Ba Tần khác ba cậu, khác rất nhiều nếu không muốn nói là đối lập. Sự việc lúc ấy diễn ra rất gấp gáp, Anh Vũ cũng không còn tâm trí nghĩ suy đến những việc này, cứ thế nghe theo sự sắp đặt của người lớn.
Mẹ cậu ôm con trai độc nhất của mình, lấy hết phép năm bỏ đi một chuyến sau khi ba mất một trăm ngày. Lúc đó cậu cũng không biết bản thân đã được đưa đi đâu.
Một nơi có biển, có bình minh, có hoàng hôn được người đời ca tụng là đẹp nhất thế giới, nhưng khi đó… vẻ đẹp này lại nhuốm màu tang thương, bất hạnh khôn cùng….
Sau đó mẹ về đơn vị công tác xa theo lệnh trước đó của cấp trên. Cậu được đưa tới nhà họ Tần… cứ như vậy cho tới khi nhập ngũ.
Cậu không thích vị ba nuôi họ Tần này, không thích phu nhân của ngài ấy, lại càng không thích Tần Hạo và em gái nhỏ Tùng Quân. Cậu không thích ai trong nhà họ Tần cả. Không ai hết!
Đó chính là suy nghĩ mà cậu ôm theo khi bỏ nhà họ Tần đi tìm mẹ. Hầy,… còn chuyện sau đó thì… khụ, có chút khó nói, để lúc khác lại nói đi. (Hoặc tốt nhất là đừng có nhắc đến nữa…)
“Điểm thi đầu vào tốt không?”
Ngài thiếu tướng đã đuổi kịp bước chân khập khiễng vì đầu gối va chạm với mặt sân lúc nãy có chút tê rần của cậu, nhẹ nhàng đánh thức cậu khỏi những dòng suy nghĩ miên man.
“…. không tốt.”
Viên Anh Vũ ngập ngừng nửa buổi, cuối cùng nuốt nước miếng khan, trả lời sự thật.
Điểm số thi đầu vào của cậu không tốt, chỉ vừa đủ đậu vào học viện không quân, nếu năm đó đúng như lời đồn học viện giảm chỉ tiêu xuống thì cậu đã không còn đứng ở đây được nữa rồi.
“Thành tích học tập thế nào?”
Anh Vũ không biết bản thân rốt cuộc do đâu mà như bắt được vàng, lập tức trả lời lại.
“Rất tốt, vô cùng tốt!”
Nói xong rồi, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ… Thế này không phải mèo khen mèo dài đuôi thì còn là gì nữa?
Viên thiếu tướng cũng bị thái độ thay đổi bất ngờ này của con trai làm cho ngạc nhiên, mắt hơi mở ra đôi chút. Đến khi cậu nhóc nào đó len lén nhìn lại thì khuôn mặt kia của ngài thiếu tướng đã biến thành híp mắt nghiêm nghị nhìn cậu. Viên Anh Vũ bị người ta nhìn đến mức không khỏi ớn lạnh cả sống lưng…
“Trường của các cậu đều là dùng bộ dạng này chạy bộ sao, thượng sĩ Viên?”
Bạn nhỏ Anh Vũ vốn biết chạy cũng nên ra chạy một chút, làm sao chính mình chạy lại ngang với tốc độ nhàn tản bước từng bước của ngài thiếu tướng thế kia. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây đã là vòng thứ chín rồi, người ta cũng chỉ chạy có sáu vòng là cao nhất, cậu nỗ lực trụ vững chưa đến mức bò về đích đã là may… ngài còn muốn đòi hỏi cái gì?
Câu hỏi không nhận được tiếng đáp lời, ngài thiếu tướng chỉ có thể nhìn Viên Anh Vũ phía trước nỗ lực giữ một khoảng cách nhất định với mình.
Trong lòng thượng sĩ Viên vô cùng tức tối, rõ ràng đang giận người ta đến muốn bốc hỏa nhưng người nào đó vừa hỏi cậu mấy câu, cậu thế mà lại mất hết lý trí, không biết hổ thẹn muốn khoe thành tích một chút.
Viên Thanh Nguyên biết chính mình là một người cha không tốt, chiều con đến mức hư ơi là hư mà vẫn không kiềm lòng được muốn chiều. Lúc nhỏ Viên Anh Vũ dù là việc lớn việc nhỏ đều có thể mang ra làm thành tích đòi quà. Đúng vậy, chính là cái bộ dạng vừa nãy, một chút cũng không biết xấu hổ! Dù có xấu hổ thì cũng đã khoe thành tích xong rồi, quà cũng phải lấy cho bằng được…
Hầy… đứa con này…
Năm đó chỉ vừa sắp sửa lập đông nhóc này đã có đầy một tủ quà giáng sinh, nếu do thành tích tốt lành nào mang lại thì đã đành, này thì chẳng vẻ vang gì. Cậu nhóc này đi học, không biết thế nào lại chọc con gái người ta khóc mãi không ngừng, hỏi ra mới biết… chính là cái việc ăn đũa trả đũa không nể nang ai. Ai đời đàn ông con trai lại đi chấp nhặt như vậy, người ta cướp của cậu chàng một thỏi white chocolate, cậu nhóc này liền mang gấu bông của người ta về nhà giam giữ coi như điều kiện trao đổi, không chịu trả. Đây là cái cách xử lý tình huống gì??? Đây là cái cách xử lý tình huống gì hả?????
Có biết Viên thiếu tướng lúc đó vẫn chỉ là một trung tá khi bị mời đến gấp, bỏ hết việc trong quân doanh chạy vào trường, nghe một màn tranh cãi không phân biệt nổi đúng sai xấu hổ đến thế nào không?
Cô bé kia đúng là con cưng, gấu bông kia lại phiên bản giới hạn gì gì đó mang từ Pháp về, nghe đâu là mẫu hàng Giáng sinh, lại là của mẹ tặng nên cứ thế khóc ré lên đòi cho bằng được, mà nghịch lý nhất chính là con trai bảo bối nhà mình nhất quyết không chịu nhận đã lấy cắp đồ của con gái nhà người ta, mặt nghiêm túc đến mức không ai dám khẳng định thật sự là Anh Vũ làm. Thầy cô thiếu điều xuống nước năn nỉ cậu nhóc trả đồ cho bạn, thậm chí còn thỏa thuận không phạt vạ gì (đùa sao, ai dám phạt nhóc con nhà cái vị to đùng ngồi trước mặt), thậm chí còn dỗ ngọt cho kẹo… ấy vậy mà đều bất thành.