Cậu Chủ Real Xuyên Từ Cổ Đại Về Rồi

Chương 34: Cháo rau dưa + Bánh bột ngô

Sáng sớm.

Khi Chung Ý xuống lầu, người trong nhà đều đã đi lên.

Ông ngoại đang vội vàng rửa thịt, đồng thời làm trợ thủ cho bà ngoại; bà ngoại ngồi cùng thím họ Lưu Thúy ở ngoài cửa xắt rau, bày ra cái ghế cao, coi thớt như là cái bàn.

Mà Chung Kiến Quốc lại đi chợ bán thức ăn mua đồ, người còn chưa trở về.

Đều còn chưa ăn cơm sáng, Chung Ý liền đi hái lá cải một phen, lại lấy ra mấy cái trứng gà, cậu chuẩn bị nấu chút cháo với bánh bột ngô để ăn.

Cháo là cháo rau dưa, dùng củi lửa bên ngoài nấu. Trước khi vo gạo thì ngâm gạo một lúc trước, chờ nước trong nồi sôi xong mới bỏ gạo vào nấu, gạo nở ra xong thì cho nhỏ lửa lại, nấu cho nhừ ra, khi nước cháo dần dần đặc sệt, lại bỏ một chút muối ăn vào.

Nhân lúc bên kia đang nấu cháo, lại đã đậy nắp, ở giữa phải chờ mười mấy hai mươi phút. Chung Ý cũng không nhàn rỗi, lại đi làm nước sốt, buổi sáng cậu muốn làm bánh bột ngô rót trứng gà.

Làm bánh rót trứng gà xem như là một chuyện cần kỹ thuật sống, không chỉ cần cho lớp bánh phải phồng lên, còn phải rót trứng gà vào bao trùm miếng bánh không rơi ra ngoài, không bỏ ra chút công phu luyện cho đàng hoàng thật đúng là không làm được.

Nhưng mà nước sốt mới là linh hồn của cái bánh này.

Về nước sốt, mỗi người làm nước sốt đều có một công thức riêng. Có người thích thêm vừng vào trong nước chấm, cũng có người thích thêm đậu phụ thối, các loại tương ớt linh tinh. Chỉ cần hương vị ngon, thật ra không có công thức cố định nào.

Chung Ý chính là người thích cho thêm đậu phụ thối vào, người vùng này cũng thích ăn đậu phụ thối, khi tới mùa đông làm thịt khô lạp xưởng, cũng sẽ cùng nhau làm một vò đậu phụ thối. Dùng lá cải trắng bọc lại, rồi cho thêm một ít rượu trắng, có thể bảo quản một đoạn thời gian rất dài.

Sau khi quấy đều đậu nành với đậu phụ và tỏi nhuyễn trộn với tương ớt, cùng với một chút gia vị lên, nước sốt này rót lên bánh là đúng bài.

Cháo rau dưa dưới lửa nhỏ bên ngoài cũng sôi ùng ục, cháo được nấu bằng củi lửa toả mùi hương ra khắp mọi nơi, cục bột được ủ vừa đúng lúc, nở ra tràn đầy một mâm, vừa lúc có thể bắt đầu nặn bột cán bánh.

Khi Chung Kiến Quốc mua đồ ăn trở về, một cái bánh cuối cùng ở chỗ Chung Ý bên này vừa mới ra nồi. Cháo rau dưa đã múc ra cho mỗi người một chén cho bớt nóng.

Chung Ý làm được nhiều, đã kêu Lưu Thúy đang xắt rau ở bên ngoài ăn, Lưu Thúy ngại ăn không trả tiền, liền nói hôm nay không lấy tiền đồ ăn, mặt khác lại muốn lấy thêm một cái bánh rót trứng gà cùng một chén cháo để lại cho cháu trai Tiểu Tân.

“Bánh này thơm thật đấy, vỏ bánh vừa giòn vừa mềm, trứng gà cũng núng nính mềm mại, vừa hợp với nước chấm, thím thích ăn nước chấm bỏ thêm đậu phụ thối lắm.”

“Còn có cà rốt bên ngoài vỏ bánh, Tiểu Ý, con không bỏ gia vị nào vào hả, vị lạ ghê.”

Lưu Thúy to mồm ăn bánh, vừa ăn vừa đánh giá: “Tiểu Ý, từ khi con trở về, bọn thím cứ có lộc ăn mãi.”

Nói xong, bưng cháo rau dưa đã không còn nóng lắm nữa uống một ngụm, cháo có chút đặc, nhưng nấu lại cực kỳ mềm nát, vừa vào miệng là có thể trôi đến cổ họng, nhẹ nhàng nuốt một cái liền trôi xuống bụng.

Cháo rau dưa chỉ bỏ một chút muối, hương vị thanh đạm, vừa vặn có thể ăn tráng miệng sau khi ăn bánh bột ngô.

Ông ngoại bà ngoại cũng không ngừng khen Chung Ý nấu ăn ngon, cháo và bánh đều rất để ý đến bọn họ, làm vừa mềm vừa thanh đạm, thích hợp cho người già bọn họ ăn nhất.

Chung Kiến Quốc ăn rất nhanh, liên tiếp ăn vài cái bánh bột ngô, sau khi húp sạch chén cháo thì nói: “Ba đi đưa cho mẹ con nhé, để bà ấy cũng nếm thử xem.”

Chung Kiến Quốc cầm ba cái bánh rót trứng gà, lại lấy cháo đầy một hộp giữ ấm, đủ cho Diêu Thục Phương và những người bạn cùng phòng bệnh của bà ăn.

Gần đây bận rộn, một ngày chỉ đưa cơm trưa và cơm chiều, đồ ăn sáng của Diêu Thục Phương đều là ăn ké của hai người bạn cùng phòng bệnh, người ta hào phóng như vậy, khi bọn họ đưa đồ ăn đi cũng không thể quá keo kiệt.