Editor & Beta: Mai_kari
Nhưng đợi tới lúc Tương Thiếu Diễm quay về trường, thì hắn đã quên mất tiêu chuyện này.
Chương trình học của năm 3 cũng không nhiều, thường thường một ngày khoảng tầm hai ba tiết học, mà so với hắn, thì Uông Triết vừa mới vào năm nhất đại học có vẻ mệt hơn nhiều, thông thường một ngày tới bốn năm tiết học, có lúc tối cũng có tiết, khi trở về phòng ký túc xá cũng phải 9h, thế nhưng vẫn như cũ hăng hái bừng bừng chạy theo Tương Thiếu Diễm dạy hắn khiêu vũ theo lời hứa.
Tiết thể dục thứ 2, Tương Thiếu Diễm vẫn giống như trước ở thao trường (sân vận động) chơi bóng rổ, Uông Triết hôm nay không có tiết thể dục, toàn bộ quá trình hắn chơi y như một fan cuồng ngồi ngoài mà cổ vũ.
Tương Thiếu Diễm chơi bóng rổ cũng bình thường, không tính là quá giỏi, nhưng lại bị Uông Triết khoa trương lớn tiếng vỗ tay hoan hô vài lần, xấu hổ muốn chết, tàn bạo trừng mắt liếc y y mới chịu an tĩnh lại.
Thời gian nghỉ giữa giờ, Tương Thiếu Diễm uống nước xong, Uông Triết không nói hai lời lập tức đi mua quà vặt mang tới cho hắn, ngăn cũng không ngăn kịp.
Tương Thiếu Diễm ngồi ở một bên nghỉ ngơi, cánh tay cơ thể hở ra dưới lớp áo, là vóc người có cơ bắp rõ ràng chứ không mềm mại giống như Omega bình thường.
La Vĩnh Hằng thở hồng hộc chạy tới bên hắn ngồi xuống, tấm tắc khen: “Diễm ca, tao thật bội phục một Omega như mày mà lại có vóc người này.” Y còn nhéo nhéo cơ thể mình, hoàn toàn kém hẳn.
Tương Thiếu Diễm cười cười: “Nếu không sao làm Diễm ca của tụi mày được.”
Hắn còn chưa dứt lời, chợt thấy phía trước có một nam sinh đang hướng về phía bọn họ đi tới. Nam sinh đó nhìn qua khá đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn không quá nộn, cánh tay cẳng chân lại nhỏ gọn lại thẳng, vừa nhìn liền biết là một Omega, nếu như ánh mắt chẳng phải mang nét muốn gây sự, thì Tương Thiếu Diễm có thể sẽ có tâm tình ngắm nghía một chút.
Nam sinh đi tới trước mặt Tương Thiếu Diễm, quan sát nhìn hắn một hồi rồi hỏi: “Anh chính là đối tượng của Trâu Nhuệ?”
“Không phải.” Tương Thiếu Diễm nói. “Cậu tìm lộn người rồi.”
Nam sinh cười xì một tiếng: “Gạt ai vậy, anh chẳng phải Tương Thiếu Diễm sao? Tôi còn tưởng nhìn đẹp lắm, không ngờ anh lại thô tới thế.”
So với Omega trước mặt trang phục tinh xảo mềm mại mảnh khảnh mà so ra, thì Tương Thiếu Diễm tay áo tóc lộn xộn mồ hôi ròng ròng tay chân đầy cơ bắp, quả thật thô hơn thiệt.
Tương Thiếu Diễm đưa hai tay ra sau đầu, kiêu ngạo dựa vào cột bóng rổ, nheo lại mắt nhìn Omega chỉ cần một tay là có thể đập ngã trước mặt mình.
“Cũng tốt hơn một tên ngốc.”
“Anh!” Nam sinh sắc mặt nhất thời trở nên khá xấu xí. Cậu là một trong những người ái mộ Trâu Nhuệ, mấy năm gần đây Alpha cường đại lại suất khí quả thật khó tìm, Trâu Nhuệ lại là một Alpha còn đang độc thân quý hiếm trong trường đại học T, tất nhiên có không ít người nhớ thương. Gần đây chợt nghe nói y có đối tượng, cư nhiên lại chính là Tương Thiếu Diễm Omega hung thần ác sát, đa số người không dám chọc Tương Thiếu Diễm, chỉ có thể phẫn nộ mà từ bỏ, nhưng cũng có người không chịu tiếp nhận hiện thực này, liền đánh bạo tìm tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nhưng Omega này tức thì có tức, vừa nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng cùng vóc người rắn chắc của Tương Thiếu Diễm, lại nhớ tới chiến tích đáng sợ đã đánh bại bao nhiêu Alpha nhiều năm qua của hắn, nhất thời có chút khϊếp đảm, không dám thật sự ra tay.
