Những Cuộc Phiêu Lưu: Harry Potter

Chương 2

Mới đó đã gần mười năm trôi qua và đây là thời gian tuyệt nhất trong đời của lũ trẻ, cái ngày mà chúng bắt đầu nghỉ hè, không còn phải làm những bài tập cần vắt óc suy nghĩ, đeo cái cặp đầy sách trên lưng, lo bữa trưa có món chúng ghét hay đơn giản là nội quy dày đặc và giáo viên tẻ nhạt nữa, tất cả được tự do.

Dudley, Harry và Sterling - Bọn chúng đều gắn liền với nhau.

Vào mỗi buổi tối Dudley sẽ lẻn đến phòng cặp song sinh và nó được nghe Harry kể về những giấc mơ kỳ lạ của cậu, không như cha mẹ, nó cực thích cái gì liên quan đến phép thuật và những điều kỳ lạ mà nó thường hay xem trên ti vi hoặc trong câu truyện nó đọc. Còn Sterling thì dạy Dudley cách đánh lộn hay vài món võ mà nó biết, Dudley thường thực hành với hai thằng bạn và mấy đứa trong trường nhưng chắc chắn nó không đυ.ng đến Sterling hay Harry. Thử tưởng tượng cái cảnh mà một mình Sterling đập mấy đứa lớp trên, lớp dưới và trường bên cạnh khi gây sự đi, chẳng nương tay ai cả, nó chứng kiến rồi, cho dù là trước mặt cha mẹ nó cũng không dám. Con nhỏ ấy đáng sợ lắm.

Cứ thế tình bạn tụi nó lớn dần lên. Thường chia bánh kẹo cho nhau, hễ ai kiếm chuyện với một đứa đều bị cả lũ tẩm cho ra trò, chẳng còn như trước đây.

Nhưng Harry và Sterling sẽ chẳng khi nào được yên thân với ông bà Dursley, đặt biệt khi thời gian chúng ở nhà bắt đầu nhiều hơn trong kì nghỉ hè.

Và hôm nay là một ngày trọng đại của gia đình Dursley, sinh nhật thằng Dudley.

Trời vừa sáng dì Petunia đã gõ cửa phòng ầm ầm khiến Harry và Sterling giật mình thức dậy, cứ như cần vài phút nữa thôi sẽ bung ra liền. Bà ấy cần hai đứa nó phụ vài việc vặt trong lúc trang trí bữa tiệc.

"Liệu hồn đấy! Tao muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo." - Giọng bà rít lên cảnh cáo.

Hai đứa đã bật dậy chạy ra khỏi phòng, phải nhanh chóng xuất hiện ở phòng bếp, nếu không muốn nghe dì Petunia chửi một trận dài mấy tiếng đồng hồ vì tội lề mề.

Chỉ mấy phút sau trong khi Sterling loay hoay với món thịt muối trong chảo và Harry lấy thêm cà phê cho dượng Vernon, từ trên lầu đã nghe tiếng gào thét và cái tiếng khi nó dùng thân hình mập ú chạy xuống cầu thang là biết, Dudley. Chẳng ai hiểu nổi khi thằng ấy đã cố gắng tập thể thao nhiều đến mức mỗi ngày nhưng nó không thể giảm được kí lô nào cả.

Và những tiếng chúc mừng sinh nhật vang vọng lên khi Dudley bước vào bếp của ba mẹ.

Chưa được bao lâu thì bỗng nó hét ầm lên khi đống quà chỉ có 36 cái ít hơn so với năm ngoái là 37 và ba mẹ nó mỉm cười, cưng chiều thoả thuận hứa rằng thêm vài món nữa sẽ nhiều hơn, mặc nó quát vào mặt họ. Dudley có thể có thái độ hoà hoãn hay đối tốt hơn với đám bạn hoặc hai đứa em họ của mình nhưng còn người lớn thì chẳng thể có cái cơ may đó. Ấy vậy mà đối với gia đình Dursley, thằng con trai họ ngoan ngoãn hơn bất kì đứa nào. Dượng Vernon còn tự hào vì nó biết tính toán giống hệt ông. Harry và Sterling phì cười, đây là chuyện vui mỗi ngày của hai đứa nhưng đừng để Dudley thấy kẻo mặt nó lại đỏ lên và cái dáng vẻ lúc ấy tụi nó sẽ không giấu được mà cười rộ cả lên khéo mà bị dì lẫn dượng mắng mất.

