Nhiều người như vậy, chắc chắn không thể mua hộp giữ nhiệt nữa, quá đắt. Vì vậy, Chung Ý đã mua một vài thùng giữ nhiệt lớn. Ngoài ra còn có hộp cơm dùng một lần, đũa, hộp đựng súp đều phải mua ngay. Không có ở nhà, đặt hàng trực tuyến cũng không đến kịp.
Trên đường về nhà, Chung Ý nảy ra ý tưởng mua sắm với hệ thống: "Hệ thống, những hộp cơm này không dễ phân hủy, tôi có thể mua bộ đồ ăn dùng một lần có thể phân hủy trong trung tâm thương mại của hệ thống không?"
[Chờ một chút, trước tiên hệ thống kiểm tra xem trung tâm thương mại có hỗ trợ bán các sản phẩm mà ký chủ yêu cầu hay không.]
Trung tâm thương mại của hệ thống đã được mở khóa ở thời cổ đại, hơn nữa cấp độ đã được nâng lên mức cao nhất, trung tâm thương mại đều đã mở cửa toàn bộ cho cậu, chỉ cần là sản phẩm phù hợp với bối cảnh thời đại thì cậu đều có thể mua.
Nhưng sau khi xuyên về, trung tâm thương mại cổ đại không thực tế lắm, Chung Ý hy vọng có thể có một trung tâm thương mại hiện đại.
Sau khi hệ thống rời đi, đã rất lâu không có động tĩnh gì.
Sau khi Chung Ý trở về nhà cũng không vội nấu cơm tối, mà tranh thủ ngủ trưa một lát trước, mới bắt đầu bận rộn.
Lưu Thúy và Hoàng Hương Cầm ở nhà bên cạnh muốn nhờ buổi tối Chung Ý giúp bọn họ nấu chút đồ ăn cho con cái trong nhà, vì vậy họ liền tới giúp Chung Ý rửa rau.
“Chung Ý, lần này con trở về còn có ý định đi nữa không?” Bởi vì là hàng xóm nên hai nhà đều biết Chung Ý vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, đi làm minh tinh.
Hoàng Hương Cầm cười nhạo cô ấy một tiếng: "Bà đang nói gì vậy, Tiểu Ý là minh tinh lớn, nhất định phải đi nữa."
Họ không lướt Internet nhiều, nên không biết chuyện của Chung Ý.
Chung Ý làm hai việc một lúc, vừa cắt rau vừa nói chuyện với họ: "Cháu không định rời đi, cháu dự định đến thành phố điện ảnh và truyền hình để mở một quầy hàng bán một đồ ăn."
“Cái gì?” Cả Lưu Thúy và Hoàng Hương Cầm đều rất bất ngờ.
Hoàng Hương Cầm trực tiếp khuyên cậu: "Làm minh tinh lớn kiếm tiền nhanh biết bao, con làm thêm hai năm nữa nhất định sẽ gom đủ tiền thuốc men cho mẹ con. Sau này còn có thể mua cho mình một ngôi nhà và xe hơi, làm việc lại thoải mái, việc bán đồ ăn sao có thể so sánh được."
"Đúng vậy, vừa rồi chỉ là cô thuận miệng hỏi thôi, Tiểu Chung, con cũng đừng suy nghĩ lung tung, mỗi ngày nấu nướng rất là khói dầu, chưa được mấy ngày tay có thể bị chai sần, còn không có lời nhiều." Tuy rằng ngoài miệng Lưu Thúy hỏi Chung Ý có phải muốn ở nhà hay không, nhưng đúng là trong lòng chưa thật sự nghĩ đến điều đó.
Chỗ bọn họ mặc dù gần thành phố, nhưng người trẻ tuổi cũng không nhiều, không ở bên ngoài học hành thì chính là đi làm thêm, dù sao đi ra ngoài cũng không trở về.
Chung Ý tốt như vậy, ở quê thì tiếc quá.
Trong khi nói chuyện, Chung Ý đã thái rau xong và bắt đầu cắt thịt.
"Thím họ, con nghiêm túc, làm minh tinh cũng không dễ dàng như vậy, con không kiếm được loại tiền đó, tay nghề của con cũng không tệ, cho dù lập quầy hàng cũng có thể kiếm được tiền."
Lưu Thúy gật đầu đồng ý: "Vậy cũng đúng, hai lần con đi đưa cơm cho mẹ cũng có người tìm con mua cơm, nhất định có thể kiếm được tiền."
Hai người thấy Chung Ý không giống nói dối, liền hỏi cậu định kinh doanh kiểu gì.
"Trước tiên bán cơm chiên mì xào trước đi, cái này nhanh."
Chung Ý cũng đã thảo luận với họ, sau này rau trồng ở nhà có thể bán cho cậu, nhà cậu sợ không đủ cung được.
Đồng thời Chung Ý còn nhắc tới việc mua thịt xông khói và xúc xích từ hai nhà bọn họ, nhà họ Chung đã không nuôi heo từ sau khi Diêu Thục Phương bị bệnh, vì vậy đương nhiên họ cũng không thể làm thịt xông khói với xúc xích.
Hai người họ nhanh chóng đồng ý, nhà mình có ăn còn có thể kiếm tiền, chuyện tốt như vậy chỉ có kẻ ngốc mới không đồng ý.
Còn hỏi Chung Ý khi nào, quay về sẽ lấy cho cậu.
Chung Ý: "Vài ngày nữa, chờ đến lúc cháu mua một vài thứ, trước khi đi bày sạp, cháu sẽ chuẩn bị mời mọi người một bữa cơm, mấy thím nhất định phải đến."
Hoàng Hương Cầm nở nụ cười nói: "Cháu nấu thức ăn ngon như vậy, cho dù cháu không mời, mọi người cũng sẽ mặt dày mà đến."
Lưu Thúy nhìn về một phía khác bĩu môi nói: "Nghe nói buổi trưa bọn thím ăn đồ con nấu, thím Phương của con rất hâm mộ, nhưng mà không dám mò tới cửa."
Tất cả mọi người đều là hàng xóm chung sống mấy chục năm, ngoại trừ thỉnh thoảng có mâu thuẫn nhỏ không đáng kể ra thì quan hệ thực ra cũng khá tốt.
Chung Ý khi còn nhỏ lớn lên ở khu vực này, cơm của nhà xung quanh đều đã ăn qua hết.
"Vậy chờ con chuẩn bị thật tốt, sẽ tới mời bọn họ."
Trong lúc nói chuyện, món ăn Chung Ý nấu đã được gắp ra khỏi nồi.