Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 74: Liễu đại tiểu thư, khí phách xuất trướng

Buổi trưa ngày hôm sau, trên đường dân chúng vây đầy, nghe nói hôm nay Ngạo Vương bị xử trảm, mọi người đều ào ào đến xem. Ngạo Vương đối bọn họ mà nói, là một nhân vật thần bí, ban đầu cũng không rõ, về sau Ngạo Vương lập chiến công, bảo vệ dân chúng Nam Tề, cho nên Hoa Khanh Trần ở trong lòng dân chúng là một người đỉnh thiên lập địa, bảo vệ quốc gia! Ngạo Vương mưu phản, bọn họ căn bản không tin! Người như vậy còn cần mưu phản sao?

Nhưng bình thường vấn đề càng đơn giản, người trong cuộc lại càng mê hoặc!

Triệu Nhu Nhi hôm nay vẫn là một thân áo trắng, sáng sớm đã đến pháp trường, tựa như tối qua không hề xảy ra chuyện gì. Vô Ngôn cũng đi theo bên cạnh nàng, im lặng chờ đợi.

Đường Hương Nhã cũng một thân áo trắng lẫn trong đám đông. Ả vẫn không buông xuống được, muốn đến xem kết cục cuối cùng của nam tử mình ái mộ.

Khi ả nhìn thấy Triệu Nhu Nhi một thân trắng toát đứng ngay trên pháp trường, bên cạnh là gia đinh Ngạo vương phủ, mà ả lại chỉ có thể lẫn trong đám đông nhìn lén, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Đáng tiếc, chân ả lại như bị niệm chú mà đứng tại chỗ.

Mộc Khinh cùng Đông Phương Ngưng Tử đứng bên cạnh Triệu Nhu Nhi. Trong lòng Mộc Khinh lúc này có thể nói là vô cùng khó chịu, huynh đệ tốt sắp bị hành hình, mà hắn chỉ có thể đứng bên ngoài, không có cách nào, trơ mắt nhìn huynh đệ đi vào chỗ chết. Thiên hạ hắn yêu nhất, lúc này lại đơn độc như vậy, im lặng như vậy, tựa như gió thổi nhẹ qua sẽ ngã xuống, nhưng nàng lại cứng rắn chống đỡ, cố gắng chịu đựng hết thảy. Nhìn đến cảnh này, hắn đột nhiên rất thống hận bản thân mình vô dụng, chỉ có thể đem tất cả hy vọng gửi gắm lên người nữ tử thần bí xuất hiện tối qua. Nàng nói hôm nay Hoa Khanh Trần sẽ bình an vô sự, hắn sẽ chờ đến lúc đó.

Đông Phương Ngưng Tử tất nhiên là không có gặp được nữ tử thần bí kia nên vẫn lo lắng đứng đó, nhìn Mộc Khinh bên cạnh, chờ đợi thời cơ tốt nhất!

Lúc này đám đông đột nhiên xôn xao hẳn lên, mọi người đều ào ào quay đầu, nhìn xe chở tù nhân đang đi tới. ‘Hoa Khanh Trần’ trên người mặc tù phục màu trắng, tay chân đều bị khóa sắt chế trụ nhưng vẫn không thể che đi ánh sáng rực rỡ của hắn. Lưng hắn thẳng tắp, không chút sợ hãi hướng đến pháp trường, quỳ dưới ánh mặt trời.

Cùng lúc, Hoa Lạc Trần một thân màu vàng sẫm cũng bước vào pháp trường, đến đứng bên cạnh quan viên phụ trách hành hình. Hoàng thượng hạ lệnh, để Thái tử Hoa Lạc Trần giám sát!

Lúc Hoa Lạc Trần nhận được thánh chỉ chỉ có thể cười khổ. Phụ hoàng đúng là lão hồ ly, đến lúc này còn lôi hắn ra chịu trận. Giám sát hành hình, không thể nghi ngờ chính là một tấm bia đỡ sống!

Hoa Lạc Trần cùng Hoa Khanh Trần đều đã đến, pháp trường lập tức im lặng. Trong mắt dân chúng đều mang theo thần sắc kinh hoảng, không thể nghi ngờ đều là đồng tình với Hoa Khanh Trần, lên án Hoa Lạc Trần nhẫn tâm.

Đối này, Hoa Lạc Trần chỉ cười nhẹ, phụ hoàng đúng là diễn trò rất hay, trong màn kịch này, chỉ có phụ hoàng là người chiến thắng, hắn cùng Hoa Khanh Trần đều là kẻ thua, khác biệt duy nhất chính là Hoa Lạc Trần thua thảm hơn một chút!

“Thái tử, phản tặc đã được giải đến!” Thị vệ thấy hết thảy đều đã chuẩn bị tốt liền quỳ xuống bẩm báo với Hoa Lạc Trần.

Hoa Lạc Trần nhìn sắc trời, lại liếc sang Triệu Nhu Nhi một thân áo trắng đứng một bên, khóe miệng nhếch một chút, nói: “Thời gian còn sớm, Triệu tiểu thư có muốn nói mấy câu với phản tặc hay không?”

