Cố Tiên Sinh Là Teddy Tinh

Chương 3: Trở về nhà

Vân Ngưng Nguyệt còn đang mặc cái váy màu vàng nhạt lúc nãy quay phim, lộ ra xương quai xanh duyên dáng; trên mặt còn chưa kịp tẩy trang, đôi môi có màu hồng hồng giống vùa uống nước cà chua mà trước đây anh từng nói.

Ngón tay Cố Lan Tiết chạm nhẹ vào môi cô, xoa xoa, trầm giọng hỏi: “Em nghĩ sao?”

Vân Ngưng nguyệt tâm loạn như ma.

Cô có thể nghĩ thế nào? Cố Cư Ổn và Cố Lan Tiết đều là thật tình đối đãi với cô như người nhà, hoàn toàn cưng chiều, nuôi dưỡng cô; mà cô thì sao, làm trái ý nguyện của Cố Cư Ổn, khăng khăng nhất định phải tìm ra chân tướng, cứ thế mà đi; còn không nên trước khi rời đi, mượn rượu làm càn, làm ra chuyện đó với Cố Lan Tiết.

Vân Ngưng Nguyệt khó khăn mở miệng: “Lúc đó là đầu óc tôi không được tỉnh táo, mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, thật xin lỗi.”

Cô cúi đầu: “Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ đi ngay; chuyện chiều nay cảm ơn anh, chuyện còn lại anh không cần lo lắng, tôi sẽ nói rõ ràng với đạo diễn.”

Vân Ngưng Nguyệt cố gắng hạ thấp tư thái của mình, mong muốn có thể giành được một chút đồng tình của Cố Lan Tiết.

Cố Lan Tiết nhìn cô chăm chú, nhéo cằm cô, ép buộc Vân Ngưng Nguyệt phải nhìn anh: “Một câu xin lỗi là xong?”

“Tôi cũng không biết phải làm sao mới có thể đền bù tổn thương đã gây ra cho anh.”

Hiện giờ cô chẳng qua chỉ là một người mới nổi, không tiền không thế, một thân một mình.

Ngay cả Cố gia, cô không thể làm được gì, cũng không dám cầu xin giúp đỡ.

“Tối nay về nhà cùng tôi,” giọng nói Cố Lan Tiết lành lạnh, anh buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước, “Ba rất muốn gặp em.”

“Anh… trai.”

Vân Ngưng Nguyệt buột miệng thốt ra, lại nghẹn giọng, khó khăn quay mặt qua chỗ khác: “Em nhận sự chăm sóc của nhà anh đã đủ nhiều rồi, em…”

“Em mới bao lớn chứ, Cố gia cũng không phải không nuôi nổi em,” nhìn vẻ mặt cô khổ sở, ngữ khí của Cố Lan Tiết hoà hoàn lại, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại lạnh đi: “Nhọc lòng em còn nhớ rõ, tôi là anh trai em.”

Không giống như đang giáo huấn, mà giống như hận rèn sắt không thành thép hơn.

Vân Ngưng Nguyệt thấp giọng cầu xin: “Xin anh đó, anh trai.”

“Việc này không thể thương lượng,” Cố Lan Tiết lời ít ý nhiều, “Em cần phải về nhà.”

Di động Vân Ngưng Nguyệt kêu lên, là một khúc nhạc dương cầm vui vẻ.

Cô lấy di động ra nhìn, nói với Cố Lan Tiết: “Chị Ảnh tìm em, em ra ngoài trước ----- a!!!!”

Cố Lan Tiết đột nhiên nắm chặt cổ tay của cô, lấy đi di động, nhìn nhìn, trên mặt không có ý cười, một chút ấm áp vừa mới có được, cũng bay mất sạch.

Anh không nhịn được nữa, hỏi cô: “Đây là điện thoại của chị Ảnh?”

Trên màn hình di động, rõ ràng là đồng hồ báo thức, trước khi cô bước vào đây, quả nhiên đã có chuẩn bị, muốn dùng để thoát thân.