Một cái máy tính mới, một cái ti vi, một con rô bốt, một bộ bóng chày mới toanh,..... cứ thế những món đồ xuất hiện khi Dudley mở món quà. Chưa hết còn một chuyến đi chơi sở thú nữa cơ cùng thằng Piers, riêng thằng Chad thí nó đã đi nghỉ mát cùng gia đình. Hôm nay thật may mắn cho cả Harry và Sterling khi được đi cùng vì bà Figg bị gãy chân.

Nhà bà ấy cách hai dãy phố, có cả đống mèo trong nhà bà ta. Đó là nơi cặp song sinh được gửi khi cả nhà Dursley đi đâu. Sterling vốn chẳng để tâm gì, nó chỉ cần một quyển sách và ngồi ở chỗ nào trong khu vườn là xong, cả ngày cũng được. Harry thì ngược lại cậu cực ghét cái mùi và lông mèo khắp nơi trong không khí, có lúc bà Figg lại bắt cậu nghe về mấy con mèo hay đủ chuyện xảy ra để bà ta có thể than vãn rồi ngủ quên hay lũ mèo cứ quanh quẩn nhào đến cậu mà phá.

"Cho tụi nó đi cũng chẳng sao dù sao hôm nay cũng là ngày vui của con mà. Con dám chắc tụi nó sẽ không dám phá gì đâu." - Dudley lên tiếng, có trời mới biết nó mừng cỡ nào trong lòng. Có bao lần nó đã xin cho hai đứa song sinh đi cùng mà như rằng ba mẹ nó nói mọi lý do, lời lẽ thế nên nó ấm ức im luôn.

Thế là Harry cùng Sterling được theo cùng vì không có nơi nào tống tụi nó vào. Dudley lẫn Piers nháy mắt, cười với tụi nó. Lần đầu tiên trong đời thì phải, hai đứa được đi đến sở thú ấy?

Ngồi trong xe, Harry vô cùng háo hức với mọi thứ trên đường, quên hẳn vừa rồi dượng Vernon đã nắm cổ áo đe doạ đáng sợ đến chừng nào nhắc đừng giở trò nhưng nó không làm ảnh hưởng đến cậu. Sterling chẳng bao giờ bị dượng cảnh cáo cả, không phải phân biệt đối xử mà tại những chuyện kỳ lạ lúc nào cũng quanh Harry và ông bà Dursley cho rằng ít nhất cũng có một đứa bình thường, chỉ là có chút thôi vì nó vẫn vậy, giữ cái vẻ vô cảm khó gần ấy, có đứa nào vậy đâu.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

"Cứ như mơ vậy!" - Harry thì thầm với Sterling.

Nhưng nó chỉ im lặng chẳng đáp, cứ ở yên trên chiếc giường đôi ở tầng dưới nơi nó thường nằm mà nhắm mắt.

Sterling bị sốt nặng.

Harry nhớ vào sáng nay:

Tất cả đi xung quanh ngắm đủ mọi con vật bị nhốt trong sở thú. Cậu thích thú ngắm bọn chúng từ mọi phía có khi chạy lại nhìn chuồng nó nhiều lần, hiếm lắm mới có một lần được đi chơi như vậy. Buổi trưa, Dudley và Piers lén chia phần ăn của nó cho Harry và Sterling bởi thức ăn của nó luôn nhiều hơn gấp mấy của bọn kia, khi ông bà Dudley quay lại nhìn cả bọn giả vờ như không có gì rồi cười thầm lúc dì, dượng quay đi. Nó luôn tạo thành kỉ niệm đẹp trong chúng.

Khu bò sát, Dudley đến chuồng con trăn lớn nhất ở đấy. Nó gào ầm lên lần nữa bắt bố nó phải làm con trăn di chuyển nhưng bất lực. Nó đập đập vào tấm kính như muốn vỡ ra. Harry ngăn lại và điều kì diệu đã xảy đến khi con vật kia có thể hiểu cậu nói chuyện. Nó chuyển động ra hiệu theo từng lời. Dudley, Piers chợt xúm lại, tụi nó như thể muốn reo ầm cả lên cho rằng Harry điều khiển được con trăn ấy nhưng cậu giải thích tất cả, hai đứa còn ngạc nhiên hơn chuyện vừa nãy đến nỗi miệng nhét vừa cả quả trứng.

