Cậu Chủ Real Xuyên Từ Cổ Đại Về Rồi

Chương 12: Lại một đơn nữa

Chờ khi ra khỏi phòng bệnh, Chung Ý nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người đều duỗi cổ muốn nhìn vào phòng bệnh, cậu lập tức cảnh giác: “Các người muốn làm cái gì?”

Chung Kiến Quốc lập tức đóng cửa lại, chặn ở cửa, ra vẻ hung ác lườm những người trên hành lang.

Một người đàn ông tầm 40 tuổi trong đó vội vàng xua tay giải thích: “Các vị hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ác ý gì, nhưng mà vừa rồi đã ngửi được mùi đồ ăn quá thơm, muốn biết mọi người ở trong đang ăn cái gì, là đồ ăn nhà ai.”

“Cháu biết không?”

Chung Ý ôm hộp giữ ấm trong tay: “Là cháu làm.”

Người đàn ông trung niên lập tức muốn tới nắm tay Chung Ý: “Đầu bếp à, không đúng, hẳn là vua đầu bếp mới đúng. Hương vị vừa rồi thật sự rất thơm, đặc biệt canh gà hầm măng kia, lần đầu tiên trong đời này chú ngửi được mùi canh gà thơm như vậy.”

Cái mũi còn rất thính.

Người đàn ông trung niên còn đang mặc sức tưởng tượng khi mình ăn canh gà sẽ có phản ứng gì, sự thèm khát đầy mặt kia không ai không thấy được.

Chung Ý rút tay về, cũng không muốn giao lưu nhiều ở đây. Cậu vẫn có chút sợ, sợ những người đó tìm được tới bệnh viện, làm tổn thương mẹ cậu.

Cậu muốn chạy, người đàn ông trung niên tất nhiên không chịu, quấn lấy Chung Ý hỏi có phải cậu mở cửa hàng bán cơm hay không, hoặc làm đầu bếp ở chỗ nào, ông ấy muốn ăn đồ ăn Chung Ý làm.

Khi ra khỏi cửa, Chung Ý đã đeo khẩu trang lên, khuôn mặt đẹp đến phạm quy kia đã bị che hơn phân nửa, nhưng thông qua đôi mắt và thân hình cũng có thể phán đoán ra cậu lớn lên không xấu, hơn nữa còn rất trẻ. Chung Ý nói đồ ăn là tự mình làm, người đàn ông trung niên không một chút nghi ngờ, hiện tại người trẻ tuổi có năng lực rất nhiều.

“Cháu trai, cháu trai, ngày mai cháu còn tới không? Như vậy, chú ra giá bốn trăm ngàn, ngày mai cháu cho chú nếm thử mấy miếng đồ ăn cháu làm được không? Hoặc là uống hai miếng canh cũng được.”

Người đàn ông trung niên nói xong liền trực tiếp nhét 400k vào tay Chung Ý.

Chung Ý: “……”

“Chú muốn ăn như vậy sao?”

Người đàn ông trung niên không chút do dự gật đầu: “Đời này chú không có sở thích gì khác, chỉ muốn ăn đồ ăn ngon.”

Chung Ý: “Đã nhìn ra,” Đã vào bệnh viện rồi còn không ngừng nghỉ.

Đã có hai người, Chung Ý cũng không ngại lại thêm một người, huống chi 400 nghìn một miếng, có lời.

Sau khi Chung Ý gật đầu, đối phương lại quấn lấy cậu đòi thêm WeChat, sau đó Chung Ý mới biết được người này lại rất nổi tiếng. Nhân vật đi đầu trong ngành sản xuất lọc khí nội địa, tên là Kinh Quốc Vĩ.

Bị Kinh Quốc Vĩ làm chậm trễ khiến khi bọn họ về đến nhà đã 9 giờ.

Chung Kiến Quốc mệt không chịu được, rửa mặt qua liền đi ngủ, Chung Ý lại có chút không ngủ được, cậu hỏi hệ thống: “Hệ thống, tôi có thể đổi thuốc từ cửa hàng cho mẹ tôi dùng không?”

【 Không thể, thuốc trong hệ thống chỉ có tác dụng với một mình ký chủ. Ký chủ hẳn nên tin tưởng kỹ thuật chữa bệnh của nước mình đi. 】

Chung Ý nhíu mày, u ác tính rất khó trị, huống chi mẹ cậu còn là người công cụ được cốt truyện lựa chọn.

“Không có cách nào khác sao?”

【 Có, ký chủ có thể mau chóng tích góp giá trị nhân khí, chỉ cần vận may của ký chủ nhiều hơn người làm điều ác, tỷ lệ được chữa khỏi của mẹ ký chủ cũng sẽ cao theo. 】

Chung Ý nhớ tới một câu nói của giới giải trí, vận may nuôi người. Thì ra là có chút huyền học sao?

“Đã biết, tôi sẽ nhanh lên,” Ngày mai liền đi mua công cụ.

Chung Ý nằm một phát lên trên giường, nhắm mắt ngủ.

Thẳng đến khi cậu ngủ rồi cũng không nhớ đến lên mạng nhìn xem, lại không biết lúc này các dân cư mạng thần thông quảng đại đã tra lên được đầu Tần Vĩnh Tư.

Các loại tính cách diện mạo đối lập, cùng với có người truyền ra tin nóng Tần Vĩnh Tư thấy Chung Ý không vừa mắt, gã đã bị rất nhiều dân cư mạng nhận định là cậu chủ giả Chung Ý nhắc tới.

……

Nhà họ Tần.

Tần Vĩnh Tư nhìn thấy bình luận trên mạng, cả người tức muốn hộc máu, gã tưởng ném đồ nhưng rồi lại sợ động tĩnh quá lớn khiến cho những người khác trong nhà chú ý, chỉ có thể cố nén.

“Lại là Chung Ý, quả nhiên thằng khốn này không giữ được!”

Tần Vĩnh Tư nghiến răng nghiến lợi gửi tin nhắn cho người đại diện: “Lập tức phát văn bản thanh minh, xóa bỏ tất cả những thứ không nên xuất hiện ấy đi.”

“Nếu còn có ai dám nói bậy, liền phát văn bản luật sư cảnh cáo.”

Gửi tin nhắn xong, Tần Vĩnh Tư nói chuyện: “017, vì sao Chung Ý lại biết là ta làm?”

Trong phòng cũng không có thanh âm nào khác vang lên, nắm tay Tần Vĩnh Tư lại càng nắm càng chặt: “Mặc kệ như thế nào, ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào bại lộ thân phận của ta. Cậu ba nhà họ Tần chỉ có thể là ta!”

“Thật ra Chung Ý giải nghệ cũng tốt, ta muốn chơi chết nó ở trong giới còn phải hao chút sức lực, người mà chết còn bị chú ý. Hiện tại nó đã trở thành một người bình thường, có chết cũng sẽ không ai phát hiện.”

“Chung Ý, chờ coi!”