Vân Ngưng Nguyệt đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Trò mèo như vậy, đừng dùng trước mặt tôi,” ngón tay Cố Lan Tiết lướt nhẹ qua gương mặt cô, nhẹ nhàng nhấn một cái, lại nhanh chóng rời đi, giống như không có vấn đề gì mà nói, “Mặc kệ thế nào, vẫn muốn nói một câu, chào mừng em trở về, em gái yêu quý của tôi.”

Độ ấm ngón tay anh dường như vẫn còn lưu lại trên mặt Vân Ngưng Nguyệt, nơi bị anh đυ.ng vào, Vân Ngưng Nguyệt chỉ cảm thấy tê dại.

Cô không nói nổi một câu nào.

Cố Lan Tiết ra tối hậu thư: “Chờ một lát, tài xế sẽ đến đón em; tôi còn có việc, cần quay về công ty một chuyến.”

Anh chỉnh lại áo sơmi, mở cửa đi ra ngoài, để lại một mình Vân Ngưng nguyệt, ngơ ngẩn phát ngốc tại chỗ .

Năm phút sau, Hoa Ảnh sốt ruột đẩy cửa ra, khuôn mặt ngó vào, nhìn khắp nơi, nhìn đến Vân Ngưng Nguyệt đang thất hồn lạc phách, hỏi: “Cố tiên sinh không làm gì em chứ?”

Vân Ngưng Nguyệt lắc đầu.

“Anh ta có nói yêu cầu gì không?”

Lắc đầu.

Hoa Ảnh lo lắng sốt ruột: “Anh ta vừa mới nói, đồng ý tham dự quay ba tập.”

Vân Ngưng Nguyệt sửng sốt: “Anh ấy đồng ý rồi?”

Hoa Ảnh nói không rõ là vui hay buồn: “Nếu chỉ là như thế, ngược lại cũng tốt, ít nhất không cần lo đến ratings; nhưng mà điều chị sợ là, anh ta nhìn trúng em, muốn…”

Chị ta lải nhải một hồi, thấy Vân Ngưng Nguyệt dáng vẻ giống như đi vào cõi thần tiên, giận sôi máu, túm cô một cái: “Vân Ngưng Nguyệt!”

“Dạ?”

Vân Ngưng nguyệt mờ mịt nhìn chị ta, hiển nhiên không nghe những lời mà chị ta vừa nói.

Hoa Ảnh bất đắc dĩ vỗ trán: “Được rồi, tiểu tổ tông của chị, em không thể quan tâm đến bản thân mình một chút nào sao?”

Từ ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy Vân Ngưng nguyệt, Hoa Ảnh đã có một loại trực giác, cô em gái này sớm hay muộn cũng sẽ ‘hot" thôi.

Tuy giới giải trí rất nhiều em gái xinh đẹp, nhưng lại ít có người tiêu chuẩn như Vân Ngưng Nguyệt. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, là một người có vẻ đẹp thanh thuần, có đôi lúc cũng sẽ trang điểm, nhưng đẹp mà không tục.

Trước khi ký hợp đồng, Vân Ngưng Nguyệt là chủ một blog về trang phục, lý lịch đời sống sạch sẽ, từng thoe học hệ tiếng Pháp của đại học L, sau đó đăng ký chương trình trao đổi du học sinh, đến Pháp du học 3 năm.

Bằng việc chia sẻ hằng ngày trên weibo, cô cũng tích luỹ được một số fan, thỉnh thoảng cũng nhận quảng cáo, hiệu quả cũng không tệ; bởi vậy, mới hấp dẫn sự chú ý của công ty quản lý bây giờ.

Đối với Vân Ngưng Nguyệt, Hoa Ảnh vẫn gửi gắm kỳ vọng khá cao.

Cô thông minh, hiểu chuyện, trời sinh dáng người hoà nhã xinh đẹp, thật đáng đồng tiền bát gạo.

Trải qua nửa tháng ở chung này, Hoa Ảnh chân thành hy vọng cô có thể đi xa hơn thì càng tốt. Mà hiện tại vấn đề là, Cố Lan Tiết chỉ duy nhất phá lệ đối với Vân Ngưng Nguyệt, coi trọng cô, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.

