Từ hôm em trai bị chó cắn đến giờ mẹ Tiểu Nguyệt không còn sai chị em cô đi đưa tiền góp nữa. Tiểu Nguyệt lại trải qua những ngày bình thường như mọi ngày. Đi học, về nhà, đi học, quán truyện, về nhà. Có điều kể từ khi biết nam thần là con của bà chủ nợ thì tất cả mọi thiện cảm về nam thần đều bị xóa sạch.
Nam thần đẹp trai, hừ, làm màu.
Nam thần nhà có điều kiện, hừ, xã hội đen cho vay nặng lãi.
Nam thần quan hệ tốt, bạn bè yêu thích, hừ, đàn anh đầu gấu.
"..."
Trong đầu vang lên một tiếng, Tiểu Nguyệt vai đeo chéo cặp, cô vừa đi vừa cúi đầu vào quyển truyện, tranh thủ đọc xong trước giờ vào lớp lại không ngờ một đường lẫn thẫn đi hướng sân sau. Sân sau vắng vẻ, lại sắp giờ vô lớp cũng chẳng ai đi qua, vậy mà cô lại gặp nam thần ở đây. Nam thần ngồi chồm hổm trên lan can bồn hoa, điếu thuốc trên tay, bóng khói lượn lờ, mắt cười híp lại, kế bên là hai tên bạn thường đi cùng hắn một kẻ ngồi hình như cũng cùng lớp nhưng bộ dáng đại trà Tiểu Nguyệt chẳng nhớ nổi tên, một kẻ đứng dựa tường cũng đang đắm chìm khói thuốc thì chắc là ở lớp khác rồi. Ba tên học sinh hút thuốc một cách sành điệu, vẻ mặt thưởng thức đầy thỏa mãn chỉ là cách hút không được phong thái như ba Tiểu Nguyệt mà thôi.
Tiểu Nguyệt nhìn đám người phía trước, trong đầu hơi căng thẳng, mắt cũng không dám nhìn thẳng, chỉ có thể vờ chăm chú vào quyển truyện. Có nên quay lại đi đường vòng. Nhưng mắc gì phải quay ngược lại, đường là của chung, bọn họ chiếm của công chắc. Quay lại há chẳng phải tỏ ra e sợ bọn họ sao. Một đống suy nghĩ cứ chạy loạn làm cả cơ thể Tiểu Nguyệt tê liệt, vốn tướng đi hai hàng, nhờ tà quần rộng mà che đi, giờ lại thành một dạng lâm vào đại địch.
"Phì!" Một tiệng nén cười phụt ra.
"Ha ha! Bà đi như rô bốt ấy!"
Tiểu Nguyệt cứng người, khựng lại, là tên đang dựa tường, tay cầm điếu thuốc, ôm bụng cười.
"Kệ tui!" Tiểu Nguyệt gằng nhỏ giọng có chút uất ức, rồi lạnh mặt một đường đi tới trước. Tiểu Nguyệt ghét ai nhắc đến tướng đi của mình, cô nàng rất tự ti về nó, Tiểu Nguyệt tự ti đủ thứ về bản thân mình. Nhưng Tiểu Nguyệt lại khá cao ngạo, cô cũng như ba tính sĩ diện cũng khá cao chỉ là bề ngoài lãnh đạm hơn mà thôi, người ta không đυ.ng đến mình thì Tiểu Nguyệt sẽ như vô hình, nếu người khác cố ý gây sự cô cũng sẽ không để mình chịu thiệt. Tiểu Nguyệt tiến tới trước ba tên bạn học cùng lớp đang sương khói lượn lờ mà nhíu mày nhếch môi.
"Mấy người hút thuốc trong sân trường, tui sẽ báo lại với sao đỏ!" Tiểu Nguyệt thiệt mạnh miệng, trong nội tâm lại kêu gào ngu ngốc, ngu ngốc sao lại đối đầu bọn họ, tính sỉ hại mi rồi. Nhưng mặt cô nàng vẫn lạnh tanh, giọng điệu cứng ngắt nghe như hăm dọa lại răn đe.
