Càng quá đáng hơn là còn có fan xem livestream ở cùng thành phố chuyên chạy tới cướp cơm hộp với bọn họ.
Tuy rằng đã đạt được mục đích, nhưng Tiền Cẩm Hoa lại không vui một chút nào.
Những chuyện này Chung Ý không biết, cậu chỉ biết việc làm ăn ngày càng tốt hơn, làm cho cậu có loại ảo giác mỗi ngày ở bệnh viện bán cơm hộp cũng sẽ có thể phát tài.
Đến khi nghe được câu nói thần nấu ăn xuống trần gian, sau khi ăn đồ ăn thần nấu xong thì linh hồn sẽ thăng thiên, đã là mấy ngày sau.
Lúc đó cậu đang bận nấu ăn cho hàng xóm ăn.
Đối với việc này Chung Ý có chút dở khóc dở cười, cho dù là thần nấu ăn, thì việc linh hồn thăng thiên gì đó thì rất kỳ quái, nhất là khi tin tức này từ bệnh viện truyền ra, trong lúc nhất thời cũng không biết là khen hay là châm biếm.
Chẳng trách thỉnh thoảng khi cậu đến bệnh viện, rất nhiều người đều thích nhìn chằm chằm vào cậu, lúc đó Chung Ý còn suýt cho rằng mình được cư dân mạng đu showbiz nhận ra.
Không phải là tốt rồi, sau khi rời khỏi làng giải trí, mỗi ngày cậu đều sống cuộc sống bình thường viên mãn, tạm thời không muốn nhìn những thứ không tốt đó nữa.
Nhưng công việc kinh doanh cơm hộp này sắp kết thúc giai đoạn phát đạt, sau khi nhận được chuyển phát nhanh và lấy tất cả các công cụ, Chung Ý cũng đã thuê xong quầy hàng ở thành phố điện ảnh, dự định ngày mai sẽ đi bày sạp.
Bán cơm hộp ở bệnh viện bị hạn chế, không quá thuận lợi cho cậu thu thập điểm giá trị, vẫn là nên đi bày sạp thì hơn.
Vì vậy, Chung Ý đã chọn ngày hôm nay để mời hàng xóm ăn tối.
Trước đó cậu đã chào hỏi những người hàng xóm, sau khi hương thơm tỏa ra từ nhà họ Chung, mọi người đã thương nhớ những món ăn cậu nấu rất lâu, rốt cuộc hôm nay đã có thể ăn, rất nhiều dì và bà sáng sớm hôm nay đã đến phụ cậu rửa rau.
Trong sân nhà họ Chung có hai cái nồi lớn, Chung Ý đang làm chín cái bát lớn, lửa cháy đến vừa đỏ vừa to, hàng xóm đang cười nói vui vẻ, mấy đứa trẻ còn đang đẩy xe tập đi cũng đang vỗ tay vui vẻ.
Bầu không khí náo nhiệt này làm cho nội tâm Chung Ý vô cùng yên bình, trên mặt luôn nở nụ cười.
Sau khi hấp xong một nồi, Chung Ý đi đến cái nồi còn lại, khua muôi để xào rau, mùi thơm tỏa ra mấy dặm, ngay cả ô tô qua đường cũng phải dừng lại.
Đến lúc bắt đầu dùng bữa, người trong sân lại càng bị mùi hương bao phủ, trộn lẫn vào nhau nhưng không lộn xộn, tất cả đồ ăn đều kêu mau ăn chúng đi.
"Móng giò tới đây!" Chung Kiến Quốc phụ trách bê thức ăn, hô cao giọng, bưng hết món này đến món khác lên bàn.
Tổng cộng có ba bàn người, gần như toàn bộ người ở đó đều đến, Kinh Quốc Vĩ cũng dẫn theo trợ lý của ông ấy đến góp vui, thậm chí còn tặng cho Chung Ý một món quà.
Tất cả mọi người ngồi vào bàn, nhìn Chung Kiến Quốc là trụ cột nhà họ Chung: "Ông Chung, ông không nói vài lời sao?”
Chung Kiến Quốc đi bưng một chén rượu tới: "Tôi có vài lời muốn nói đây, mấy năm nay nhà tôi gặp khó khăn, nhờ mọi người giúp đỡ. Hôm nay mượn cơ hội này, tôi, Chung Kiến Quốc, xin cảm ơn với các vị hàng xóm, mong mọi người ăn ngon uống ngon, nếm thử tay nghề của con trai tôi.”
Mọi người cười rộ lên, nói đùa với Chung Kiến Quốc: "Đều là hàng xóm mấy chục năm, ông bớt nói những lời buồn nôn này đi.”
"Đúng vậy, còn không bằng uống cùng với anh em vài ly đi."
Chung Kiến Quốc bưng rượu ngồi xuống, những người khác không uống rượu cũng không có nhiều chuyện như bọn họ, chỉ liên tục vùi đầu ăn.
Người thì bảo sườn hấp bột ngon, người thì heo quay không tồi, còn có người dốc hết sức hốc cơm với thịt heo xào ớt cay.
Lúc Chung Ý ngồi xuống cũng được các trưởng bối quan tâm, họ lần lượt gắp thức ăn cho cậu: "Gầy quá đi, ăn nhiều một chút.”
Trước đây khi quay phim hay tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, cậu đã phải tập thể dục rất nhiều còn phải khống chế lượng thức ăn, Chung Ý quả thật rất gầy. Về nhà mấy ngày nay, đã tăng được mấy cân thịt, nhìn có vẻ tràn đầy sức sống hơn.
Trong bữa tiệc còn có người muốn làm bà mối, Chung Ý sợ đến mức vội vàng từ chối, bây giờ cậu không dám nghĩ đến chuyện này.
Nói chung, chủ nhà và khách mời đều thưởng thức bữa ăn, điều này một lần nữa khiến Kinh Quốc Vĩ nảy lên ý tưởng kéo người đi làm đầu bếp cho công ty của ông ấy.
"Tiểu Chung, chú theo cháu ăn nhiều ngày như vậy, đã không thể thiếu cháu, sao cháu không suy nghĩ lại đi?”
Chung Ý chỉ chỉ quầy hàng bên cạnh: "Giám đốc Kinh, dụng cụ đều đã chuẩn bị đầy đủ, không cần suy nghĩ nữa. Như vậy đi, ngày mai giám đốc Kinh đến trường quay giúp đỡ việc làm ăn của cháu được không?”