"Tao không ngờ lại gặp mày ở đây cơ đấy!" - Giọng nói quen thuộc thu hút sự chú ý của ba đứa

Đó là tiếng của thằng Gordon, một đứa to con thích đi gây sự, bắt nạt bất cứ ai bé hơn mình, đặt biệt đầu óc nó rất bé như phiên bản của Dudley trước đây. Nó cũng là một đứa từng bị Sterling đánh cho một trận và từ đó thằng đó thù đến giờ.

"Đồ không có não!" - Lời nhận xét từ Sterling dành cho nó mỗi lần đập một trận ra trò mà không chừa.

Lần này vô tình chạm mặt, Gordon lại khiêu chiến với Sterling nhưng trông mặt con bé không khoẻ lắm, nó bị thằng đó xô ngã dễ dàng, bình thường thì nó không phải đối thủ của em gái cậu, chỉ vài phút là hạ gục ngay nhưng lần này lại khác rõ ràng ban sáng Sterling còn bình thường mà giờ con bé đứng dậy còn khó khăn huống chi đấu với Gordon.

Và rồi chuyện tiếp theo xảy ra trước khi Dordon nắm cổ áo xách Sterling lên, suýt giơ nắm đấm vào mặt con bé và Dudley, Piers chưa kịp lao vào thì thằng Dordon đã biến mất ngay chớp mắt, nó xuất hiện trong chuồng con Boa Constrictor Brazin vừa nãy thay thế cái con đã bò đi bên ngoài.

"Cám ơn." - Là lời Harry nghe được từ con trăn.

Thế rồi buổi đi chơi phá huỷ vì Sterling đột nhiên bị ngất lẫn tin thú nguy hiểm xổng chuồng. Ông bà Dursley vẫn bình thường họ chưa chứng kiến vụ hoán đổi kì lạ kia còn Dudley, Piers giấu nhẹm chuyện đó đi, bù lại tụi nó được nhìn tận mắt điều mà chỉ được thấy trên phim, truyện được thoả mãn.

Vị bác sĩ nổi tiếng được mời đến nhà khám cho Sterling, ông ấy có vẻ như không tìm thấy lý do tại sao con bé bị sốt đột ngột nên kết luận bừa là bị cảm lạnh rồi kê thuốc nhưng Harry biết chẳng bao giờ con bé cảm lạnh cả, nó khoẻ lắm chỉ là cậu không biết nguyên nhân tại sao.

Sterling cứ liên tục sốt cao trong vài ngày, bất kể thuốc gì bác sĩ kê đơn bệnh vẫn không giảm và được chuyển đến bệnh viện gần nhà.

Căn nhà số 4 thay đổi đột ngột.

Dì Petunia chẳng còn quát tháo Harry mỗi ngày, dượng Vernon chẳng còn cáu kỉnh lúc thấy mặt cậu vừa xuất hiện. Cả hai luôn trầm mặt và nói những câu thật ngắn ngọn rồi làm việc của mình. Lần đầu tiên trong nhà Dursley, Harry được làm bất cứ thứ gì cậu thích mà không phải sợ dì hoặc dượng nhưng cậu vốn không có tâm trạng như thằng Dudley từ bỏ việc chơi đồ chơi của nó hay tụ tập đi phá làng phá xóm mà ngồi xuống cạnh cậu nói chuyện.

Dudley thừa nhận nó rất mong Sterling sớm khỏi bệnh để chơi cùng nó, cả hàng đống đồ chơi và đồ ăn đang chờ con bé. Nó nói ba mẹ nó dù không thích Harry và Sterling nhưng chưa khi nào muốn cả hai xảy ra chuyện gì, thậm chí mẹ nó còn cầu nguyện hàng đêm đấy mong con bé bình an.

Đó là tin bất ngờ với Harry nhưng chẳng buồn quan tâm nữa. Lần đầu cậu có cái dáng vẻ hàng ngày của Sterling, vậy mà người khác cứ nói họ không giống cặp song sinh chút nào. Cậu đã nghe Piers nói từng có trường hợp có người bị sốt cao thế này rồi vài ngày sau họ chết luôn. Và Harry đã đập nó một trận vì tội trù ẻo, Dudley chẳng ngăn, đánh là đúng rồi hình như đây là lần đầu Harry đánh ai đó thì phải ?

