Tôi Không Phải Tiểu Nguyệt

Chương 21: Hồng Thuấn

Bất cứ thành phố nào, dù bề ngoài có xinh đẹp đến mấy thì bên trong vẫn tồn tại một số góc khuất xấu xí cần che đậy. Xóm Cồn như một danh xưng mà mỗi người khi nhắc đến đều lắc đầu, nhíu mày, không hiểu tại sao nhà nước còn chưa dẹp cái nơi hỗn tạp đó đi.

"Xóm Cồn? Cậu ta ở chỗ đó hả?" Vô Tử thốt lên đầy cảm thán. Cái tên hung tàn sống ở đó, phải nói là sống ở nơi đó không hung dữ mới lạ. Hèn chi.. cậu ta đúng là học sinh cá biệt mà.

"Tụi mình đi về cũng tiện đường ngang qua đó.."

Tiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn cậu lớp Phó học tập nhỏ gầy. Cô thấy mỗi khi nhắc đến tên kia bả vai gầy của cậu lại bất giác run lên, tựa như hôm đó. Lúc Hồng Thuấn giải vây cho cậu ta, Tiểu Nguyệt không thấy sự cảm kích trong cậu, thậm chí ánh mắt cậu lúc ấy chỉ tràn ngập sự chán ghét cùng nỗi sợ hãi bao trùm lên cơ thể gầy gò của chính mình mà thôi. Nếu để cậu ta một mình đến đó có khi lại bị tên kia gây khó dễ không.

Vô Tử: "..."

Tụi mình đi đường khác nha.

"Tụi mình đi cùng chung đi. Mình cũng chưa đến đó lần nào, nghe nói nơi đó dữ dằn lắm." Tiểu Nguyệt một bộ đầy vẻ tò mò hợp tình hợp lý muốn đi theo.

"Không được! Cậu cũng biết chỗ đó nổi tiếng phức tạp, con gái không nên đi!" Lớp Phó học tập lắc đầu từ chối, cậu tuy không muốn một mình đến đó nhưng cũng không thể để hai cô gái hộ tống được. Ý tốt trong đó của các cô cậu rất vui mà đón nhận, nhưng thật sự là không được. Lỡ có gì, cậu gà yếu thế này sao có thể bảo vệ các cô ấy.

"Sợ gì chứ? Tụi mình tới ba người, ban ngày ban mặt ai dám làm gì!" Vô Tử như ngầm hiểu ý Tiểu Nguyệt mà cũng hăng hái phụ họa.

"Với lại tui chở nhỏ này mệt thí mồ, tính nhờ ông chở dùm một đoạn luôn nè!" Nhỏ quay ra sau chỉ thẳng vào mũ cô bạn mình oán trách, Tiểu Nguyệt bị bán cái thì ngớ ra. Gì chứ? Sao bà nỡ bán tui đi chứ.

Lớp Phó học tập: "..."

Bị đình chỉ ngừng một phút, sau đó mặt đỏ bừng, trên làn da trắng trẻo cả một mảng đỏ hồng hiện lên rõ ràng. 𝘛r𝓊𝒚ện‎ chính‎ ở‎ _‎ 𝘛‎ 𝗥‎ 𝓊‎ M‎ 𝘛‎ 𝗥‎ U‎ 𝘠‎ 𝖾‎ 𝙽.Ⅴ𝙽‎ ‎ _

Cả ba cứ kỳ kèo qua lại. Rốt cuộc, một cậu bạn nhỏ cũng thua hai cô nàng mạnh miệng. Thật ra cả ba đều ngầm hiểu, chỉ là nếu nói trắng ra thì xấu hổ lắm thay. Tiểu Nguyệt cứ thế bị cô bạn thân đá qua xe của bạn cùng lớp không thân không thiết. Hai tay cứ thế nắm chặt phía sau yên, mà người lái xe cũng căng thẳng đến đổ mồ hôi. Nhỏ Vô Tử quăng được cục nợ thì thong thả lái xe, vừa lái xe nhỏ vừa ngắm phố phường.

Xóm Cồn là một khu nằm trên bãi đất cạnh cửa biển, nhà cửa xập xệ. Một nơi tập trung hết tiếng xấu của thành phố. Nơi mà bọn trộm cướp hút chích tụ tập. Nhưng cũng không ai nghĩ đến một nơi hỗn tạp như thế chỉ chưa đến mười năm sẽ thay da đổi thịt như thế nào.

Những căn nhà mái tôn xập xệ, những con đường nhỏ hẹp đất bùn dơ bẩn. Cả ba phải dắt xe đi bộ, đường hẻm ngoằn ngèo, càng đi sâu vào trong càng hẹp. Song cả con hẻm đều rất vắng lặng tựa như không ai ở, hoặc giả mọi người đều ở trong nhà đóng cửa không ai quản ai. Mọi thứ cứ im ắng đến đáng sợ. Tuy nhà cửa ở đây nghèo nàn nhưng cũng không thấy mấy kẻ nghiện ngập tụ tập như lời đồn.

