Chồng Của Tôi Anh Ấy Có Chút Ngốc

Chương 2: Huỳnh Lâm

Thành phố Hồ Chí Minh

Ngày 23/12/2022

Thân thể của tôi đang nằm trong nhà xác của bệnh viện để chờ người thân đến nhận.

Bởi vì sợ ma nên tôi không dám vào đó để trông thi thể của mình.

Tôi lượn lờ trước cửa nhà xác một hồi, thấy cách đó không xa có một đám y tá đang túm chụm lại trò chuyện, tôi bèn xà tới ngồi gần bọn họ cho đỡ sợ.

Không biết ba mẹ tôi đã đi tới đâu rồi nữa? Nếu mua được vé máy bay chắc có lẽ hai người họ sẽ tới trong ngày hôm nay.

Tôi sống đến chừng này, đây là lần đầu tiên tôi thấy bản thân mình bất hiếu đến như vậy.

Ba mẹ cực khổ cả đời nuôi tôi khôn lớn, tại độ tuổi mà ba mẹ tôi nên thảnh thơi an nhàn, tôi lại để hai người chịu nỗi đau mất con.

Tôi có lỗi với ba mẹ nhiều lắm. Tôi là đứa con bất hiếu.

Trước mắt tôi chợt xuất hiện một bóng người quen thuộc, tôi nheo mắt lại nhìn, hóa ra đó Huỳnh Lâm, người bạn học cũ của tôi.

Cậu ấy đang đi về phía tôi.

Chính xác hơn là cậu ấy đang đi về phía nhà xác.

Tôi bay theo cậu ấy vào trong, không nghĩ tới người đầu tiên đến gặp tôi vậy mà lại là cậu ấy.

Cũng đúng thôi, ba mẹ tôi đều đang ở Phú Quốc, ở tại đất Sài Gòn này, tôi chỉ có vài người bạn học cũ là thân quen.

Huỳnh Lâm không chỉ là bạn học cũ, cậu ấy còn là hàng xóm cũ của tôi nữa.

Chỉ là chúng tôi trước giờ không thân lắm. Cũng không biết là ai báo tin tôi chết cho cậu ấy nữa.

Lí do chúng tôi không thân với nhau là bởi vì Huỳnh Lâm là một người lạnh lùng ít nói.

Đôi khi bắt chuyện với cậu ấy tôi đều sợ liệu bản thân có làm phiền đối phương không?

Bất kể gặp chuyện gì cậu ấy đều trưng ra một vẻ mặt lạnh lùng đáp trả. Đúng kiểu mấy nam chính ngôn tình mà tôi hay đọc.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy lộ ra thần sắc hoảng sợ. Chẳng lẽ sau khi chết rồi tôi rất xấu sao?

Tôi ngó đầu qua nhìn bản thân, ừm, mặt mũi đều trắng bệch, đúng là xấu thật.

Tôi còn cảm thấy sợ huống chi là cậu ấy.

Nhưng có lẽ cậu ấy không phải đang sợ tôi, bởi tôi thấy cậu ấy đang vuốt ve gò má tái nhợt của mình.

Nói thật, tôi là kiểu người con gái truyền thống, trước giờ đều sống theo nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, đối với hành động này của cậu ấy, tôi không thích chút nào.

Bất quá nể mặt cậu ấy là người đầu tiên đến đây, tôi quyết định không tính toán với cậu ấy.

Trước sau gì cũng sẽ đem tôi đi chôn, cho cậu ấy sờ mặt một chút cũng không sao? Ít nhiều gì chúng tôi cũng học chung với nhau suốt mười hai năm mà.

Tôi chợt nhớ đến Huỳnh Nam, nếu anh ấy biết tin tôi chết rồi, anh ấy có đau lòng không?

Nếu được gặp anh ấy thì tốt biết mấy.

---------