Tối đó Harry nghĩ nếu như Sterling cũng đi hệt như ba má cậu mất giống tai nạn giao thông đã cướp sinh mạng hai người theo lời kể của dì Petunia, thì sao? Sterling là em gái cậu, người thân duy nhất còn cạnh bên do cha mẹ để lại và nếu con bé xảy ra chuyện gì....

Harry mơ thấy bản thân và Sterling, cả hai bên cạnh nhau không rời nửa bước như hàng ngày. Bỗng nhiên Sterling bước đi rất xa về phía trước xung quang bỗng nhiên tối mịt mù, con bé không quay lại khi cậu gọi tên nó nữa, dù cho cậu cố gắng chạy lại gần níu tay, chạm vào nó mà cứ bị đẩy ra xa và bóng con bé đã biến mất. Khi ấy Harry chợt tỉnh giấc nửa đêm, cái gối ướt đẫm.....

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Sterling cảm thấy kì lạ, nơi nó tỉnh dậy không phải căn phòng nhỏ cuối hành lan nữa mà là bệnh viện. Cái trần nhà trắng toát, cái mùi thuốc khử trùng lởn vởn trong không khí. Nó được nằm hẳn phòng riêng, chẳng có màn ngăn giữa cách giường ở chung như mọi người, sướиɠ thật.

Tại sở thú - khu bò sát, nó đang mải ngắm mấy con rắn độc hay những con trăn to xác sau những tấm kính đang bò lung tung. Chợt cánh tay của nó nhói lên, cả thân choáng váng. Rồi thằng Gordon đến gây sự, nó mất hết sức lực bị thằng đó đẩy ngã dễ dàng, đang chuẩn bị nhận cú đấm thì Gordon biến mất trong nháy mắt. Một lần nữa, cảm giác cháy bỏng lần nữa xuất hiện ở cánh tay trái hệt như trước đây, nó mãnh liệt hơn trước, trước mắt Sterling tối sầm lại, thϊếp đi.

Đó là những gì cuối cùng nó nhớ được.

Dì Petunia ngủ gục bên cạnh giường nó, vành mắt đỏ hoe đủ để biết bà ấy lo cho nó cỡ nào. Tất cả những kí ức từ lúc sinh ra đến giờ Sterling luôn nhớ rõ, đó là điểm kỳ diệu của nó. Lần đầu tiên nó thấy dì khóc là tối ngày tiếp theo khi nhận nuôi, dì khóc vì má của nó và Harry, là em gái của dì đã mất. Nó biết dì và dượng đều thương hai anh em nó nhưng cách họ bộc lộ không như đối với thằng Dudley thôi, nếu không cả hai đâu có được như ngày hôm nay.

Chẳng bao lâu, dì Petunia thức giấc. Sterling thấy bà ấy mừng rỡ rồi chợt mặt bà nghiêm lại, giọng cao hẳn lên nói nó liệu mà nghỉ ngơi rồi bà quay lưng đi ra ngoài.

Vài ngày sau, Sterling được về nhà. Harry và Dudley ôm chầm lấy nó mừng đến phát khóc. Dượng Vernon giọng vẫn cáu kỉnh than phiền về việc chi tiêu ở bệnh viện rồi lớn tiếng bảo nó tự giữa sức khoẻ, ông sẽ để mặc nó nếu có lần tiếp theo, có vẻ ông cũng vui khi nó bình thường lại.

Mọi việc trở lại như cũ, có điều hơi thay đổi là không ai nói gì về chuyện của Sterling dù nó có hỏi. Chiếc giường đôi tầng trên là của Harry nhưng giờ đây đã được thay thế bằng Dudley khi nó cứ lẻn vào phòng cặp song sinh vào hàng đêm rồi ngủ luôn tại đó. Harry thì nằm chung với Sterling giường dưới, đây không đâu là lần đầu tiên cả hai ngủ chung, tụi nó vẫn nằm cạnh nhau suốt ấy chứ mà chỉ thỉnh thoảng thôi, tại Harry cứ ôm chặt quá khiến nó khó thở nên bị đuổi suốt nhưng lần này thì dai hơn nên nó mặc kệ luôn.

Ông bà Dursley chẳng nói gì cứ để mặc Dudley cứ "di cư" sang phòng Harry và Sterling, vì thằng ấy cứ nằng nặc đòi vậy. Nó khóc thì họ đau lòng, nó biết điểm yếu của ba mẹ nó mà.

Sterling không biết mình hôn mê bao lâu chỉ biết còn một tuần nữa là đến cuối tháng bảy, sinh nhật của nó và anh trai.

