Cố Lan Tiết đã ngồi vào bàn ăn trước, trên trán anh có vết thương, không dán băng keo cá nhân, chỉ có thoa chút thuốc nước, nhìn qua không dữ tợn, chỉ là có chút buồn cười.
Vân Ngưng Nguyệt kéo cái ghế ở cách xa vị trí của anh nhất, kinh hồn bạt vía mà ngồi xuống.
Cố Lan Tiết mặt lộ vẻ không vui, gõ gõ cái bàn, kêu cô: “Lại đây.”
Ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh.
Đồ ngốc mới qua.
Vân Ngưng nguyệt vừa nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, tim gan run rẩy không ngừng.
Thật uổng công người ngồi ở đây còn ra vẻ đạo mạo, giống như ngày hôm qua chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Cố Lan Tiết hỏi: “Tại sao em lại ngủ trong phòng dành cho khách? Còn nữa, sao tôi lại ở trong phòng của em?”
Vân Ngưng nguyệt không nghĩ tới anh lại trực tiếp hỏi ra như vậy, khoé mắt nhìn thấy dì Triệu cũng ở đây, đem lời nói sắp ra khỏi miệng nuốt xuống: “... Anh hỏi em, em hỏi ai đây?”
Cố Lan Tiết nhíu mày, tự nghĩ trong lòng một chút, lại trực tiếp hỏi: “Đêm qua doạ đến em?”
Vân Ngưng Nguyệt đang bưng ly sữa bò uống, nghe vậy, sặc một ngụm, suýt nữa phun ra.
Cô đặt ly xuống, rút khăn giấy ra lau khoé môi, ậm ậm ừ ừ nói không rõ.
Cái người này… vậy mà còn hỏi tới.
Dì Triệu ở bên cạnh đang bưng đĩa trái cây, đặt trước mặt Vân Ngưng Nguyệt, nhẹ giọng giải thích: “Mấy năm gần đây thiếu gia vẫn luôn như vậy, hình như là sau khi tiểu thư đi khoảng hai tháng, giấc ngủ của thiếu gia vẫn không tốt lắm.”
… Giấc ngủ không tốt là lý do cho việc chạy vào phòng con gái người ta hành động bạo lực sao? Giấc ngủ không nhận cái nồi này nha.
“... Bác sĩ nói, loại bệnh mộng du này, không dễ trị đâu…”
Khoan đã, mộng du?
Nhưng mà ngày hôm qua như vậy, đâu có giống mộng du.
Vân Ngưng Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Lan Tiết.
Anh chỉ yên lặng ăn cơm, đối với lời nói của dì Triệu, vẫn giữ im lặng không nói gì.
Nếu thật là mộng du, hành động điên cuồng tối hôm qua của anh, cũng có thể giải thích được… Nếu không, con người trước nay đều quy củ như Cố Lan Tiết, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Nhưng nếu so sánh với mộng du, Vân Ngưng Nguyệt lại cảm thấy Cố Lan Tiết hôm qua càng giống như là phát điên hơn.
Cố Lan Tiết rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi còn muốn biết, sao tôi lại chạy đến ngủ trên giường của em.”
Dì Triệu đang chuẩn bị rời đi, nghe vậy lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, đỡ khung cửa đứng lại, kinh hoàng mà quay đầu lại nhìn hai người.
Vân Ngưng Nguyệt vội chứng minh bản thân trong sạch: “Tối qua em ngủ ở phòng dành cho khách.”
Cố Lan Tiết tiếp tục nói: “Lúc vừa mới tỉnh dậy, xung quanh tôi có một ít tiền xu, còn có cái này,”
Anh lấy từ trong túi áo ra một mảnh sứ vỡ, nhỏ nhỏ, cỡ bằng cái móng tay, đặt lên trên bàn.
Cố Lan Tiết nhìn Vân Ngưng Nguyệt, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Em có thể nói cho tôi biết, vết thương trên trán tôi làm sao mà có không?”
Dì Triệu đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ cũng không định đi nữa, chuẩn bị nghe cô giải thích.
Vân Ngưng Nguyệt mặt không đổi sắc: “A, là thế này, tối hôm qua anh đến phòng em, nói là sẽ biểu diễn dùng ngực đập vỡ đá. Nhưng mà không có cục đá, cho nên lại chuẩn bị biểu diễn thiết đầu công (* dùng đầu đập vỡ đồ vật), em đã cố gắng ngăn cản, nhưng mà ngăn không được. Anh cầm lấy búp bê sứ đựng tiền xu của em, đập lên trán mình.”
Cô dừng một chút, thở dài: “Em còn tưởng anh uống say.”
Dì Triệu vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện này thật là…, haizzz.”