Không thể nghi ngờ, nếu Vân Ngưng nguyệt có thể dựa vào Cố Lan Tiết, dựa vào năng lực của Cố gia, về sau chuyện cô lấy được nhiều tài nguyên tốt là tuyệt đối không thành vấn đề; nhưng loại chuyện này, loại giao dịch này, rõ ràng cũng sẽ trở thành vết nhơ lớn trong cuộc đời cô.

Hiện tại, Hoa Ảnh nhịn không được nói: “Ngưng Nguyệt, bên phía Cố tiên sinh, em nên xét lại. Suy nghĩ cho kỹ, bản thân mình có cần hy sinh lớn như vậy để đổi lấy mấy năm phấn đấu hay không.”

“Hả?”

Vân Ngưng Nguyệt phát hiện ra ý tứ trong lời nói của chị ta, dở khóc dở cười: “Chị Ảnh, chị nghĩ đi đâu vậy? Em và Cố Lan Tiết ——”

Cô dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Lúc em còn nhỏ, có một khoảng thời gian ở nhờ nhà bọn họ.”

Chuyện này, lại đến lượt Hoa Ảnh choáng váng.

Hoa Ảnh có chút ngốc: “Vậy sao em ——”

Muốn nói lại thôi.

Nếu đã có giao tình với Cố gia, tại sao đến bây giờ Vân Ngưng Nguyệt vẫn chỉ là một người mới bị người khác tuỳ ý bỏ qua?

Nhìn dáng vẻ kia của Vân Ngưng Nguyệt, Hoa Ảnh đã biết, có chuyện xưa, tuyệt đối có chuyện xưa.

“Tóm lại, em gọi Cố Lan Tiết một tiếng anh trai, anh ấy sẽ không đối với em như vậy đâu,” Vân Ngưng nguyệt cười cười, trong lòng lại có chút chua xót, “Anh ấy rất đứng đắn, cũng sẽ không làm nhưng chuyện như thế.”

Hoa Ảnh nói: “Ai da, chuyện này thật đúng là……”

Một khi liên lụy đến Cố gia, Hoa Ảnh liền thông minh mà lựa chọn ngậm miệng không nói chuyện. Chị ta hỏi Vân Ngưng Nguyệt: “Vậy lúc nãy Cố tiên sinh nói gì với em?”

“Nói đêm nay em phải quay về Cố gia một chuyến.”

Hoa Ảnh hiểu rõ: “Vậy em đi đi, bên phía đạo diễn, chị sẽ giải thích.”

Tiếp theo tài xế đón Vân Ngưng Nguyệt không bao lâu đã tới, là người quen cũ. Vân Ngưng Nguyệt gọi một tiếng “chú Vương”, kéo cửa xe ngồi lên.

Chú Vương nhìn thấy Vân Ngưng Nguyệt, cảm giác cô so với trước kia không có gì khác, vẫn là cô gái nhỏ rụt rè, nhất thời cảm khái không thôi: “Vân tiểu thư, cuối cùng cô đã quay về rồi.”

Ông ấy thả phanh xe, quay đầu: “Cô không biết đâu, sau khi cô ra nước ngoài, tính tình thiếu gia xấu đi rất nhiều.”

Vân Ngưng Nguyệt điều chỉnh vị trí đai an toàn một chút, tay sờ trên đai an toàn, đôi mắt rũ xuống: “Là con không đúng, tự tiện rời nhà, cũng không nói tiếng tạm biệt đàng hoàng với mọi người.”

“Cô đừng nói vậy,” chú Vương cười, khoé mắt hiện ra nếp nhăn, dừng một chút, lại khuyên giải an ủi: “Vân tiểu thư, cô dọn về Cố gia đi. Tiên sinh cùng thiếu gia đều nhớ cô, mấy năm nay, trong nhà cũng rất vắng vẻ.”

Vân Ngưng Nguyệt không nói lời nào, ánh mắt ngưng đọng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nìn các toà nhà cao tầng không ngừng lùi lại phía sau, người đi trên đường đều vội vã.

