So với gà hầm bếp lửa, Chung Kiến Quốc càng thích món thận khía hoa hơn, thận khía hoa xào rất ngon, không chỉ là nguyên liệu gia vị nhiệt độ nấu cực kỳ vừa mà kỹ năng sử dụng dao cũng vô cùng quan trọng. Cắt ngang bao nhiêu nhát, cắt ra bao nhiêu cái hột lựu, đều đều mỗi nhát, đó đều là có chú ý.
Thận khía hoa vừa ăn là mềm mẩy, còn không thể dựa vào thêm tinh bột để giữ vị giòn mẩy, phải xem nhiệt độ nấu cao nhất là bao nhiêu.
Vị cay của thận khía hoa hơi nặng hơn đồ ăn khác một ít, còn có chút vị hắc, một miếng ớt chua cay kẹp thêm một chiếc đũa thận khía hoa, lại thêm với một ngụm cơm, vậy mới có thể gọi là thỏa mãn.
Đây cũng là đồ nhắm rượu hợp nhất, Chung Kiến Quốc ăn một lát xong không nhịn được, lái xe đến quầy tạp hoá gần đó mua mấy chai bia về, vừa ăn vừa uống cùng bố vợ.
Hiện giờ Chung Kiến Quốc đã bớt đi vài phần sầu khổ so với trước đó, cũng bắt đầu ăn uống được hơn.
Bà ngoại lại yêu thích chân gà hầm nhất, Chung Ý không rút xương chân gà đi, đồ ăn có cách nấu vô cùng mềm mại này phải gặm cắn mới càng có hương vị.
Dùng hàm răng cắn xương chân gà, nhấp chặt môi, lại cầm xương hơi dùng sức kéo thịt ra, xương thịt liền chia cách, nếu kỹ thuật tốt, còn có thể ăn luôn toàn bộ thịt, chỉ để lại một cái xương hoàn chỉnh.
Chân gà nhiều collagen, đặc biệt là vị trí lòng bàn chân còn dai dai, bà ngoại thích chỗ thịt ấy nhất.
Chân gà hầm còn được thả thêm trứng cút và bắp, bắp làm ngọt nước, trứng cút ăn ngon dễ nhai, bà ngoại đa số vươn đũa đều dừng ở món này.
Những người khác cũng là mỗi người mỗi sở thích, chính Chung Ý thì tương đối thích ăn gỏi bạch tuộc.
Món bạch tuộc này cũng có vị chua cay, chân bạch tuộc rất giòn, cộng với nước sốt, ăn vừa cay vừa ngon, vô cùng thích hợp cho mùa hè này.
Chung Kiến Quốc còn nói, nếu mang gỏi bạch tuộc này đến phố ăn vặt bán, khẳng định sẽ kinh doanh rực rỡ.
Chung Ý nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cũng đúng, chờ ngày mai có thể lại đi mua một ít chân bạch tuộc về, trộn rau trước bỏ vào hộp luôn, đến lúc đó chỉ cần trực tiếp đóng hộp bán là được.”
Ông ngoại cũng gắp một miếng bạch tuộc, dùng nửa hàm răng còn lại của mình chậm rãi nhai, liên tiếp khen ngon, bảo Chung Kiến Quốc ngày mai đi mua nhiều chút.
Sau đó đã bị bà ngoại đánh tay: “Ông uống rượu còn ăn hải sản, đã lớn tuổi rồi, còn không biết chú ý thân thể chút nào.”
Ông ngoại oán giận vợ mình quản quá rộng hai câu, nhưng mà đôi đũa lại không gắp thêm miếng bạch tuộc nào nữa.
Cuối cùng trong một bàn đồ ăn, trừ gà hầm bếp lửa nấu quá nhiều ra, những món khác đều bị quét sạch, chua cay bạo xào thận khía hoa du đều bị Diêu Cao Phi lấy để ăn với cơm.
May mắn đồ ăn muốn đưa đi bệnh viện cho mẹ và mang cho mợ đều đã cất vào hộp giữ ấm trước, bằng không cuối cùng có còn phần cho hai người hay không còn khó nói.
Là do làm đồ ăn quá ngon, ăn một lần liền không quản được miệng.
Sau khi mấy đứa nhỏ ăn no xong thì nằm liệt ghế trên sờ bụng, Diêu Cao Phi ba hoa cùng chị em gái bên cạnh: “Anh họ đây là đến Thiên Đình tìm Thần nấu ăn học nghệ đi, bằng không sao có thể làm đồ ăn ngon như vậy.”
Chung Linh tỏ vẻ: “Không hổ là anh trai chị, người đẹp tâm thiện, nấu ăn còn ngon.”
Diêu Tâm Nghiên cũng khen theo: “Lúc anh họ biểu diễn ở trên sân khấu càng là đẹp trai chết người, rất nhiều nữ sinh trong lớp chị cũng thích ảnh, mỗi ngày nghĩ cách xin chữ ký ảnh đó.”
Vì thế kế tiếp liền biến thành một trận theo đuổi minh tinh trong mộng được thổi phồng.
Khi Chung Ý đi ngang qua nghe được hai câu, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó kêu người: “Đi thôi, đi đưa cơm, Tiểu Phi và Tâm Nghiên tối nay kêu mợ tới đây cùng ăn cơm nha, buổi tối chúng ta ăn thỏ đi.”
Mợ vốn dĩ cũng định tới đây ăn cơm trưa, nhưng mà tăng ca bất chợt, chỉ có thể chờ buổi tối.
Vừa nghe buổi tối còn có đồ ăn ngon, Diêu Cao Phi lập tức nhảy lên: “Anh yên tâm, chúng em khẳng định đi sớm về sớm!”