“Ngươi đừng có quá đắc ý.” Nam sinh đó nói. “Trâu Nhuệ rõ ràng có hứng thú với tôi hơn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đoạt lại anh ấy từ tay anh.”
“À, vậy mời!” Tương Thiếu Diễm hờ hững nói.
Nam sinh kia nhất thời không nghĩ ra phải đáp lời thế nào, đành phải hừ một tiếng, xoay người rời đi.
La Vĩnh Hằng vỗ vỗ l*иg ngực mình nói: “Trâu Nhuệ thật là hot nha, ngay cả Diêu Ý cũng để ý nó, mày nên xem chừng nó cho kỹ nha, thằng nhóc này không phải đèn dầu đâu.”
Tương Thiếu Diễm: “Mày quen?”
La Vĩnh Hằng: “Diêu Ý đó, mày không biết hả? Chính là hotgirl của học viện kế bên đó, ủa không phải, là hotboy? Nói chung, Alpha theo đuổi cậu ta không ít đâu, có mấy lần tao thấy Trâu Nhuệ đi cùng với cậu ta, mày nên coi chừng một chút đi.”
Tương Thiếu Diễm chẳng đáng hừ một tiếng: “Nếu như cậu ta có thể cướp được thì tao còn khen tặng đó, đỡ cho tao phải tiếp tục lãng phí thời gian lên trên cái tên Trâu Nhuệ đó, dạo gần đây tên đó phiền chết được.”
La Vĩnh Hằng nói không nên lời: “Chẳng phải trước đây mày còn nói nó được …”
“Nói chuyện bình thường thì còn được, tiếp xúc nhiều hơn mới biết tên đó một đống khuyết điểm.” Tương Thiếu Diễm bĩu môi. “Nếu không phải xem xét mặt đối tưởng có thể lựa chọn, tao đã sớm ngả bài với tên đó rồi.”
La Vĩnh Hằng thở dài nói: “Diễm ca, nói thật đó, kỳ thực mày với tên Trâu Nhuệ kia từ đầu tới đuôi đâu có quan tâm qua đâu, mày cứ là bộ dạng chẳng thèm để ý, nói không chừng người ta vì nản lòng thoái chí mới vậy đi …”
“Nếu y đã không dụng tâm, thì không có sự nản lòng.” Tương Thiếu Diễm từ xa đã thấy Uông Triết mua nước chạy trở về.
“Còn không bằng được chó ngốc, ít nhất … còn biết trung thành với chủ nhân.”
La Vĩnh Hằng có chút không rõ, đến tận khi theo tầm mắt của Tương Thiếu Diễm nhìn sang Uông Triết mới hiểu được, không đành lòng nói. “Tiểu học đệ thật đáng thương, không chỉ phải chạy chân cho mày mà còn bị mày trào phúng nữa.”
“Trào phúng? Con mắt nào của mày thấy tao đang trào phúng y?” Tương Thiếu Diễm mạc danh kỳ diệu.
La Vĩnh Hằng: “Mày chẳng phải đang trào phúng y như chó sao?”
Tương Thiếu Diễm: “Tao đập chết mày đó, Husky cưng nhà tao tao gọi là chó ngốc, vì tao nhìn y thuận mắt nên mới ban tặng nick name đó đó.”
La Vĩnh Hằng: “Diễm ca mày thật khó hiểu.”
Tương Thiếu Diễm: “?”
“Nhưng tao phải nhắc mày đó Diễm ca.” La Vĩnh Hằng thành khẩn mà nói. “Gặp được một người đào tâm đào phế đối tốt với mày cũng chẳng dễ dàng, nếu mày không có ý gì với y thì nói rõ với y đi, bằng không làm không tốt lại vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau đó …”
Tương Thiếu Diễm một cước đá văng y: “Mày ít xem phim truyền hình lại đi.”
La Vĩnh Hằng khuyên can không được, đành phiền muộn tiếp tục chơi bóng rổ. Nói chuyện vừa kết thúc cũng vừa lúc Uông Triết chạy tới được sân bóng, thở phì phò đem chai nước mới mua đưa cho Tương Thiếu Diễm.
“Chẳng phải tôi nói muốn uống lạnh sao.” Tương Thiếu Diễm cầm lấy chai nước khoáng thường nói.
“Học trưởng, uống nước đá không tốt cho dạ dày.”