Rời đi mấy năm, phong cảnh của thành phố Lục Lâm vẫn như cũ, không khỏi làm cô nhớ tới tâm trạng của mình lúc mới tới Cố gia, thấp thỏm, mơ hồ; hiện giờ nghĩ đến, giống như đã qua cả một thế hệ.

Bây giờ vẫn là chú Vương đưa cô về Cố gia, mà trong lòng cô chỉ còn có sợ hãi.

Trước khi xuống xe, di động của cô rung một cái, là Tô Lập Hiểu gửi tin nhắn, mắng cô té tát.

Mắng cô không khác gì hồ ly tinh.

Xem ra là Tô Lập Hiểu cũng đã xem chương trình phát sóng trực tiếp vào buổi chiều. Vân Ngưng Nguyệt thậm chí có thể đoán được sắc mặt của cô ta vào lúc Cố Lan Tiết xuất hiện.

Tô Lập Hiểu đã mang Lục Đạo đi, tự cho là có thể khiến cô khó khăn lùi bước, lại không ngờ tới, trời xui đất khiến lại là giúp cô.

Vân Ngưng Nguyệt chỉ nhắn lại một câu.

“Cô có nổi điên hơn nữa thì Cố Lan Tiết cũng không thèm liếc mắt nhìn cô đâu.”

Gửi xong tin nhắn, kéo vào danh sách chặn luôn.

Không cần đoán cũng biết, Tô Lập Hiểu sau khi nhìn thấy tin nhắn này sẽ tức đến hộc máu, hoàn toàn điên tiết.

Nhưng cô nhịn đủ rồi.

Tình nghĩa chị em không đáng kể năm đó, đến lúc này rốt cuộc cũng gần như cạn kiệt.

Cô chỉnh lại tóc, bước vào cửa lớn Cố gia.

Sân vườn vẫn vậy, hoa cỏ sum suê, lúc đi tới đại sảnh, dì Triệu buông bình hoa trong tay xuống, cười đi tới: “Ngưng Nguyệt, cuối cùng con trở về rồi.”

Ngữ khí thân thiết giống như cô chỉ mới trải qua một chuyến du lịch ngắn ngủi vậy.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, không hiểu sao khi nghe một câu này, mũi Vân Ngưng Nguyệt đột nhiên chua xót.

Cô nghẹn ngào, gọi một tiếng “dì Triệu.”

Dì Triệu vỗ nhẹ bả vai cô, an ủi: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Dì Triệu là người làm mà Cố gia đã thuê nhiều năm, tâm tư kín đáo, lúc trước cũng là bà khuyên giải an ủi Vân Ngưng Nguyệt, bù đắp vào những chỗ Cố Cư Ổn không suy nghĩ đến, chăm sóc cô thật cẩn thận tỉ mỉ.

“Nghe thiếu gia nói con sẽ về, dì đã nói với dì Đinh rồi, để bà ấy nấu món gà bao tử mà con thích ăn nhất, hầm trên lửa nhỏ rất lâu rồi đó.”

Dì Triệu đỏ hốc mắt, cười cười, vỗ nhẹ lưng cô: “Lên thư phòng trước đi, tiên sinh đang chờ con trong đó.”

Tiên sinh trong miệng dì Triệu, chỉ có một mình Cố Cư Ổn; bọn họ đều gọi Cố Lan Tiết là thiếu gia.

Vân Ngưng Nguyệt lên lầu hai.

Xa cách mấy năm, cách bài trí nơi này, vẫn giống ngày xưa.

Cô im lặng đứng một lúc lâu, mới đẩy cửa thư phòng.

Bên trong không có bóng dáng Cố Cư Ổn, mà là Cố Lan Tiết, ngồi ở trên ghế mây, trên tay đang cầm một quyển sách, bên cạnh là chèn trà, chầm chậm bốc khói.

Anh gỡ mắt kính xuống, bình tĩnh nhìn Vân Ngưng Nguyệt, đôi tay đan lại, đặt trên đầu gối: “Em ngồi đi, trước khi ba tới, tôi có chuyện muốn nói với em.”