“Hai đứa ý tứ một chút không được sao?”
Hiểu Tuệ chính là bị chồng yêu nhà mình chiều đến quen, lúm đồng tiền tươi tắn cười ghẹo.
“Chị của em, chị cũng khó tính quá rồi.”
Nói rồi chính là không sợ chết, ôm người bên cạnh cứng ngắc không buông. Trên bàn thì là như vậy, dưới bàn không biết làm ra tới chuyện gì khiến đầu bếp Đinh ngồi bên cạnh cũng phải lên tiếng.
“Đừng!”
Sau đó thực sự hung hăng nhéo yêu cằm bà chủ nhỏ của tiệm một cái, nhấp một ngụm trà rồi trầm giọng.
“Tối về tính tiền bánh với em.”
Mẹ Viên dù với lý do gì cũng không chứa nổi hình ảnh này trong mắt. Gớm, các cô các cậu à, hai mặt con rồi, dù đang trong phòng VIP không ai dòm được ngoài tôi cũng nên sống có tình cảm chút chứ. Không thấy tôi đang rất buồn đời hay sao?
Thật là so với cái quân hàm hai sao kia còn chói mù mắt chó hơn.
Ngay khi mẹ Viên sắp sửa lật bàn, bất chấp hình tượng mà văng tục thì Tần phu nhân đẩy cửa đi vào, trên người còn mang theo khí lạnh của ngoài trời. Ca trực đêm qua đã kết thúc, Ngôn Hiểu Linh vốn định về nhà ngủ một giấc rồi mới tính tiếp thì đọc được tin nhắn, thành ra chiếc xe được anh ba cấp cho để mốc meo trong bãi đỗ xe tiếp tục bị để mốc meo ở đó, còn bản thân cô thì đi bộ sang bên này, tìm đến chỗ hội chị em bạn dì thân thiết của mình gặp mặt một chút.
Đinh Duyệt Hiên thấy người tới thì đứng dậy rời khỏi, tự giải cứu mình khỏi bàn tay làm càn của vợ nhỏ nhà mình.
——–
Học viên các học viện quân sự thì không được tự ý rời khỏi khu vực doanh trại, chế độ nghỉ phép cũng bị hạn chế hết sức nghiêm ngặt nên Viên Anh Vũ phải viết rất nhiều đơn xin phép và giấy cam đoan, viết đến nỗi sắp phát điên dẹp luôn ý nghĩ về nhà thì mới được cấp phép nghỉ ba ngày cuối tuần.
Trước giờ đi về một mình đã quen, thậm chí có lần về nhà đúng lúc mẹ phải trực ca đêm hai ngày liên tục Anh Vũ cũng không nói với mẹ mà tự mình làm tổ trong phòng, tới giờ thì đến nhà dì Hiểu Tuệ cọ cơm, sau khi được dì thồn cho một bụng no căng thì về nhà đọc sách viết luận văn, không hề làm phiền đến ai. Lúc mẹ Viên tan ca về được đến nhà mới biết con trai được nghỉ, nhưng thời gian nghỉ của thượng sĩ Viên chỉ còn lại nửa ngày, hoàn thành xong hết mấy bài huấn luyện biếи ŧɦái hằng ngày của Tần Dịch xong thì phải về học viện ngay rồi, đến cả bữa cơm cũng phải ăn vội trước khi lên xe bus chứ nói gì đến việc được cùng mẹ đi dạo phố rồi mua sắm gì đó.
Học viện không quân có xe đưa đón riêng, đường Nam Nhật lại có rất nhiều gia tộc quân nhân sinh sống nên Anh Vũ không cần phải lo lắng mình nửa đêm nửa hôm vác balo về nhà còn cần có người lái xe đón. Cậu bắt chuyến bus cuối cùng đến trước cửa tiểu khu, thân thiện chào hỏi và xuất trình giấy tờ với bảo vệ trực ca đêm rồi đi vào.
Hai nhà Tần – Viên đã là chiến hữu suốt mấy đời, phu nhân của hai nhà cũng khá thân thiết với nhau nên khi quyết định chọn mua nhà mới, cả Tần Dịch lẫn Viên Thanh Nguyên đều đồng ý chọn mua nhà ở gần nhau. Lúc trước cũng không nghĩ nhiều lắm, tưởng tượng thì lúc nào cũng tốt hơn so với thực tế nên sau khi Anh Vũ trở thành con nuôi nhà họ Tần, hai căn nhà ở gần nhau này ngược lại liền trở thành một điều gì đó rất đỗi lúng túng.
Cả một tiểu khu đều đã tắt đèn đi ngủ, ánh đèn đường mờ nhạt hắt xuống đầu vai của cậu thượng sĩ trẻ in trên mặt đường thành một chiếc bóng đổ dài cô độc. Gió không thổi vào được bên trong tiểu khu là mấy vì bên ngoài trồng toàn là cây, mấy trận gió lạnh thừa sức quật ngã một người trưởng thành trên sân huấn luyện cũng không còn nữa, Anh Vũ vốn nên cảm thấy thoải mái hơn một chút không hiểu sao lại cứ có cảm giác bất an, nhưng bất an vì điều gì thì lại không nói rõ được.
