Cho dù đã đói không chịu nổi, Tạ Nguyên Trạch cũng luyến tiếc ăn quá nhanh, anh ấy mới xúc vài thìa thì đã hết rồi, trong lòng liền cảm thán bản thân vẫn chưa ăn được bao nhiêu.
Chu Niệm Niệm đi ép một ly nước rau củ đưa cho Tạ Nguyên Trạch: "Nếu anh có gánh nặng tâm lý thì uống cái này đi.”
Nước ép rau xanh, xanh đến mức khiến người nhìn vào cũng phải xanh cả mặt.
Tạ Nguyên Trạch chỉ nhìn thoáng qua liền yên lặng xoay người uống nước rau củ, bằng không anh ấy sợ sẽ nôn ra mất, rất có lỗi với hợp cơm ngon như vậy.
Chu Niệm Niệm ngược lại rất hài lòng, bỏ phần mì xào đóng gói cùng bữa tối của Tạ Nguyên Trạch vào tủ lạnh: "Bữa tối đã có rồi, ngày mai chúng ta lại ăn tiếp.”
Tạ Nguyên Trạch nhìn hành động của cô ấy với vẻ mặt hết sức bực bội.
Chu Niệm Niệm ngồi xuống an ủi anh ấy: "Anh à, ai bảo anh là minh tinh, ai bảo anh kiếm được nhiều tiền như vậy. Ai za, hết cách rồi, anh phải chịu đựng một chút đau đớn mà người bình thường không thể chịu được thôi.”
Tạ Nguyên Trạch được an ủi nói: "Cảm ơn".
Nhưng mà dù có thế nào đi chăng nữa, được ăn bữa cơm trưa này cũng khiến Tạ Nguyên Trạch rất vui vẻ. Đương nhiên, vì cơm tối, thậm chí sau này còn có cơ hội tiếp tục phóng túng, anh ấy rất có ý thức tập thêm nửa tiếng vào buổi chiều.
So với Tạ Nguyên Trạch, Ngô Điền và nghệ sĩ Hứa Thư Lan không được may mắn như vậy, người quản lý của cô ấy tình cờ ở thành phố điện ảnh và truyền hình, Hứa Thư Lan còn không được nhìn phần cơm chiên chay này, vì nó đã chui vào bụng quản lý rồi.
Hơn nữa quản lý còn bảo Ngô Điền ngày mai tiếp tục mua, có thể thêm thịt, xào chay đã ngon như vậy, có thêm thịt khẳng định sẽ còn ngon hơn.
Ngô Điền thoáng đồng cảm với với Hứa Thư Lan hai giây trong lòng, cũng quyết định buổi tối cho Hứa Thư Lan nếm thử hai muỗng bữa tối của mình.
Bởi vì các nghệ sĩ bắt buộc phải ăn theo chế độ nên món cơm chiên của Chung Ý ở chỗ bọn họ tạm thời không gây nhiều tiếng vang. Nhưng đối với người không có nhu cầu ăn kiêng và giảm cân, món cơm chiên đó quả thực là thiên đường kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, ăn một phần thôi thì chưa đã, buổi tối họ vẫn có thể tiếp tục ăn!
Quán cơm chiên của Chung Ý buổi tối buôn bán tốt hơn nhiều so với buổi trưa, khách đến từ buổi trưa buổi tối lại đến, còn gọi bạn bè đến nữa.
Hơn nữa bên này nhiều người, cũng thành công thu hút thêm nhiều khách hàng hiếu kì, giờ ăn tối hôm nay, việc làm ăn của các quầy hàng bên rìa đã tốt chưa từng có.
Nồi cơm nguội lớn mà Chung Kiến Quốc mang đến cùng 30 cân mì Chung Ý đặt đều bán hết.
Các món phụ đã sớm hết từ lâu, cuối cùng chỉ còn mấy món cơ bản nhất là cơm chiên và mì xào với trứng và xúc xích mà thôi.
Phải cầm chảo với thìa trong thời gian dài, cũng khiến Chung Ý kiệt sức.
Ngược lại hệ thống rất vui mừng: [Ký chủ đã mở khóa thành công nhiệm vụ may mắn, tích lũy được một ít giá trị nhân khí rồi.]
Chung Ý nhìn vào bảng điều khiển hệ thống, giá trị yêu thích 500/500, đã hoàn thành; Giá trị nhân khí 200/ không giới hạn.
Ba chữ “không giới hạn” này làm cho người ta rất áp lực, Chung Ý hỏi hệ thống:
"Giá trị nhân khí có thể tìm cách thu thập được không?’’
Hệ thống: [Được chứ, nếu khách hàng biểu thị mình hài lòng khi mua đồ ăn do ký chủ làm thì có thể tích lũy điểm nhân khí rồi.]
"Vậy có thể bị trừ không?" Chung Ý hỏi.
[ Nếu đồ ký chủ nấu có chất lượng không tốt gây ảnh hưởng sức khỏe hoặc thực khách ăn xong lại không thích thì giá trị nhân khí cũng bị trừ tương ứng. Đồng thời vận may của ký chủ cũng sẽ bị giảm xuống, vì vậy ký chủ nên tích cực quan tâm đến dư luận bên ngoài, giải quyết kịp thời các nguy cơ tiềm tàng có thể xảy ra.]
Chung Ý hiểu, được người ta thích thì may mắn, bị người ta ghét liền xui xẻo, nhưng điều này quả thật rất khó đoán.
Thu dọn quầy hàng xong thì Chung Ý và Chung Kiến Quốc cùng nhau đạp xe về nhà, trên đường hai cha con bàn bạc xem có nên tìm người giúp nấu nướng và thái rau hay không.
Chỉ có hai người họ thì quá bận rộn và cũng rất mệt mỏi nữa.
"Để ba hỏi ông bà nội hoặc là ông bà ngoại của con xem bọn họ có rảnh không."
Nhưng Chung Kiến Quốc còn chưa gọi điện, bọn họ về nhà đã thấy hai bóng người.
Một người còn bị thương trên đầu.