Tương Thiếu Diễm ngoắc ngón tay: “Lại đây.”
Uông Triết không hề nghĩ ngợ mà kề sát tới.
Tương Thiếu Diễm tay lặng lẽ đưa ra sau y, bất ngờ không phòng bị mà đổ nước vào trong cổ áo của y.
“Chó ngốc.”
Tương Thiếu Diễm nhìn y chật vật vì ướt nhem mà cười nói.
Khí trời tháng 10 vẫn còn mang theo khí nóng của ngày mùa hè, Uông Triết một chuyến chạy tới chạy lui chảy nhiều mồ hôi, phía sau áo cũng đã ướt đầy mồ hôi, Tương Thiếu Diễm dùng chai nước mà mình uống được phân nửa thay Uông Triết rửa sạch mồ hôi, còn nghĩ bản thân quả thật là một chuyên gia biết chăm sóc.
Uông Triết không thể lau khô được phần bị ướt ở sau lưng, nên từ bỏ, sau đó ôn nhu cười cười như thường, không nói gì thêm.
====================
Bởi vì phải chuẩn bị tiết mục, Tương Thiếu Diễm ăn cơm tối xong phải đi chuẩn bị đạo cụ diễn xuất cho tiết mục biểu diễn của khoa tại phòng luyện, khoa của bọn họ chuẩn bị một tiểu phẩm, chuẩn bị biểu diễn trong kỷ niệm ngày thành lập trường.
Tương Thiếu Diễm tất nhiên không có phiên lên sân khấu biểu diễn, thứ nhất hình tượng thực sự không thích hợp, thứ hai hắn chỉ cần lên sân khấu, dưới đài sợ là không ai dám cười, cho nên nhiệm vụ chính của hắn chính là cùng các sinh viên không tham gia tiết mục mà chuẩn bị đạo cụ diễn xuất.
Tương Thiếu Diễm coi như cũng có ý thức tập thể, nghiêm túc phụ trách chứ không có qua loa. Bận rộn tới 9h vẫn chưa quay về ký túc xá, ngược lại Uông Triết vừa hết tiết lập tức chạy tới phòng luyện tìm hắn.
Uông Triết xung phong nhận làm cu li, người y cao to, khí lực tất nhiên cũng không nhỏ, người thường cần phải hai tay mới có thể nâng đồ lên, y chỉ cần một tay là có thể dễ dàng xách lên, phụ được không ít chuyện, cho nên đã đem nhiệm vụ kết thúc sớm hơn nửa tiếng so với kế hoạch ban đầu.
Hai người ra khỏi phòng luyện tập một trước một sau mà đi xuống lầu, sắc trời bên ngoài đã tối đen, chờ trở lại phòng ký túc xá cũng sắp 11h rồi.
“Học trưởng, còn muốn tập khiêu vũ không?” Uông Triết không quá tự tin hỏi.
Tương Thiếu Diễm biết y rất mong đợi, thấy ánh mắt của y sáng rực, trong lòng hiếm khi thấy mềm đi, không đành lòng khiến y thất vọng.
“Tập thôi.”
“Vâng.” Uông Triết cười đến vẻ mặt sáng lạn, rõ ràng là tướng mạo của một nam thần, nhưng luôn luôn cười như một đứa nhỏ thiếu trí tuệ.
Tương Thiếu Diễm buồn cười nhìn y một cái, đột nhiên theo khóe mắt nhìn thấy dưới thang lầu có một bóng người lén lút chợt lóe qua.
Bọn họ vì phải ở lại dọn dẹp phòng nên về trễ nhất, hiện tại trong tòa nhà đã không còn ai, tuy nói trong phòng luyện cũng không có gì đáng giá, nhưng nếu làm mất tài sản chung thì cũng sẽ khá phiền phức.
“Ai đó, đứng lại.” Tương Thiếu Diễm không suy nghĩ nhiều, một bước định chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng chân vừa mới đưa ra thì liền thấy dị dạng.
Đáng tiếc đã không còn kịp, trên mặt đất dính đầy dầu trơn trượt không gì sánh được, lòng bàn chân vừa dính xuống mặt đất liền trượt đi, trong nháy mắt trọng tâm bất ổn, một cước không giữ được, thẳng thấp mà ngã thẳng xuống cầu thang.
Trong lúc Thiên toàn địa chuyển, hắn chợt nghe phía sau Uông Triết hô to một tiếng “học trưởng”, lập tức được hai cánh tay cường hữu lực kéo vào trong một cái ôm rắn chắc, tha thiết bảo vệ.
Trong tíc tắc, trái tim chợt ngừng đập.hết chương 11