Hoa Lạc Trần đột nhiên nhắm ngay Triệu Nhu Nhi, khiến mọi người biết Triệu Nhu nhi đều kinh hoàng, người Triệu gia tránh trong chỗ tối cũng vội vàng trở về bẩm báo. Ngạo Vương hiện tại là phản tặc, ai có quan hệ với Ngạo Vương cũng đều khó tránh khỏi tai ương!

Triệu Nhu Nhi kinh ngạc nhìn về phía Hoa Lạc Trần nhưng lại thấy nụ cười của hắn, không biết vì sao hắn phải làm như vậy, nhưng đã gọi đến tên nàng, vô luận như thế nào, nàng cũng phải bước ra!

“Đa tạ Thái tử!”

Triệu Nhu Nhi dịu dàng nói, bước về phía quan binh tránh đường vào bên trong, từng bước chậm rãi, trong lòng lại nhớ đến những lời nữ tử áo đỏ nói hôm qua. Người đó nói hôm nay Ngạo Vương sẽ trở về, rốt cuộc là tình huống gì, vì sao đến giờ nàng vẫn chưa hiểu được?

Đường Hương Nhã đứng trong đám người thầm thở phào một hơi, cũng may ả thông minh hơn Triệu Nhu Nhi, nếu không lúc này đứng ở chỗ Triệu Nhu Nhi chính là ả rồi!

Bàn tay giấu dưới áo của Mộc Khinh đã nắm chặt đến trắng bệch, hắn chịu đựng cơn giận trong lòng! Đông Phương Ngưng Tử cũng nhìn đến thay đổi của Mộc Khinh, vội vàng kéo lại mới khiến Mộc Khinh hồi phục tinh thần!

“Vương gia, Nhu Nhi đến xem ngài!” Triệu Nhu Nhi bước đến bên cạnh ‘Hoa Khanh Trần’, nhìn hắn vẫn là bộ dáng như lúc trước, tựa như trên khuôn mặt này chưa từng xuất hiện bất kì biếu cảm nào khác, nước mắt nàng không cầm lại được nữa, đau buồn nói: “Vương gia, ngài chịu khổ rồi!”

‘Hoa Khanh Trần’ lại không hề có phản ứng nhìn lại Triệu Nhu Nhi, lạnh giọng nói: “Trở về, nơi này nguy hiểm!”

Sáu chữ, cũng đủ khiến lòng người ấm áp. Giờ phút này, ngay tại đây, hắn còn bảo nàng trở về, chính là bởi vì nơi này nguy hiểm! Tâm của Triệu Nhu Nhi căn bản đều là đậu hủ, một câu của ‘Hoa Khanh Trần’ đã khiến lòng nàng tràn ngập ấm áp, nàng nghẹn ngào nói: “Nhu Nhi chỉ là muốn nhìn Vương gia một chút!”

“Xem đủ thì trở về đi!” ‘Hoa Khanh Trần’ vẫn không để ý, trực tiếp xoay mặt sang bên kia, không nhìn Triệu Nhu Nhi nữa.

Triệu Nhu Nhi nhìn thị vệ đứng bốn phía, rất muốn hỏi ‘Hoa Khanh Trần’ xem một lát sẽ chạy trốn như thế nào, bất đắc dĩ, nàng căn bản không thể tiếp cận phạm vi một mét gần ‘Hoa Khanh Trần’, chỉ có thể đứng như vậy nhìn hắn!

Ngón tay Hoa Lạc Trần vô thức gõ gõ tay ghế, nhìn một màn sinh tử chia lìa có một không hai từ trước đến giờ trước mắt, cực kì vừa lòng: “Thời gian không còn sớm, Triệu tiểu thư có thể trở về!”

“Không –” Triệu Nhu Nhi kinh hoảng kêu to, lời nói Hoa Lạc Trần khiến Triệu Nhu Nhi đột nhiên sợ hãi. Nữ tử áo đỏ kia đâu? Sao lúc này còn chưa đến cứu Vương gia?

Nhưng là mặc kệ Triệu Nhu Nhi kinh hô như thế nào, thị vệ cũng không lưu tình áp nàng ra khỏi pháp trường. Vô Ngôn vội vàng đỡ lấy Triệu Nhu Nhi, tức giận trừng mắt nhóm binh lính!

Tức giận trong mắt Mộc Khinh lại bốc lên, những đứa trẻ đều bị người lớn che mắt lại, người có lá gan hơi nhỏ đã khóc lên.

Hoa Lạc Trần cảm thấy phiền lòng, cầm lệnh bài trong tay phất phất, nói: “Hoàng đệ, một đường tạm biệt!”

Vừa dứt lời, lệnh bài xử tử kia cũng rơi xuống!

Đao phủ mặc quần áo màu đỏ bước đến phía sau ‘Hoa Khanh Trần’, trường đao trên tay giơ lên thật cao, không chút do dự chém xuống.

Mọi người lúc này đều ngây ra nhìn thanh đao, tim Triệu Nhu Nhi đã lên tới cổ họng, trong đầu nàng trống rỗng nhìn đại đao đang hạ xuống

Bất ngờ đại đao bị đánh chệch giữa không trung, lúc đao phủ đang định quay người lại xem là ai lớn mật dám đánh nghiêng đao của hắn thì đột nhiên bị đá một cước ngất xỉu.