Gần nửa đêm rồi nên chắc mẹ Viên cũng đã đi ngủ, trong nhà cũng tắt đèn rồi. Anh Vũ không muốn làm phiền mẹ nên im lặng tự mở cửa, nhẹ nhàng đặt balo xuống bậc thềm ở phòng khách rồi tháo đôi bốt quân đội ra, tự thay dép lê đi trong nhà sau đó nhẹ chân nhẹ tay lên lầu, quen đường quen nẻo tìm đến phòng ngủ của Viên Thanh Nguyên, giơ tay mở cửa phòng.
Đèn trên hành lang mới thay không lâu, lần trước khi cậu về thì mẹ đã có nhắc đến rồi. Bộ đèn cảm ứng thông minh này có thể cảm ứng được có người đến mà tự động bật sáng, tiện lợi thì tiện lợi thật đấy nhưng lại vô tình che giấu mất đi nguy cơ ẩn nấp trong phòng.
Viên Anh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong đầu thầm nghĩ: Buổi chiều có phải là học truyền tin bằng mã morse đến lú lẫn rồi hay không, sao mình lại thấy trong phòng có người vậy?
Mà Viên Thanh Nguyên trong phòng lại dở khóc dở cười.
Tình huống gì đây?
Anh Vũ mở cửa lại lần nữa, lúc này đã hoàn toàn xác định bên trong phòng ngủ thật sự có người. Cậu im lặng lùi lại ba bước ngẩng đầu nhìn cửa phòng một chút, xác định là đã đi đúng phòng rồi thì lại không biết nên nói cái gì.
Trời đất chứng giám, về đến nhà rồi có thể tháo cái bộ râu xấu xí kia xuống được không?
Rõ ràng là xuất thân quân Trinh thám, cớ sao kỹ năng hóa trang lại dọa người như vậy?
Hai người vẫn còn mặc quân phục, không cần đoán cũng biết đều là mới về không lâu.
Viên thiếu tướng lúc này mới bình tĩnh tháo râu xuống đặt trên tủ đầu giường, sau đó dường như còn sợ nó tự mọc chân chạy mất nên tiện tay vỗ hai cái. Anh Vũ vẫn đứng ở cửa không đi vào, đợi cho ngài thiếu tướng điều chỉnh lại “dung nhan” của mình xong quay lại, cậu vẫn xấu hổ đứng yên ở chỗ đó không nhúc nhích.
“Chạy đến phòng ba làm gì?”
Nhà vốn dĩ có ba phòng nhưng Viên Thanh Nguyên trước kia chưa từng chia phòng ngủ riêng với vợ, Anh Vũ cũng suốt ngày bị bắt làm “nhân sandwich” của ba mẹ nên cũng không cần phòng ngủ riêng, thành ra phòng của ngài thiếu tướng và phòng của Anh Vũ đều trong trạng thái không người cư trú. Lần này nếu không phải mẹ Viên cấm cửa, ngài thiếu tướng còn lâu mới dùng đến phòng ngủ chỉ chuyên dùng để treo quần áo các thứ này, cũng còn lâu mới biết nhóc con nhà mình tự ý chiếm dụng tài sản cá nhân của ba nó, chiếm dụng quen đến mức còn không thèm suy nghĩ mà mở cửa đi vào thẳng luôn không thèm gõ cửa.
Anh Vũ suy nghĩ một lúc, cuối cùng dùng một câu đâm thẳng vào chỗ đau của Viên thiếu tướng:
“Sao ngài không ngủ cùng phòng với mẹ?”
Nhóc con chết tiệt! Rõ ràng là biết mình bị vợ hắt hủi còn dám nói ra miệng, thật là quá sức thiếu đòn!
Ngay lúc ngài thiếu tướng sắp thẹn quá hóa giận thì dưới lầu vang lên tiếng giày cao gót, Viên Anh Vũ còn chưa kịp phản ứng, Viên Thanh Nguyên đã đi ra khỏi phòng đứng từ lan can nhìn xuống, vui vẻ vẫy tay chào hỏi:
“Ô, người đẹp về rồi!”
Mẹ Viên vốn đã mang một bụng lửa giận đi ra từ chỗ chỉ huy Tần sang đến tiệm bánh nhà Đinh Duyệt Hiên rồi vào đến phòng cấp cứu của khoa nhi, giờ vừa vào cửa đã thấy hai đôi bốt quân đội xếp ngay ngắn ở hai bên kệ giày, lửa giận khó khăn lắm mới áp chế được gần như ngay lập tức bùng nổ. Nếu không phải có ca bệnh cần cấp cứu khẩn cấp và e ngại có con trai ở đây, mẹ Viên đã rút giày cao gót ném thẳng vào cái bản mặt già không biết xấu hổ của người đàn ông kia rồi.
Anh Vũ cũng đứng ở trên lan can nhìn xuống, nở một nụ cười có phần ngốc nghếch với mẹ.
Mẹ Viên: “……………..” Ôi trời ơi con trai ngốc của tôi.