngờ khi bị Hà Trung chửi, Trần Đôn cũng nói tiếp.

“Mày ăn tiền của tao rồi mà mày còn dở giọng chửi tao nữa à. Rốt cuộc mày xảy ra chuyện gì vậy.”

“Chuyện gì nữa ư, mày còn hỏi nữa à. Tao..”

Hà Trung tính nói nhưng nhớ lại lời chú mình dặn, tuyệt đối không được nói ra thân phận thật của Quốc Thiên nếu không cả hai người sẽ không còn mạng nữa.

“Thôi chả có gì đâu, rồi sau này mày sẽ gặp được ngài ấy. Giờ tao phải qua nước ngoài một thời gian mày đừng liên lạc với tao nữa.”

Nói tới đây y cũng tắt máy. Trần Đôn ngơ ngác không hiểu ý của Hà Trung là như thế nào anh cũng bán tín bán nghi mà không gọi lại hỏi thêm nữa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn vậy cơ chứ, đúng là tức chết đi mà tốn tiền gặp ba chuyện vớ vẩn…”

Nghĩ vậy xong hắn cũng không nói năn gì nữa bởi vì làm gì làm Hà Trung cũng có chú là người của tập đoàn Hải Trí không dễ dàng gì mà có thể đắc tội.

Dù hơi hậm hực vì tiếc tiền nhưng cũng không biết sao đành cắn răng.

Chẳng mấy chốc hắn đã trở về trang viên nhà họ Trần.

Trang viên này được cha của Quốc Thiên là ông Trần Quang Minh mua tặng anh ngày sinh nhật nhưng từ ngày ông nội Trần Bá Kiến vào thì đã đuổi Quốc Thiên và Vương Giang ra khỏi nhà và độc chiếm lấy trang viên này.

Trần Đôn bực bội bước vào nhà thì gặp ông nội Trần Bá Kiến đang ngồi xem tivi.

Ông thấy đứa cháu mình trở về liền vui vẻ nói.

“Này cháu trai yêu dấu của ta đi chơi vui vẻ chứ.”

Mặt mũi Trần Đôn lộ vẻ khó chịu không nói năn gì.

“Này ai bắt nạt cháu hay sao mà mặt mày nhăn nhó ớn vậy?”

“Là cái tên chó chết Quốc Thiên.”

“Cái gì cơ tên Quốc Thiên đó dám bắt nạt cháu trai yêu của ông sao thật không thể tha thứ được.”

“Tại hắn mà cả ngày nay cháu không được vui, toàn thấp thỏm cả lên đây.”

“Sao cơ, cái tên nghiệt chủng đó dám làm vậy với cháu ư.”

Trần Đôn vẻ mặt ngạc nhiên quay sang hỏi.

“Ủa sao lại là nghiệt chủng? Không lẽ tên Quốc Thiên đó không phải là do bác cả sinh ra hay sao.”

Ông ta đảo mắt như né tránh câu hỏi rồi lại lắc đầu nói.

“Không phải, ý ông là tên đó bị đuổi ra khỏi nhà rồi mà còn dám làm phiền tới cháu trai yêu quý của ông thật đáng khinh bỉ.”

“Vâng thưa ông, cháu cực kì cực kì căm ghét hắn. Chính hắn làm cháu bẽ mặt trước mặt Nguyệt Vân.”

Ông nội Trần quay qua hơi ngạc nhiên hỏi.

“Cái gì cháu thích con bé Đào Nguyệt Vân ấy hay sao mà lại bẽ mặt trước nó.”

“Vâng thưa ông cháu rất thích, cháu muốn cưới cô ấy thành vợ của mình.”

Ông nội Trần tấm tắc vỗ vai của Trần Đôn ca ngợi.

“Khá lắm cháu trai của ta, cháu trưởng thành rồi đó ông sẽ luôn ủng hộ cháu.”

“Thật không ông.” Trần Đôn nghe vậy mắt cũng rực sáng lên tràn đầy niềm tin.

“Rõ ràng rồi, chứ ông có lý do gì phải ngăn cản cháu trai yêu quý của ta kia chứ.”

“Ôi, con cảm ơn ông rất nhiều ạ.”

“Những thứ con thích thì ông nội sẽ chiều con hết từ đầu tới cuối. Với cả ông thấy con bé Nguyệt Vân ấy cũng xinh đẹp ở bên cái thằng vô dụng kia chỉ tổ phí đời hoa.”

Trần Đôn gật đầu lia lịa.

“Vâng vâng, ông nói đúng rồi ạ.”

“Nếu vậy thì ngày mai ta sẽ đích thân qua nhà gặp bà Đào xin cầu hôn, chắc chắn con bé sẽ không dám từ chối được.”

“Thật vậy hả ông, ôi con cảm ơn ông. Cảm ơn ông rất nhiều ạ.”

“Có gì đâu, cháu là đứa cháu ruột thịt của ông cơ mà sao ông lại không làm vì cháu cơ chứ. Chỉ cần cưới xong rồi đẻ cho ông vài đứa chắt ẵm bồng là ông vui rồi.”