Lúc này Hoa Lạc Trần lớn tiếng quát: “Đông Phương Ngưng Tử, ngươi thật to gan, cư nhiên dám cướp pháp trường!”

Người ra tay đúng là Đông Phương Ngưng Tử, lúc này một mình hắn đang chiến đấu với thị vệ xung quanh, ý đồ cứu ‘Hoa Khanh Trần’, nghe được lời Hoa Lạc Trần thì cười nói: “Trơ mắt nhìn đệ đệ của mình đi vào chỗ chết cũng chỉ có Thái tử làm được!”

Hắn cùng Hoa Khanh Trần vào sinh ra tử, bảo vệ quốc gia, hiện tại bảo hắn thờ ơ nhìn Hoa Khanh Trần chết đi, đó là không thể nào!

“Người đâu, bắt Đông Phương Ngưng Tử lại cho bản cung!” Hoa Lạc Trần phân phó, trong giọng nói lại không có một chút tức giận, hơn nữa còn có một tia hưng phấn, gϊếŧ một tên đỡ một tên!

Càng ngày càng nhiều binh lính đến gia nhập vòng chiến, một mình Đông Phương Ngưng Tử cố gắng chống đỡ. Tất cả đều là một mình hắn chủ trương làm, không muốn kéo cả gia tộc theo đắc tội! Hôm nay phải chết cũng muốn cùng Hoa Khanh Trần chết!

Mộc Khinh thấy vậy thở dài, nói với Triệu Nhu Nhi đứng bên cạnh: “Nhu Nhi, về sau phải chăm sóc bản thân cho tốt!”

Nói xong, không đợi Triệu Nhu Nhi phản ứng đã phi thân lên pháp trường, gia nhập vòng đấu, giúp Đông Phương Ngưng Tử xử lý địch nhân phía sau.

“Mộc Khinh!” Triệu Nhu Nhi sợ hãi nhìn cảnh đánh nhau trên pháp trường, cảm giác tim đập kịch liệt. Nàng cố gắng bình ổn lại nhịp tim, tựa như không làm vậy, trái tim sẽ nhảy ra.

Dân chúng bên ngoài pháp trường cũng không hề chạy trốn, do biết trận chiến này sẽ không tổn thương đến bọn họ, hơn nữa họ còn hy vọng Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh có thể thắng lợi!

Nhưng hy vọng cũng chỉ là hy vọng, cho dù Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh võ công có cao đến đâu cũng không thể lấy một địch trăm. Hoa Lạc Trần dùng chiến thuật biển người, không bao lâu sau, Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh đã bại trận.

‘Hoa Khanh Trần’ lúc này nhíu mày, nói: “Nhanh chóng phủ nhận thân phận!”

Đông Phương Ngưng Tử lại rống lớn: “Phải chết cùng chết!”

Mộc Khinh cũng gật đầu, ‘Hoa Khanh Trần’ thấy vậy, không biết nói gì cho phải, nhưng cũng không đành lòng nhìn bọn họ chịu thương tổn, hắn ngẩng đầu nói với Hoa Lạc Trần: “Thả bọn họ!”

Nghe vậy, khóe miệng Hoa Lạc Trần gợi lên một nụ cười khiến người ta sợ hãi, đáp: “Cướp pháp trường, cũng là tử tội!”

‘Hoa Khanh Trần’ híp mắt nhìn Hoa Lạc Trần. Hắn là cố ý, hắn muốn gϊếŧ sạch tất cả những người có liên quan đến môn chủ!

“Chết thì chết, đừng vô nghĩa nhiều như vậy!” Đông Phương Ngưng Tử không quen nhìn nhất là bộ dạng thâm trầm thế này của Hoa Lạc Trần, hắn hận không thể xé toạc lớp ngụy trang của y!

Mộc Khinh không nói một lời, lúc nãy nóng đầu bay ra ngoài, hiện tại thành phạm nhân cùng quỳ gối trên pháp trường với ‘Hoa Khanh Trần’, nhưng hắn cũng không hối hận, nhìn Triệu Nhu Nhi đứng dưới đài, hắn thật tình hy vọng cảnh đầu rơi máu chảy sẽ không dọa đến nàng.

“Đao phủ, cùng chém!” Hoa Lạc Trần thầm hưng phấn trong lòng, hắn ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng đợi được hai con. Cho dù Hoa Khanh Trần là giả, gϊếŧ chết Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh cũng xem như có thu hoạch!

“Tuân mệnh!” Đao phủ từ trên đất đứng lên nhìn thấy pháp trường đột nhiên nhiều hơn hai người, hắn không hiểu tại sao, nhưng Thái tử đã ra lệnh, hắn chỉ việc chấp hành!

“Không cần!”

Tiếng hét tê tâm liệt phế của Triệu Nhu Nhi vang lên cùng lúc với một giọng nói vang dội: “Ta xem ai dám gϊếŧ bọn hắn!”

Giọng nói đột nhiên toát ra này mang theo ý đùa bỡn, Triệu Nhu Nhi, Mộc Khinh đều kinh ngạc ngẩng đầu. Nàng quả thật đến đây?

