Trở Về

Chương 2.2: Vấn đáp

Học viện Không quân vào buổi chiều trở lạnh, gió đông lùa khắp mọi nơi, dù có là mình đồng da sắt thì ai cũng mong được ngồi trong phòng học ấm áp chứ không phải đột nhiên bị triệu tập ra ngoài sân đứng phơi gió đông lạnh ngắt thế này.

Mệnh lệnh cấp trên đưa xuống nói rõ: bắt buộc phải tìm ra một trăm học viên giỏi nhất của học viện nhằm phục vụ cho mục đích quân sự sắp tới. Cách thức chọn lựa sẽ được quyết định thông qua hình thức vấn đáp trực tiếp, người đánh giá không ai khác ngoài Viên thiếu tướng có bộ ria mép dày màu đen nhánh đang đi dọc các đội hình xem xét kia.

Viên Anh Vũ được xếp vào hàng gần cuối cách vị thiếu tướng nọ một khoảng rất xa, nhưng dù là vậy, ánh mắt không hiểu là vô tình hay cố ý thường xuyên bắn đến chỗ này khiến cậu chàng trong lòng càng thấp thỏm không yên.

Nếu không lọt nổi vào top một trăm người kia thì cậu còn mặt mũi nào về gặp ba nuôi được nữa. Cậu không cố ý nói nhưng không cần cậu chủ động nhắc đến, ở đây cũng không thiếu người biết cậu là con nuôi của vị “tai to mặt lớn” trong hàng ngũ cấp cao trực thuộc Bộ Quốc phòng nào đó. Đã là “top một trăm” chứ không phải “top năm mươi” mà còn không vào nổi, vậy mặt mũi cậu cũng bị chính cậu đạp bỏ đi rồi.

“Sáng hôm nay tôi đã quan sát các cậu tập luyện với máy bay chiến đấu, huấn luyện tâm lý, chiến thuật…”

Giọng ngài thiếu tướng vang vang bên tai từng người một đang muốn chết cóng đứng nghiêm dưới sân.

“… cũng xem xét tình hình tại nhà ăn của học viện các cậu rồi.”

Mấy cậu thiếu tá trẻ được giao cho trọng trách theo sát vẫn còn nơm nớp lo sợ, sợ cái vị quyền cao chức trọng phía trước lại phật ý điều gì. Cả một tiểu đội sáu thiếu tá nín thở mà đứng ở phía góc trái của trung đội một trăm người vừa được chọn, sẵn sàng đợi lệnh.

“Không quân vốn được coi trọng, khẩu phần ăn của các cậu là lớn nhất, cũng là ngon nhất, nhưng mà…”

Viên thiếu tướng đang thong thả rảo bước chợt ngừng lại, nhíu mày quay gót chân sang trái, bước vào trong một hàng chỉ cách bạn nhỏ Anh Vũ chưa đến hai mươi người. Cả một hàng người đang đứng nghiêm chẳng khác nào một hàng cọc gỗ trong gió lạnh đột nhiên cảm thấy lòng mình rét buốt. Hai chữ “nhưng mà” lấp lửng này, rốt cuộc là ý gì đây?

Học viên của học viện nếu không tính xuất sắc thì cũng được gọi là giỏi, chuẩn đầu vào vốn đã là biếи ŧɦái trong biếи ŧɦái, tỉ lệ chọi cao vυ't, tỉ lệ loại hằng năm cũng chỉ có hơn mà không có kém, vậy mà ngài thiếu tướng bí ẩn mang quân hàm sáng chói kia lại công khai thẳng mặt loại từng người từng người một. Tuy rằng là nói muốn thi vấn đáp trực tiếp nhưng còn chưa bắt đầu, ngài thiếu tướng… đã loại mất hơn nửa số người bị bắt đến tập trung ngày hôm nay rồi.

Tác phong không nghiêm túc, ngũ quan không đủ cân đối, thái độ không đứng đắn, lý tưởng không phù hợp,… Một ngàn lẻ một lý do mà đến cấp trên của các học viên cũng còn không dám hỏi lại cứ thế bị ném ra cả sọt. Cả một đội quân được coi là “tinh nhuệ” nhất cứ thế bị ngài ấy tạt cho một xô nước lạnh còn hơn nước tuyết tháng Mười hai rồi đuổi ra khỏi hàng, dù là trong lòng bất mãn lại không dám hé răng kêu ca nửa lời.

Bình thường ở học viện đến cả giáo quan các cậu còn không dám có ý kiến, ai dám ý kiến trước mặt vị này chứ?

“Tại sao tôi lại thấy các cậu đứng cũng đứng không vững vậy?”

Đùa sao? Thành phố A chưa có tuyết không có nghĩa chưa lập đông, càng không có nghĩa rằng trời không lạnh. Đứng ngoài sân trống, mặc quân phục thường ngày, phơi gió Đông lạnh cắt da cắt thịt của trời chiều suốt mấy tiếng đồng hồ mà mặt không biến sắc, tay không thấy lạnh thì cũng thật tài tình.

“Lạnh lắm sao?”

Viên Thanh Nguyên dừng lại lên tiếng hỏi cậu học viên mang quân hàm hạ sĩ. Cánh tay ép sát vào bên hông của cậu ta tê cứng vì lạnh, mặt mũi tái xanh, cố chấp bảo trì im lặng trước câu hỏi bâng quơ không chỉ đích danh là ai của ngài thiếu tướng.

“Vậy là rất lạnh rồi.”

Viên Thanh Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng nói, đánh mắt một cái, không nói hai lời đã loại người ta ra khỏi hàng ngũ.

Những người xung quanh cảm thấy như gió đông năm nay vừa quét qua thêm một cái, gộp cả phần năm sau vào làm người khác chết trân tại chỗ.

Viên thiếu tướng không để mọi người chờ lâu, gọi một tiếng.

“Trung tá Tạ.”

Việc sau đấy không cần nói cũng biết, trong vòng mười lăm phút ai cảm thấy mình không thể tiếp tục đứng vững nữa thì lập tức cút khỏi hàng, theo lời vị trung tá được gọi tên chính là “đừng tiếp tục làm mất mặt học viện Không quân nữa”.

Hàng ngũ dần dần thưa thớt đến mức phải xếp lại một lần, khoảng cách trên sân cũng trở nên rộng hơn.

Viên thiếu tướng lại đi một vòng xung quanh, sau khi hết nheo mắt rồi lại cau mày mới hài lòng gật đầu khiến mấy vị thiếu tá theo hầu thở ra một hơi, cảm thấy mình giống như vừa mới chết đi sống lại vậy.

Sau đó, ngài thiếu tướng ẩn danh nọ dùng giọng điệu thường thường bàn chuyện cân thịt bó rau tuyên bố: thi vấn đáp chính thức bắt đầu.