Tiểu Nguyệt nhìn lớp đất đá dưới chân mình thầm nghĩ, cứ tưởng cuộc sống nợ nần của gia đình cô đủ tệ rồi, không ngờ tên bạn học này còn có vẻ tệ hơn rất nhiều.

Cho đến khi cả ba đứng trước căn nhà cấp bốn cũ kỹ, nhưng ít nhất nhìn vẫn ra dáng nhà hơn các căn kế bên. Cả ba lúng túng nhìn nhau, lớp Phó văn thể mỹ và lớp Phó học tập đang dắt xe, Tiểu Nguyệt rất biết điều mà tiến lên trên chuẩn bị gõ cửa. Lớp Phó học tập thấy thế vội tiến lên giành trước, ai biết được phía sau cánh cửa sắt hoen ố này là gì.

RẦM!

Một tiếng động lớn vang lên, một bóng người vụt chạy ra đổ ào lên người Tiểu Nguyệt khiến cô hết hồn, ngã bệt xuống đất ôm luôn cả cái người nhào ra kia.

Lớp Phó học tập thấy Tiểu Nguyệt bị ngã thì cả kinh, mặc kệ cái xe chưa kịp thả chống đã vội chạy tới. Cậu vội vàng chạy đến sau lưng đỡ vai cô nàng.

"Tiểu Nguyệt! Cậu không sao chứ?" Cậu thiếu niên gầy gò dường như quăng luôn cái lúng túng vốn có mỗi khi gặp cô nàng, cậu chỉ vội lo lắng cho cô gái nhỏ bị té ngã, giọng cậu cũng gấp lên.

"Không sao.." Tiểu Nguyệt muốn đẩy người trong lòng ra. Nặng quá, đau lắm luôn, đè lên vết thương rồi.

Vô Tử bất ngờ thốt lên: "Nữ thần?"

Cô gái ngồi dậy khỏi người Tiểu Nguyệt, cô cũng sững sờ không ngờ lại gặp bạn cùng trường. Còn lại là nhỏ mà cô ta ghét nhất trong bộ dáng tệ hại này.

Nữ thần trong mắt học sinh toàn trường luôn là bộ dạng sạch sẽ, xinh đẹp. Một cô gái với mái tóc dài thướt tha, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ dịu ngoan, lại luôn lạnh nhạt với các chàng trai ngoại trừ bạn trai tin đồn. Nam thần.

Giờ đây nơi xóm nhỏ tồi tàn, một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên tái nhợt, thậm chí nơi khóe miệng còn bị rách chảy máu. Áo quần cô xộc xệch khiến người ta dễ liên tưởng đến những điều xấu xa, thậm chí cả cổ áo cũng bung nút hiện rõ dấu vết in hằn nơi chiếc cổ thanh mảnh. Dấu vết quá rõ ràng, là vết ngón tay. Tiểu Nguyệt không thể tin vào mắt mình, cô vô thức đưa tay lên chiếc cổ nhỏ ấy. Ai nỡ lòng nào in vết thô bạo trên người một cô gái xinh đẹp yếu đuối như thế chứ. Cho dù Tiểu Nguyệt không có hảo cảm gì với người trước mắt, nhưng hành hung một cô gái như thế không khác gì cầm thú.

"Cậu.."

"Không phải chuyện của cậu!" Nữ thần như phản ứng được hành động vô thức của Tiểu Nguyệt, như bản năng tự bảo vệ mình, cô đưa tay giữ chặt lấy cổ áo che đi dấu vết xấu xí trên cổ, tay kia hất mạnh tay Tiểu Nguyệt ra. Ánh mắt vốn tưởng nhu hòa lại trừng lên đầy cảnh cáo ngoan độc.

"Nè, cậu va phải người ta rồi ăn nói kiểu đó hả? Không phải cậu có cái danh xưng nữ thần sao? Cư xử thế đó hả?"

Vô Tử nổi sùng lên không quản vì sao cái cô nàng này lại xuất hiện ở đây. Nhưng cái tính tình tệ hại này mà được đồn thổi thành như thế, như thế kia thì thật là hư cấu quá đi.

"Nữ thần?"

Một giọng nói trầm khàn tỏ vẻ nghi hoặc lại đầy chế giễu phát ra từ cánh cửa sắt hoen rỉ.

Bên trong cánh cửa tưởng chừng lung lay sắp rớt kia, lấp ló một mái đầu đinh cắt sát, một khuôn mặt hung dữ muốn gϊếŧ người.