Hoa Lạc Trần nhíu mày nhìn về phía dân chúng, muốn nhìn xem là ai lớn mật, dám đại nghịch bất đạo như vậy!

Lúc này dân chúng thấy ánh mắt Hoa Lạc Trần hướng về phía mình thì đều ào ào tránh ra, khó tránh khỏi tình trạng hỗn loạn! Đường Hương Nhã cũng nhanh chóng thoát đi, không ngờ bất cẩn bị ngã, còn bị người đạp lên mấy cái. Hiện tại ả không thể để những người đó nhìn trúng, cho dù muốn đi cũng phải lẫn trong đám đông!

Phía sau dân chúng lúc này xuất hiện một nữ tử áo đỏ, tay áo phất phơ theo gió, mắt thanh mi họa, linh động hữu thần, nét màu tinh túy, không chút tục khí.

Người này là ai? Hoa Lạc Trần vẫn luôn khó có thể rung động trong lòng cũng dậy lên, có chút chờ mong, có chút hưng phấn. Sẽ là nàng sao?

Ngọc Diện thấy thiếu chủ nhà mình đến đây cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào. Hắn thiếu chút cho rằng chính mình thực sự trở thành người chết thay môn chủ!

Hiện trường ngây ngốc còn có Đông Phương Ngưng Tử! Này này này này này không phải Công tử Mị sao? Hắn là nữ tử?

“Cô nương là ai? Vì sao đại nghịch bất đạo như thế?” Phụ tá phía sau Hoa Lạc Trần quát lớn. Hai lần cướp pháp tường rồi, Hoa Khanh Trần một khắc chưa chết, hắn còn chưa thể an tâm!

Đuôi mày Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn, ngạo mạn nói: “Ta không nói chuyện với chó!”

“Ngươi..” Phụ tá nghẹn một hơi, sau đó nói với Hoa Lạc Trần: “Thái tử, người này hẳn là đến cướp pháp trường, thuộc hạ đề nghị bắt lại chém một lượt!”

Trong mắt Hoa Lạc Trần khẽ chuyển. Nữ tử trước mắt trừ bỏ dung mạo, những chỗ khác đều vô cùng quen thuộc, hắn che đi nỗi kích động trong lòng, nhếch môi nói: “Cô nương, nếu bản cung gϊếŧ bọn họ chắc rồi thì sao?”

Nói xong, Hoa Lạc Trần cấp tốc phi thân hướng về phía ‘Hoa Khanh Trần’, đoạt lấy đại đao trên tay đao phủ, ra vẻ muốn chém xuống.

Dân chúng lại phát ra tiếng hít khí lạnh, đồng thời, một tiếng nổ mạnh cũng vang lên, Hoa Lạc Trần lảo đảo lui về phía sau, vừa nhìn kĩ lại, sau lưng hắn cư nhiên bị phá thành một cái lỗ lớn!

Thoáng chốc một cảm giác nghĩ mà sợ dâng lên trong lòng, hắn nhìn Liễu Nguyệt Phi, không biết nàng ra tay như thế nào?

Phụ tá cũng phát hoảng, vội vàng chạy đến bên cạnh Hoa Lạc Trần, kiểm tra xem hắn có bị thương không!

Nhờ cú đánh bất ngờ, Ngọc Diện thừa cơ phá còng sắt trên tay, sau đó túm lấy Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh bay đến phía sau Liễu Nguyệt Phi!

Tình huống đột nhiên thay đổi khiến mọi người ngây ngốc, hưng phấn trong mắt Hoa Lạc Trần đã mất đi, chỉ còn vẻ phòng bị cùng sợ hãi, hắn lại hỏi một lần nữa: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lúc này, một tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, hai nữ tử mang mặt nạ, mặc quần áo hai màu đen trắng xuất hiện trong đám người, mà trên xe ngựa sau lưng bọn họ là một cỗ máy móc thật to. Cỗ máy này, Hoa Lạc Trần thân là Thái tử vô cùng quen thuộc, kia cư nhiên là vũ khí công thành kiểu lớn. Đây chẳng lẽ là?

“Là Hắc Bạch song sát, Yêu Quái Quỷ Quái!” Phụ tá bên cạnh Hoa Lạc Trần đột nhiên run run nói, toàn bộ mọi người hiện tại đều tập trung tầm mắt lên Liễu Nguyệt Phi, trong lòng đều là cực kì rung động. Hắc Bạch song sát, gϊếŧ người không chớp mắt, cư nhiên xuất hiện tại nơi này, cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra trong lòng mọi người!

Đông Phương Ngưng Tử hoảng hốt không nói nên lời, nhìn Liễu Nguyệt Phi, hắn run run lên tiếng: “Công tử Mị, ngươi cư nhiên là nữ tử, hơn nữa còn là……”

“Trang chủ Liễu Diệp sơn trang! Liễu Nguyệt Phi!” Hoa Lạc Trần đột nhiên nói lên đại danh của Liễu Nguyệt Phi, hắn thật không ngờ, Hoa Khanh Trần cư nhiên có quan hệ với Liễu Diệp sơn trang!