Và khi tới tháng chín, cả ba sẽ được vào cấp hai. Dudley được nhận vào trường tư thục Smelting cùng thằng Chad, thằng Piers. Harry và Sterling vào trường công lập Stonewall, dù không học cùng nhưng tụi nó tự nhủ ít ra còn gặp nhau ở nhà.

Khi Dudley mặc đồng phục, Harry đã cười rộ lên ngay cả Sterling cũng không nhịn được và thế là bị nghe chửi cả hai đứa từ dì cùng dượng. Áo khoác nâu sẫm, quần cụt cam đến gối có cả nón gọi boater nữa đáng lẽ đồng phục trường Smelting sẽ rất đẹp nếu cái bụng của Dudley không quá khổ lên kể từ trong hè. Còn đồng phục của Harry, Sterling thì không biết hình dạng như thế nào chỉ biết nó đang bị nhuộm xám trong thuốc nhuộm vì dì Petunia nói đồng phục bắt buộc phải màu xám mới được và mùi của nó không dễ chịu chút nào.

Rãnh bỏ thư trên cửa mở ra trong bữa sáng, bốn bức thư xuất hiện ở tấm thảm. Một tấm của cô Marge Dursley là chị gái của dượng Vernon kể lại về chuyến du lịch của mình ở đảo Wight, nơi cô bị ngộ độc vì đã ăn nhầm thứ gì đó. Một tấm hoá đơn, ông Dursley đã nhăn mặt khi xé phong bì ra và hai tấm còn lại là của cặp song sinh.

"Tụi mày cũng có thư à, cho tao xem với!" - Vừa dứt lời Dudlery lại giở thói, nó giật phang bức thư từ tay Harry trước khi cậu kịp xé ra xem.

"Ai mà lại viết thư cho tụi bây nhỉ ?" - Cả ông bà Dursley cười khì, tò mò.

Nhưng vừa lật lại xem địa chỉ, mặt dượng Vernon đã đỏ cả lên trước khi coi nội dung bức thư bên trong. Ông bắt Sterling đưa bức còn lại rồi đuổi cả ba đứa ra ngoài, đóng sầm cánh cửa nhà bếp. Chẳng ai nghe được dì và dượng đã nói gì, chỉ biết hai lá thư đã bị xé nát. Sterling nổi điên lên, suýt cho thằng Dudley một trận nếu Harry không ngăn lại vì lại giở thói cũ ra.

"Bấy lâu nay nay mày ngứa chân tay hả? Vậy để tao giúp mày cho!" - Sterling hét lớn cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh trai khi lôi nó về phòng, nhìn vậy thôi chứ nó cũng nóng tính phết đấy.

Và nó không thèm nhìn mặt Dudley dù thằng ấy đã xin lỗi.

Bữa sáng hôm sau chẳng ai nói một câu nào, chuyện bức thư bị lờ đi khi hỏi.

"Lại có thư đến à, Dudley ra lấy thư đi con." - Dượng Vernon nói.

Nó im lặng rời khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi bếp. Chưa bao lâu thì nó quay lại, trên tay nó trống rỗng.

"Làm gì có bức thư nào!" - Mặt mày nó bí xị, dượng phải rối rít xin lỗi nó.

"Rõ ràng cháu nghe có tiếng mở rãnh thư mà." - Harry lên tiếng.

"Tao bảo không có mà, mày bị điếc hả!" - Lâu rồi Dudley chưa quát Harry như thế, dì và dượng đều cười khoái trá, cậu lại nghe mắng thêm.

Sterling chút nữa không giữ nổi bình tĩnh mà nhào khỏi bàn xông vào thằng đó.

Sau bữa ăn, Dudley túm cổ cặp song sinh lôi xềnh xệch lên lầu vào phòng bọn chúng. Nó đã thông minh hơn rồi, diễn trò cũng giỏi nữa. Sterling thề nếu giây tiếp theo thằng ấy không lấy hai bức thư từ trong túi áo trong ra sẽ có chuyện khủng khϊếp đấy.

Harry Potter/Sterling Potter

Căn phòng cuối hành lan tại căn nhà số 4 đường Privet Drive.

Nét mực xanh biển đề bên ngoài bức thư bằng giấy da vàng nhạt của tụi nó và bên trong là giấy chúc mừng nhập học tại học viện pháp thuật, trường Hogwarts.