"Ặc! Ghê nhỉ?" Lúc này nam thần mới giương mắt nhìn Tiểu Nguyệt, trong mắt là vẻ ngạc nhiên, không ngờ Tiểu Nguyệt sẽ chơi lại bọn họ. Hắn cứ tưởng cô nàng sẽ như hôm bữa một đường bỏ của chạy lấy người. Nam thần đứng dậy, cơ thể cao lớn đứng đối diện cô nàng, khí thế áp bức, tim Tiểu Nguyệt thắt lại.
Phốc!
"..."
Một điếu thuốc chạm vào giữa khe hở hai cánh môi hoa, một lớp son dưỡng mỏng khiến đôi môi nhỏ đỏ hồng chu lên tựa như nụ hoa sớm nở chớm chớm, đầy đặn lại căng bóng. Tiểu Nguyệt trợn mắt, đầu thuốc cháy lửa đỏ đỏ, đuôi thuốc vàng chạm vào môi cô, chỉ là đặt lên không ấn vào. Tiểu Nguyệt cảm thấy một trận hốt hoảng tay gạt phăng điếu thuốc ra. Điếu thuốc vẫn ngự trị giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài của nam thần. Chỉ là mặt bên bàn tay hơi có chút đỏ, hắn cười cười, đưa điếu thuốc lên miệng, ngậm vào, hít một hơi sâu, rùi híp mắt hơi cúi đầu hướng về phía Tiểu Nguyệt, thổi nhẹ ra một làn khói. Khói trắng lại lượn lờ. Tiểu Nguyệt vốn quen với mùi thuốc lá của ba nên cũng không khó chịu nhưng mặt lại đỏ bừng lên vì hành động sỗ sàng của tên kia. Cái hành động chỉ có đám nam chính học tra trong truyện tranh thiếu nữ mới hay dùng.
A a nữ chính hoa khôi lớp A đâu rồi. Đất diễn của cô bị tui cướp mất đây nè. Tiểu Nguyệt muốn hét lên một tiếng trong lòng. Nhưng mở miệng ra lại gần như á khẩu.
"Cậu.." Tiểu Nguyệt nghẹn một ở cổ, cố gắng kiềm chế nuốt khí trong cổ họng.
"Bà giờ cũng là đồng phạm rồi.. nha." Nam thần cong mắt cười cười, môi hướng gần tai Tiểu Nguyệt nhỏ giọng thì thầm lời răn đe, Tiểu Nguyệt thấy vành tai nhột nhột, tim như ngừng đập, gần quá, sát quá. Hơi thở nhẹ phà lên một chút, nam thần đắc ý liếc một chút, vành tai lẫn giữa làn tóc có phần trắng hơn so với nước da bánh mật của cô nàng lại ửng lên một tầng đỏ đỏ.
Nam thần quay đi, tiêu sái phất tay như ra hiệu chào Tiểu Nguyệt, hai thằng bạn cũng đứng dậy đi theo, một tên ôm bụng cười nắc nẻ, tên kia hai tay để bên miệng hét tới cảnh báo cô.
"Sắp chuông vô lớp bà còn lẩn thẩn đây có khi bị sao đỏ ghi sổ thiệt đó!"
Chuông báo vào lớp, Tiểu Nguyệt vẫn còn mặt đỏ tai hồng, đến khi bước vào cửa lớp, nhìn tên tội đầy đầu kia đang ngồi dựa thành bàn, hai tay bắt chéo nhắm mắt. Làm bộ làm tịch cao lãnh. Hừ. Tiểu Nguyệt phỉ nhổ trong đầu, cúi gầm mặt bước vô, đặt cặp, đặt mông xuống ghế, lại tận lực không phát ra tiếng động.
Sau khi vào lớp là mười lăm phút đầu bài, Tiểu Nguyệt căm phẫn lấy vở ra, đầu nhẳm nhẳm ôn lại bài, ôn chưa được một phút, đã bực mình bực mẩy. Cái giọng điệu đắc thắng của tên sau bàn kèm với tràn cười hùa theo của hai tên kia cứ ông ông trong đầu khiến trong lòng cô nàng cuộn một cục tức. Tiểu nguyệt lật sau vở, hí hoáy nghệch ngoạc. Ta ghét, ghét.