“Chào Thái tử!” Liễu Nguyệt Phi sau khi bị gọi tên cũng không nói gì, chỉ là đơn giản chào một tiếng.

Liễu Diệp sơn trang cùng Vô Ưu Môn là hai đại môn phái trên giang hồ, không thuộc bất kì quốc gia nào, cũng không nghe lệnh ai, võ lâm thiên hạ đều lấy hai môn phái này đứng đầu.

Đồng thời, Liễu Diệp sơn trang có binh khí khiến cả tứ quốc phải kiêng kị, hơn nữa rất nhiều loại máy móc binh khí là mua từ Liễu Diệp sơn trang! Vô Ưu Môn có thiên hạ tình báo, chuyện trong thiên hạ không gì không biết!

Hiện tại trang chủ Liễu Diệp sơn trang Liễu Nguyệt Phi đứng trước mặt bọn họ, chuyện tình đột nhiên trở nên khó giải quyết!

“Trang chủ muốn cứu Ngạo Vương?” Hoa Lạc Trần không hỗ là Thái tử một nước, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bộ dáng lúc trước, trấn tỉnh hỏi Liễu Nguyệt Phi!

“Này không phải thực rõ ràng sao?” Liễu Nguyệt Phi lúc này nói chuyện vô cùng tùy ý, lúc trước vì giả thành Lâm Tường Vi, nói chuyện cũng nghẹn phát hoảng!

“Trang chủ không thấy làm vậy là xen vào việc của người khác sao?” Đầu óc Hoa Lạc Trần nhanh chóng xoay chuyển. Hoa Khanh Trần hiện tại có Liễu Diệp sơn trang chống đỡ, cực kỳ khó đối phó, kế tiếp hắn nên làm như thế nào?

“Ngạo Vương là trượng phu ta chọn, sao có thể không cứu?” Liễu Nguyệt Phi nói ra lời kinh người, nhưng như vậy lại hợp tình hợp lí, không cần suy nghĩ lấy cỡ dài dòng.

Sắc mặt Hoa Lạc Trần cùng Đông Phương Ngưng Tử đều khẽ biến, Triệu Nhu Nhi bội phục nhìn Liễu Nguyệt Phi, Đường Hương Nhã lại thầm tức giận trong lòng.

Hoa Lạc Trần cả giận nói: “Mưu phản là tội lớn, trang chủ tốt nhất nên cân nhắc cho kĩ!”

“Yên tâm đi, ta đã lo hết rồi!” Liễu Nguyệt Phi mặc kệ sắc mặt xanh mét của Hoa Lạc Trần, trực tiếp mang mọi người lên xe ngựa rời khỏi nơi này.

Hoa Lạc Trần sao có thể để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy, đang chuẩn bị tập trung binh mã đuổi theo, lại bị Yêu Quái Quỷ Quái công kích một lần nữa chặn chân. Hoa Lạc Trần tức giận, liền trực tiếp hồi cung báo cho Hoa Mạch Tiêu!

Nhưng mà Liễu Nguyệt Phi cư nhiên sớm hơn hắn một bước, không kiêng nể gì ngồi trên long ỷ, nhìn Hoa Mạch Tiêu túc giận đến bốc khói phía dưới, vui vẻ cười nói!

“Hoàng thượng không chào đón ta sao?”

Lúc Hoa Lạc Trần đến đã là tình trạng này, trong lòng hắn thầm kêu không ổn!

Trên mặt Hoa Mạch Tiêu đen đến không thể nào đen hơn. Nữ tử này cư nhiên ngồi trên long ỷ của hắn, hắn lại không thể làm gì, thật sự là dọa người. Nghe được lời Liễu Nguyệt Phi nói, hắn thiếu chút hộc máu. Hoan nghênh cái rắm, ai hy vọng nàng đến!

Thấy Hoa Mạch Tiêu không lên tiếng, Liễu Nguyệt Phi lại chuyển mắt sang Hoa Lạc Trần, cười nói: “Động tác của Thái tử thật nhanh!”

Hoa Lạc Trần cười nhẹ: “Không nhanh bằng trang chủ!”

Liễu Nguyệt Phi cũng không khách khí đáp: “Tất nhiên, khinh công của ta hơn ngươi!”

Khóe miệng Hoa Lạc Trần run rẩy……

Liễu Nguyệt Phi bắt chéo chân ngồi trên long ỷ, nhìn hai cha con đứng phía dưới nói: “Nói chính sự, ai dám động đến Hoa Khanh Trần?”

Hoa Lạc Trần nghe vậy nhìn Hoa Mạch Tiêu, chờ hắn mở miệng.

Hoa Mạch Tiêu hừ lạnh: “Kẻ mưu phản còn có lí do để tha mạng sao?”

“Ta nói lão hồ đồ ngươi, chuyện kia rõ ràng không phải Hoa Khanh Trần làm, ngươi lại nói là hắn làm! Cùng là con, sao ngươi lại bất công đến vậy a?” Liễu Nguyệt Phi bất mãn nói, đừng nói như sư phụ nàng ngốc đến vậy được không?

“Không phải hắn còn có thể là ai?” Hoa Mạch Tiêu hạ quyết tâm muốn Hoa Khanh Trần mang tội này trên lưng, lúc này sao có thể buông tha!