"Cái danh xưng nữ thần này nghe không thấy nhột tai lắm sao?" Hắn nhìn cô gái được mọi người tung hô là nữ thần đang hốt hoảng trước mắt mà cười gằng đầy mỉa mai. Lời nói cứ như dao nhọt đâm thủng, rạch từng đường, từng đường lên lớp da xinh đẹp, lộ ra bên trong là những thứ xấu xí bẩn thỉu tựa như con đường dơ bẩn bên dưới chân hắn.

"Hồng Thuấn.. cậu.. đừng quá đáng." Thiếu nữ xinh đẹp trừng mắt, ánh mắt tăm tối lạnh buốt, phủi sạch sẽ sự sợ hãi lúc nãy. Cô gái thu lại vẻ yếu đuối, cả người toát ra sự kiên cường, không một chút sợ hãi nào hướng về phía kẻ châm chọc mình kia. Cô biết mình còn cả tương lai phía trước, cô phải phủi sạch những thứ bẩn thỉu xấu xí đã đeo bám cô suốt những năm tháng tối tăm. Cô muốn mình thật sự là nữ thần xinh đẹp, sạch sẽ xứng đáng với người kia. Không ai có thể cản trở cô. Dù là hắn.

Hồng Thuấn không nói gì, hắn nhìn cô thiếu nữ xinh đẹp trước mắt lại chỉ thấy buồn nôn. Hắn làm một cái khẩu hình, rõ ràng không phát ra tiếng nhưng ai cũng thấy rõ, cũng hiểu rõ.

Hắn nói:

"Đồ con đi*m"

Cô gái trắng mặt, tay run rẩy, cả cơ thể như bị dội xuống đầy gao găm và nước bẩn. Cơ thể thon dài xinh đẹp phút chốc như nhuốm mùi hôi thối. Cô run rẩy xoay người bỏ chạy, thậm chí va vào người khác cũng không để ý. Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, chỉ cần rời khỏi đây cô lại trở lại thành thiếu nữ xinh đẹp, sạch sẽ.

Tiểu Nguyệt bị đẩy thì cũng hoảng hồn nhìn theo cô bạn nữ thần đang ngả nghiêng chạy ra khỏi hẻm.

Hồng Thuấn đứng trước cánh cửa sắt, trừng mắt nhìn ba con thú nhỏ đang sững sờ kia, hắn muốn đập tay một cái cho mấy người này tỉnh hồn. Cả ba bạn nhỏ: Một con mèo bệnh, một con thỏ yếu ớt và một con khỉ lắm mồm. Cả một vườn sở thú tính tụ tập trước nhà hắn làm gì đây.

"Mấy người đến đây làm gì?" Giọng hắn khàn khàn vang lên đánh vỡ cục diện căng thẳng trong con hẻm nhỏ tù túng này.

Tiểu Nguyệt nhìn tên hung thần trước mặt, cô nhớ lại bộ dáng đáng thương của cô gái kia, ánh mắt tối đi. Cho dù cô chỉ vài lần tiếp xúc với Hồng Thuấn, nhưng từ trong cách cậu ta quan tâm hay đối xử với mọi người dù hung dữ nhưng vẫn có chừng mực. Người như vậy thực sự đi bức hϊếp một cô gái yếu đuối sao?

Không khí thật sự trầm lại, cả ba người bạn học gian nan muốn mở miệng hỏi sự việc vừa rồi là sao. Nhưng lời muốn thốt ra lại không thể. Là ức hϊếp, là bắt nạt, là cưỡng bức không thành, vân vân và mây mây.. Những từ ngữ, những hình ảnh xấu xa nhất, tồi tệ nhất tràn ngập trong đầu cả ba học sinh trung học mười sáu tuổi.

"Cậu ức hϊếp cậu ấy?" Giọng nói không nặng không nhẹ, nghe âm điệu lại có phần lạnh nhạt như chỉ là câu hỏi bâng quơ thoáng trôi qua bên miệng. Cho dù không phải việc của mình nhưng một đứa con trai cao lớn bắt nạt con gái thì cũng thật quá đáng.

Tiểu Nguyệt nhìn tên bạn cùng lớp, Hồng Thuấn cũng đáp lại ánh mắt của cô. Đáy mắt hắn vốn hững hờ đã dừng lại, đối diện với con ngươi đen thẫm đầy rét buốt của con mèo nhỏ đang chất vấn mình.

"Con mắt nào của cậu thấy tôi ức hϊếp cô ta, hả?" Giọng nói lạnh như dao cắt vang lên.

Vô Tử cũng là con gái, cô cũng không nhìn vừa mắt hành động cùng lời phỉ báng lúc nãy của tên học sinh sinh cá biệt này. Cô nàng hùng dũng chen vào: "Rõ ràng như ban ngày còn gì, nếu không sao cậu ta hốt hoảng chạy ra khỏi nhà cậu chứ? Cho dù thế nào, cậu là con trai cũng không nên động tay động chân với con gái!"