"Ưm!" Một tiếng trong cổ họng kịp nén lại.
Tiểu Nguyệt đang hí hửng trút giận lên vở thì bị một thứ tròn lạnh chọt vào giữa sống lưng, khiến cô giật thót, xém nữa theo phản xạ la lên, may mà bản thân còn ý thức được đang trong lớp. Tiểu Nguyệt điên tiết quay ngoắt đầu lại phía sau trừng mắt với tên ngồi bàn sau mình, gằn nhỏ giọng chửi: "Đồ điên! Ông làm gì thế hả?"
Nam thần tay vẫn còn cầm hung khí là đầu gôm tròn của bút chì chọt phía trước, mặt lại sửng ra một phút, hắn như cũng giật mình vì hành động của Tiểu Nguyệt, xong lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bộ dạng tươi cười như bình thường, đưa tay kia hơi che miệng nói thầm: "Cho mượn vở bà chép bà một tí, tui nghỉ mấy ngày nên không có chép bài."
Tiểu Nguyệt lại trợn to mắt mèo đợt hai, chưa thấy tên nào mặt dầy như tên này. Người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt, tên này thế mà lại hội tụ cả hai.
"Nhanh đi, sắp vô tiết rồi!" Nam thần híp mắt, vẫy vẫy tay hối, có vẻ không kiên nhẫn. Tiểu Nguyệt sựt nhớ hình như tên này đúng là không thấy mặt trên lớp mấy ngày. Từ hôm bữa gặp ở nhà nam thần vì quê quá mà đi học Tiểu Nguyệt cũng không còn lén nhìn người phía sau bàn mình, bản thân lại không để tâm đến bát quái trong lớp, nên nếu điểm danh không có tên hắn Tiểu Nguyệt cũng không nghĩ nhiều. Tiểu Nguyệt tay đưa vào cặp định rút mấy quyển vở, nhưng lại nhớ đến vài chuyện lúc trước và hồi nãy nên trầm mặt lạnh một câu: "Sắp vô lớp rồi ông có chép cũng vậy thôi." Nói rồi quay đầu lại bàn mình, vùi đầu vào vở vẽ tiếp. Lòng có phần hả hê như trả thù được.
Vυ't!
"..."
"U woa! Không cho mượn vở thì ra là vở bị bà vẽ bậy à?"
Tiểu Nguyệt giật mình, quyển vở trên tay bị giật lấy đột ngột, giấy trên vở còn có vết nhăn, phía trên còn có một vệt đen dài do bút chì kéo ra. Nam thần từ đằng sau bàn hơi chồm người phía trước, tay chống bàn, tay cầm quyển vở, Tiểu Nguyệt ngước đầu lên mắt vừa chạm mắt với hắn. Nam thần như cũng giật mình lùi lại ra sau, ngồi dựa cạnh bàn, nghiền ngẫm quyển vở.
Tiểu Nguyệt tức mình đứng dậy, xoay người ra sau, mày nhíu thành đoàn, mím môi, tay chìa ra hướng tên ôn thần chết tiệt vẫn đang phè phỡn lật từng trang vở kia của mình.
"Ông.. trả đây!"
Mấy người khác thấy có chuyện vui cũng bỏ vở đang ôn ngước nhìn hóng chuyện. A! Nam thần bắt nạn con gái nhà người ta nha. Mà nhỏ kia là ai a. Mặt cũng dễ thương, nhưng hình như học lực không khá, lại không thân thiện nên cũng không gây chú ý gì trong lớp.
"Không ngờ bà cũng có khiếu ghê." Nam thần lật lật trang vở, rồi nhíu mày, đen mặt đập "Rầm!" quyển vở xuống bàn, tay chỉ chỉ.
"Bà vẽ ai đây?
[Lời của tác giả:
Đọc nhớ like để tác giả có động lực viết tiếp nha bạn:")
Trang chính của tác giả
Tiểu thuyết Đam Mỹ -Ngôn tình-Tranh minh họa
[Bạch Long chi ước hệ liệt] Thiếu gia nhà họ Lương - Hắc Miêu Đại Nhân - s1apihd.com
Tòa thành của Hắc miêu đại nhân]