“Thái tử, ngươi nói như thế nào?” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên chuyển tầm mắt sang Hoa Lạc Trần, muốn bình an vô sự sao? Nằm mơ đi!

Hoa Lạc Trần đột nhiên cả kinh trong lòng, nhìn thoáng qua Hoa Mạch Tiêu, nói: “Chứng cớ vô cùng xác thực!”

Liễu Nguyệt Phi nghe xong chỉ cười lạnh. Giỏi cho một câu ‘chứng cớ vô cùng xác thực’. Được lắm tên Hoa Lạc Trần nhẫn tâm này, có thể không màng đến tính mạng của mười vạn tướng sĩ, đúng là tâm ngoan thủ lạt! Bất quá cũng đừng cho là nàng chỉ ngồi không!

“Vậy vì sao ta lại điều tra được binh phục Lạc tự quân trên người mười vạn tướng sĩ?”

Binh phục của Lạc tự quân là từ bạc của hoàng gia, toàn bộ quần áo đều đến từ một chỗ! Mà Khanh tự quân là quân đội riêng của sư phụ, binh khí, trang phục đều là tự cấp tự túc!

Hoa Lạc Trần đột nhiên kinh hãi, vội vàng quay sang nói: “Phụ hoàng, nhất định là có người vu oan giá họa!”

Binh phục? Hắn sao có thể quên mất chuyện này chứ. Tuy bên ngoài binh lính đều mặc quần áo màu đen, nhưng bên trong vẫn là binh phục Lạc tự quân. Mười vạn binh mã này là hắn dùng quốc khố dưỡng!

Đối mặt thay đổi bất ngờ này, Hoa Mạch Tiêu đã tính kế trong lòng. Hắn nhìn Liễu Nguyệt Phi, nữ tử này không phải dễ đối phó như vậy! Đột nhiên, ánh mắt hắn nghiêm khắc nhìn về phía Hoa Lạc Trần, lớn tiếng nói: “Không ngờ ngươi cũng có chen vào một chân!”

Trong lòng Hoa Lạc Trần đột nhiên trầm xuống, sao có thể như vậy?

“Phụ hoàng, nhi thần không có!”

“Thái tử đừng ngụy biện nữa!” Liễu Nguyệt Phi đạp thêm một cước nói. Hoa Lạc Trần này hại nàng cực khổ trong động, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!

“Phụ hoàng, xin tin tưởng nhi thần!” Hoa Lạc Trần thấy Liễu Nguyệt Phi châm ngòi, lập tức quỳ xuống bên cạnh Hoa Mạch Tiêu.

Trong lòng Hoa Mạch Tiêu đã có quyết định, hắn cũng không dây dưa nữa, liền hô to với người bên ngoài: “Người đâu, giam Thái tử vào đại lao, ngày mai lâm triều trẫm sẽ tự mình thẩm vấn!”

Những lời này như một gậy đập vào đầu Hoa Lạc Trần. Hắn không tin, sao có thể như vậy? Rõ ràng hắn đã nắm chắc thắng lợi, tình thế lại đột nhiên thay đổi. Trong lòng Hoa Lạc Trần lạnh toát, cho dù hắn thực là Thái tử, nhưng mấy năm nay hắn cũng biết phụ hoàng không phải thực sự muốn truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho hắn, vẫn luôn không ngừng chèn ép! Cho nên hắn mới muốn quét sạch bè phái vây cánh. Ban đầu, hắn cho rằng phụ hoàng muốn để ngôi vị Hoàng đế lại cho Hoa Khanh Trần, nhưng hiện tại thực rõ ràng, người được chọn trong lòng phụ hoàng không phải Hoa Khanh Trần!

Rốt cuộc là ai mà thâm tàng bất lộ đến vậy?

Thị vệ vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn nghe lệnh dẫn Hoa Lạc Trần xuống. Hoa Lạc Trần cũng không có chút phản ứng, tùy ý thị vệ dẫn đi, trong lòng lại tràn ngập ý lạnh.

Liễu Nguyệt Phi cũng kinh ngạc, thật không ngờ chỉ vậy đã bắt được Hoa Lạc Trần. Hiện tại Hoa Lạc Trần đã vào đại lao, muốn trở mình cũng rất khó!

Trong lòng lại có nghi vấn, hình như nàng đã xem nhẹ cái gì rồi!

Hoa Mạch Tiêu lạnh mắt nhìn Hoa Lạc Trần bị dẫn đi, sau đó quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, sắc mặt vẫn không tốt như trước nói: “Thế này trang chủ đã vừa lòng chưa?”

Liễu Nguyệt Phi lại không hề tươi cười như trước, nghiêm túc đánh giá Hoa Mạch Tiêu. Vì sao lúc này nàng lại cảm thấy Hoa Khanh Trần cùng Hoa Lạc Trần, Hoa Mạch Tiêu phế đi người nào đỡ người đó!

“Hoàng thượng đối với nhi tử của mình đúng là dứt khoát a!”

Những lời này là Liễu Nguyệt Phi nói thật lòng, hiện tại nàng không rõ, vì sao lại cảm thấy hai người bọn họ đều bị vứt bỏ?