"Rốt cuộc mấy người đến đây để dạy triết lý với học sinh cá biệt sao?" Hắn không trả lỏi bất kỳ lời chất vấn nào, tựa như việc vừa xảy ra không đáng để giải thích, cũng chẳng cần hắn biện minh chi cả.

"Không.. Bọn mình đến đưa giấy mời họp phụ huynh.." Lớp Phó học tập tay cầm tờ giấy phẳng phiu, bên trên là nét chữ sạch đẹp đưa về phía kẻ đứng dựa cửa kia.

"Họp phụ huynh?" Hồng Thuấn nghi hoặc hỏi lại. Hắn thấy tức cười, học sinh cá biệt như hắn lại có ưu đãi lớn thế này sao? Được cả ba bạn học cùng lớp đến đưa giấy mời, nhắc nhở hắn buổi họp phụ huynh cuối năm kia diễn ra vào cuối tuần này.

Hồng Thuấn đưa tay cầm lấy tờ giấy, người kia vội vã rút tay, nhanh như sợ chỉ cần vô tình chạm vào hắn, cậu sẽ bị vấy bẩn không bằng. Mắt hắn lạnh đi, nhìn nét chữ trên tờ giấy, sau đó vo lại thành viên nắm trong lòng bàn tay mặc cho ánh mắt sững sỡ của những người bạn học kia.

"Đã nhận rồi. Về đi!" Một câu đuổi khách rõ ràng.

Vô Tử là người nóng tính, cô nàng sửng cồ lên trước. "Cậu.. Tụi này không phải là chó, nói đuổi là đuổi!"

Hồng Thuấn nhíu mày, đáy mắt hắn lướt qua hình ảnh ba người bạn cùng lớp. Ba học sinh thanh tú, tràn ngập năng lượng tuổi trẻ đứng giữa con hẻm hẹp xập xệ này trông như một điểm nhấn tỏa sáng cả vùng trời u tối. Ánh mắt hắn vô tình dừng trên cơ thể gầy nhỏ, trừng một cái rõ rệt đầy cảnh cáo. Thiến niên nhỏ gầy cảm nhận ánh nhìn ác liệt thì run lên, tầm mắt hạ xuống, môi mím chặt. Hồng Thuấn thở dài trong lòng, hai cô nhỏ kia trông còn đáng tin hơn tên nhóc yếu ớt này.

"Không phải là chó, mà là mèo, thỏ, khỉ." Hắn híp mắt cười điểm danh từng người, ánh mắt đầy trêu ngươi lại toát ra vẻ hăm dọa rõ rệt. Mau cút đi, không ta đem nhốt vào sở thú hết.

"Tụi này cất công đến đưa, một câu cảm ơn cũng không có sao?" Tiểu Nguyệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình thản nhìn Hồng Thuấn, tựa như buộc hắn phải nghiêm túc đáp trả. Cô không muốn kẻ có lòng lại bị chà đạp. Tuy đây không phải chức trách của cô, cô cũng không cần câu khách sáo xáo rỗng, nhưng cậu thiếu niên kia thì đáng được nhận. Một lời cảm ơn.

"Được rồi!" Hắn vò đầu, như bất lực trước ánh mắt cứ xoáy sâu nhìn thẳng vào mình của con mèo ương bướng chết tiệt này.

"Cảm ơn. Mấy cậu về đi, nhân lúc trời chưa tối." Tựa như trong bóng tối mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm.

Sau đó hắn quay đi, đóng cửa.

RẦM!

Thật sự là tiễn khách.

Lần này ra khỏi hẻm Vô Từ đèo Tiểu Nguyệt, cả ba cũng không ai bàn tán gì về sự việc vừa diễn ra. Tựa như ở cái xóm nhỏ này bất cứ chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra.

Sau cánh cửa sắt hoen rỉ, là căn phòng phủ màu tối tăm.

Họp phụ huynh sao?

Trong bóng tối, hắn nhìn kẻ gầy gò chỉ còn da bọc xương đang giẫy giụa dưới nền đất lạnh giá. Cơ thể hắn bất chợt run lên từng đợt, tờ giấy mỏng bị vò nát trong lòng bàn tay tựa hồ đã bị siết đến cực hạn.

"Ưʍ.. ưʍ.." Tiếng rêи ɾỉ khó nhọc phát ra từ kẻ đang quằn quại dưới chân hắn. Ánh mắt lạnh giá bỗng trở nên u tối, như một con thú đầy vết thương vẫn gồng mình đối diện với kẻ thù. Chỉ là kẻ thù của hắn giờ đã trở thành phế nhân, thành kẻ thảm hại dưới chân hắn.