Viên Thanh Nguyên đột nhiên mỉm cười vừa chua xót, vừa mặn đắng.
Trời cũng đã tối om om không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, ngài thiếu tướng lúc này mới đưa tay vào trong áo lấy ra một miếng chocolate truffle bị gió đông thổi lạnh nhưng vẫn mềm mại đến ấm lòng ra, giơ tay nhét vào miệng Anh Vũ.
Thượng sĩ Viên bị nhét kẹo đến ngẩn người, vị chocolate không quá đắng cũng không quá ngọt vừa vặn kéo mức đường huyết đang có xu hướng tụt xuống mức âm kia của cậu lên cao một chút.
Một câu nói nhẹ tênh thốt ra:
“Ba phải đi rồi, không cần chạy nữa.”
Lúc thiếu tướng Viên đứng thẳng dậy, những ấm áp ôn hòa ngắn ngủi kia đều đã bị chất giọng xa cách như khi trên chiến trận đánh tan. Ngài lạnh lùng tuyên bố:
“Cậu đậu rồi, thượng sĩ Viên.”
Gót giày da của ngài thiếu tướng không ngần ngại quay đi, hướng về phía ánh đèn pha đằng xa. Hình ảnh phản chiếu lại trong đồng tử bạn học Viên chỉ còn là một chiếc bóng đen cô độc đang từ từ chuyển động trong gió rét.
Cổ họng nghẹn ứ, đắng ngắt của Anh Vũ cứ thế bị vị ngọt tan chảy tâm can của chocolate xoa dịu, khóe mắt không biết vì gió hay vì điều gì mà trở nên cay xè, đau rát.
“B- Ngài… bao giờ ngài quay lại?”
Viên thiếu tướng dừng bước chân, rồi chợt như nhớ ra điều gì mà im lặng quay lại, vừa đi vừa lục lọi túi trong của áo khoác. Từng bước chân dài xóa tan khoảng cách ngắn ngủi vừa được kéo ra không lâu, đến khi tới gần cậu thượng sĩ đang gắng gượng chống đầu cùi chỏ xuống nền đất cứng ngắc, ngẩng đầu tìm kiếm hình bóng mình thì trên tay ngài đã xuất hiện một thanh Hershey’s special dark mà Viên Anh Vũ thích nhất, cực kỳ lưu loát tự nhiên nhét vào trong áo của con trai.
Thanh chocolate vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của ngài ấy, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, vừa chân thật mà lại có chút không quá đáng tin.
Động tác thì khiến người ta cảm động như vậy, lời nói ra lại đắng nghét, đáng ghét vô cùng, giống như cái người vừa nãy nói chuyện với cậu chưa từng tồn tại vậy:
“Có thể sẽ rất lâu, cũng có thể không trở lại.”
Những ngón tay tê cứng của thượng sĩ Viên đau đến tận xương, cảm giác lạnh lẽo chen chúc vào từng tế bào trong cơ thể bất chấp chống lại sự kháng cự yếu ớt của đại não.
Ngài thiếu tướng vốn định nhanh chóng rời đi cuối cùng lại bị ánh mắt của con trai níu giữ lại, không đành lòng nán lại thêm chút nữa, cúi người vỗ vỗ cái đầu dính đầy bụi bặm của đứa trẻ trước mắt. Bàn tay to lớn mang theo sự an ủi ngầm đều đều rơi xuống, chút ấm áp đã tan biến trước đó dần dần trở lại.
Cảm giác lạnh lẽo trong lòng đã giảm đi, bạn nhỏ Anh Vũ vẫn nằm dính trên sân không dậy nổi nhưng lần này không phải vì bắp chân đau đớn, cứng đờ, tê nhức mà vì l*иg ngực đang bị đè nặng bởi thanh Hershey không biết từ chốn nào tới kia.
Bóng lưng rộng lớn, vĩ đại mà lại cô độc của một người lính vốn dĩ luôn thẳng tắp lại chỉ vì muốn vỗ đầu cậu một chút mà gập lại, Anh Vũ chỉ cảm thấy gió trên sân huấn luyện đêm nay sao thổi mạnh quá chừng, thổi đến mức người ta cay xè cả mắt lại không thể giơ tay lau đi.
Cũng giống như rất nhiều năm về trước từng có một người đàn ông mặc quân phục không ít lần cúi xuống, khom người thắt lại dây giày cho cậu, tỉ mỉ lau sạch bùn đất bám trên ống quần cho cậu rồi nắm tay đưa cậu về nhà.
Đêm thật dài, ấm áp cũng thật ngắn, bây giờ lại mới chỉ là giữa tuần. Chưa bao giờ Viên Anh Vũ mong chờ cuối tuần đến như vậy, mong chờ đến mức quên ăn, quên ngủ, quên luôn cả việc mình chẳng khác nào một cái xác chết vừa bị xe tải cán qua mấy lần mà nhắn tin cho mẹ:
“Mẹ, mẹ mà không xử lý cái người kia, cái người bắt con chạy 13 vòng quanh sân bay kia ấy thì con lập tức đi Nam Mỹ huấn luyện Hell Weeks!”
Chú thích:
Hell Weeks: xuất phát từ Hell Week (Tuần Địa Ngục), ở đây có thể hiểu là những tuần lễ huấn luyện địa ngục của lính đặc nhiệm với các thử thách và bài tập kinh hoàng nhất trong môi trường khắc nghiệt nhất. Tỉ lệ loại cực kì cao, lên tới hơn 75%, nhằm tìm ra những cá nhân ưu tú cho quân đội. Tiêu biểu nhất có thể nói đến Hell Week của lính Navy SEAL.