Không muốn ở lại lâu trong này, Liễu Nguyệt Phi lắc mình một cái đã biến mất trước mặt Hoa Mạch Tiêu!

Hoa Mạch Tiêu nhìn long ỷ Liễu Nguyệt Phi đã ngồi, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng cũng nên đưa người thật ra. Xem ra bầu trời này sắp thay đổi!”

~

Trong Chiêu Lan các, Hoa Khanh Trần nhìn Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh, cười nói: “Đa tạ!”

Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh đến bây giờ mới biết thì ra Hoa Khanh Trần trên pháp trường là giả, giật mình hỏi: “Vương gia, Công tử Mị cư nhiên là nữ tử? Hơn nữa còn là trang chủ Liễu Diệp sơn trang!”

Lúc này, chuyện Đông Phương Ngưng Tử muốn hỏi nhất là về Liễu Nguyệt Phi. Lúc trước Công tử Mị thông minh tuyệt thế, tài hoa hơn người, sau khi hắn rời đi, bóng dáng, tài hoa của hắn vẫn còn đọng lại trong lòng Đông Phương Ngưng Tử. Khoảng thời gian sau đó, hắn còn cho rằng mình thích nam nhân, nhưng hôm nay lúc biết được Công tử Mị là nữ tử, hắn vô cùng cao hứng cùng kinh ngạc. Nhưng khi biết được nàng là trang chủ Liễu Diệp sơn trang, Đông Phương Ngưng Tử đột nhiên cảm thấy chính mình không xứng với nàng, sau đó chính miệng nàng nói Hoa Khanh Trần là trượng phu nàng chọn, hắn mới biết được cái gì gọi là đau lòng!

“Ừm, là Vương phi của bổn vương!” Hoa Khanh Trần nhìn đến thần sắc của Đông Phương Ngưng Tử, tất nhiên cũng biết suy nghĩ trong lòng y. Lúc trước ở chiến trường, hắn cũng đã mơ hồ phát hiện, bây giờ tốt nhất nên chặt đứt ý tưởng của y.

“Vương gia hiện tại định làm gì?” Điều Mộc Khinh quan tâm nhất chính là Triệu Nhu Nhi, hiện tại Hoa Khanh Trần đã không có việc gì, hắn tất nhiên cũng an tâm hơn.

Nghe vậy, Hoa Khanh Trần có chút bất đắc dĩ. Tại sao trong lòng hai người bọn họ đều là nữ nhân a, một người là thiên hạ hắn yêu nhất, một người là nữ nhân trên danh nghĩa của hắn.

Lắc đầu, hắn không định giấu diếm Mộc Khinh “Bổn vương định tiếp tục để Ngọc Diện giả mạo bổn vương, sau đó dùng Triệu Nhu Nhi làm mồi nhử, tạo ra một màn tương thân tương ái, dụ người đứng sau Triệu Nhu Nhi xuống tay!”

“Không được, rất nguy hiểm!” Mộc Khinh là người đầu tiên phản đối. Đại nam nhân làm việc, sao có thể để một nữ tử mạo hiểm.

“Nhưng là Vương gia nói rất đúng, nếu không dụ người nọ ra, chúng ta vẫn sẽ ở trong trạng thái bị động!” Đông Phương Ngưng Tử tiếp tục nói. Từ miệng Hoa Khanh Trần, bọn họ đều biết Triệu Nhu Nhi không đơn giản chỉ là bị Hoa Lạc Trần khống chế, kỳ thực người chân chính đứng sau Triệu Nhu Nhi mới là quan trọng!

“Nhu Nhi rốt cuộc là vì chuyện gì mà bị khống chế?” Mộc Khinh thần sắc đau thương nói, hắn không hiểu vì sao Nhu Nhi không hề nói chuyện này cho hắn biết?

Đông Phương Ngưng Tử biết nguyên nhân Thái tử khống chế Triệu Nhu Nhi, lại không biết người kia là như thế nào. Nhìn Mộc Khinh, hắn không thể nói ra!

Cục diện hiện tại là một người kiềm một người. Người sau màn kia, Thái tử, bọn họ đều đang lợi dụng lẫn nhau, sai lầm một bước là vực sâu vạn trượng!

“Nhu Nhi -” Mộc Khinh nhỏ giọng gọi. Lúc mặt trời đã xuống núi, Mộc Khinh cùng Đông Phương Ngưng Tử mới về nhà.

Bọn họ mới vừa đi, Liễu Nguyệt Phi liền trở lại, ôm cổ Hoa Khanh Trần, làm nũng nói: “Thái tử bị giam!”

Hoa Khanh Trần nhìn thiên hạ đột nhiên nhào vào lòng hắn, hai tay cũng chậm rãi khép lại, ôm chặt lấy nàng, bình thản nói: “Ta biết!”

Liễu Nguyệt Phi đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu: “Sư phụ biết?”

“Ừ, ta biết!” Hoa Khanh Trần ôm nàng ngồi lên giường, để Liễu Nguyệt Phi ngồi trên đùi hắn, sau đó giải thích: “Trong lòng phụ hoàng căn bản không có người con nào! Trong số các Hoàng tử, chỉ có ta cùng Hoa Lạc Trần tương đối xuất sắc, uy hϊếp đến ngôi vị Hoàng đế!”