Câu chuyện diễn biến theo một chiều hướng không thể lường được. Nếu so về gia đình khác thì khi ông nội nghe như vậy thì phải đánh thằng cháu trai nghiệt súc một bài học, ấy thế mà vẫn ủng hộ hắn làm những điều sai trái. Trái với luân thường đạo lý.

Phía này, Quốc Thiên đã trở về khách sạn. Anh nhìn lên trần nhà nằm suy nghĩ rồi rút điện thoại nhắn tin cho Nhân Quang nhờ Nhân Quang ký hợp đồng lớn với nhà họ Đào.

Tập đoàn Hải Trí là một thương nghiệp lớn kinh doanh đủ ngành nghề cho nên chỉ cần một tờ hợp đồng cũng có thể đẩy cho vợ anh Nguyệt Vân lên một vị trí cao trong mắt nhà họ Đào và càng kính nể cô hơn.

Nhà họ Đào này đứng đầu là bà cụ Đào dưới trướng thì có ba người con trai đắc lực hỗ trợ bà là Đào Mạnh Thường, Đào Duy Khải và Đào Phúc Hưng.

Vào lúc Thu Cát mười tám tuổi thì Đào Phúc Hưng là chồng của cô dở thói ăn chơi gái gú, nhiều lần về đánh đập cô. Thu Cát sống ở nhà họ Đào lúc nào cũng bị đối xử tệ bạc.

Bẵng đi một thời gian thì Phúc Hưng cũng trốn đi mất cùng với tình nhân. Nguyên do như vầy nên bà cụ Đào rất ghét Thu Cát cho rằng cô là nguyên nhân chính gây nên tất cả cho những gì xảy ra xuống đầu con trai bà. Nên vị trí của Nguyệt Vân và Ánh Thu không bao giờ được trọng dụng trong nhà họ Đào nhất là sau việc gây khó dễ mà có dính líu tới tập đoàn Hải Trí.

Quốc Thiên đang nằm suy tư một hồi thì cuộc điện thoại reo lên.

“Vâng thưa cậu chủ tôi đã chuẩn bị một hợp đồng lớn trị giá ba mươi tỷ. Ngày mai sẽ đi qua kí kết với bên đó.”

“Được rồi Nhân Quang, làm phiền ông quá.”

Rồi anh nằm xuống nhoẻn miệng cười háo hức.

“Chà ngày mai mà Nguyệt Vân biết được chuyện này thì sẽ như thế nào nhỉ thật là hồi hộp.”

Quốc Thiên nằm bồn chồn mong đợi đến sáng mai khiến anh không ngủ được mà trằn trọc cho tới gần hai giờ sáng.

.

Sáng hôm sau ngay tại nhà cổ của nhà họ Đào.

Lâu lắm rồi nó mới náo nhiệt tới như vậy, ai cũng đôn đáo chuẩn bị đón tiếp vị khách quan trọng có quyền uy lớn. Đó là nhà họ Trần.

Đặc biệt hai vị khách đó là ông nội Trần Bá Kiến và đứa cháu của ông Trần Đôn.

Công ty vật liệu xây dựng nhỏ bé của nhà họ Đào thì làm gì có cửa với tập đoàn nhà họ Trần có thể coi tập đoàn này như con quái vật chễm chệ có thể ăn tươi công ty của nhà họ Đào.

“Ôi ông chủ Trần, thật quý hóa quá. Không biết ông tới đây là ..” Bà Đào thắc mắc hỏi.

“Tôi tới để xin hỏi cưới con bé Nguyệt Vân.”

“Cái gì.” Bà Đào hơi ngạc nhiên khi nghe lý do xong rồi cũng nghĩ ngẫm lại hỏi.

“Con bé Nguyệt Vân nhà chúng tôi nó đã cưới chồng rồi. Mà nhà họ Đào chúng tôi còn đứa chưa cưới là Ánh Thu nếu có thể thì..”

Trần Đôn vội xen ngay vào nói.

“Không được con rất thích Nguyệt Vân nếu không cưới cô ấy con cũng sẽ không cưới ai nữa đâu.”

“Nhưng mà người ngoài biết chuyện thì sẽ không hay đâu.”

Trần Bá Kiến cũng mỉm cười nói.

“Bà Đào à, tôi nghe nói công ty vật liệu của bà dạo gần này đang gặp khó khăn. Nếu mà bà đồng ý chấp thuận thì tôi sẵn lòng giúp công ty bà vượt qua khó khăn này.”

Vừa nói tức thời đứa con thứ của bà cụ Đào là Đào Mạnh Thường vội vàng chạy vào thở hổn hển nói.

“Mẹ ơi, bên phía tập đoàn Hải Trí vừa gửi đến một tờ hợp đồng trị giá ba mươi tỷ muốn chúng ta ký kết.”

“Cái gì cơ.”

Rồi ba ta đưa mắt nhìn ông nội Trần Bá Kiến vẻ mặt sững sờ không nói nên lời.