Đối này, Liễu Nguyệt Phi càng không hiểu: “Chẳng lẽ hắn không định truyền ngôi cho con của mình sao?”

Từ xưa đến nay, Hoàng đế đều muốn truyền ngôi vị cho con mình, vì sao Hoa Mạch Tiêu này lại khác?

“Không, hắn đương nhiên muốn truyền ngôi, chỉ là người hắn truyền ngôi là đứa con tự hắn nhận định!” Hoa Khanh Trần nhàn nhạt nói, tựa như việc này không hề liên quan, kẻ đang ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia không phải phụ thân hắn!

“Con tự hắn nhận định? Những Hoàng tử này hắn đều không thích, chẳng lẽ còn có con riêng sao?” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên muốn đánh chính mình mấy bạt tay, nói cái gì đâu, Hoàng đế ba ngàn mĩ nữ, muốn ai liền có, làm sao có thể còn có con riêng?

Nhưng là Hoa Khanh Trần lại cực kì phối hợp nhéo mũi nàng nói! “Ừ!”

Liễu Nguyệt Phi nhất thời kinh hãi, không thể nào, nói lung tung vậy cũng trúng? Hoàng đế còn giấu tiểu thϊếp?

“Đứa con kia, nàng biết là ai không?” Hoa Khanh Trần lạnh nhạt nói, từ tư liệu của Vô Ưu Môn, bí mật thiên hạ đều nằm trong tay hắn.

“Là ai?” Lòng hiếu kì của Liễu Nguyệt Phi cũng bị dụ ra, nàng túm quần áo Hoa Khanh Trần, tựa như một con mèo nhỏ, không an phận đùa nghịch.

“Lâm Bình Chi!” Lúc mới biết hắn cũng rất kinh ngạc, hiện tại chỉ còn lạnh nhạt!

“Cái gì? Là hắn?” Liễu Nguyệt Phi kêu to, sao có thể là hắn?

“Hắn không phải con của Lâm Sùng sao?” Wow, cái nón xanh Lâm Sùng đội cũng thật là cao, cư nhiên vươn tới Nam Tề?

“Nàng nghe ta nói, kỳ thực Hoa phi nguyên danh là Hoa Mạt, Công chúa Nam Tề, cô cô của ta!” Hoa Khanh Trần chuẩn bị nói tất cả cho Liễu Nguyệt Phi, nếu trận chiến không khói này đã muốn bắt đầu, vậy cũng nên để Nguyệt Nhi biết mọi chuyện!

“Người trong lòng phụ hoàng vẫn luôn là cô cô, nhưng thế nhân lại không cho phép. Mẫu thân của ta……” Nói đến đây, Hoa Khanh Trần tạm dừng một chút.

Liễu Nguyệt Phi vực lên mười phần tinh thần, cái gì huynh muội lσạи ɭυâи cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng tin tức mẫu thân của sư phụ. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa từng nghe sư phụ nói qua chuyện mẫu thân của hắn!

Hoa Khanh Trần ôm chặt Liễu Nguyệt Phi vào lòng, nói: “Mẫu hậu của ta, lúc ấy là Hoàng hậu Nam Tề, tất nhiên cũng biết chuyện của cô cô cùng phụ hoàng. Để bảo hộ thanh danh phụ hoàng, bà liền phái người ám sát cô cô! Không ngờ thất bại, cô cô được Lâm Sùng cứu, lúc ấy Lâm Sùng liếc mắt một cái liền coi trọng cô cô, mang vào hậu cung! Cô cô vì thoát đi đuổi gϊếŧ của mẫu hậu, cũng đi theo Lâm Sùng! Ở Bắc Sát, cô cô nhận ra chính mình có thai đã hai tháng, Lâm Bình Chi lúc sinh ra thân thể không tốt, kỳ thực là hậu quả của lσạи ɭυâи chứ không phải sinh non! Phụ hoàng sau khi biết được tin tức cũng không thể mang cô cô về, liền phế đi mẫu hậu, trục xuất ta! Mẫu hậu ở trong lãnh cung vì không thấy được con nên buồn bã mà chết.”

Hoa Khanh Trần nói những lời này không chút tình cảm, những kí ức này hắn căn bản không nhớ, chỉ có tin tức tình báo lạnh như băng!

Liễu Nguyệt Phi ôm chặt Hoa Khanh Trần, dán mặt vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, nói: “Sư phụ, chàng còn có ta!”

Hoa Khanh Trần chỉ cười nhẹ, lại càng ôm chặt Liễu Nguyệt Phi, tiếp tục nói“Cho nên Lâm Bình Chi là con của phụ hoàng, phụ hoàng không có cách nào công khai đứa con này trước mặt mọi người, chỉ có thể quét sạch toàn bộ những người có thể uy hϊếp đến ngôi vị!”

Nói đến đây, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên cảm giác lạnh cả người, trong lòng đột nhiên xuất hiện thật nhiều vấn đề: “Vậy vì sao Hoa Mạch Tiêu muốn tấn công Bắc Sát? Người cứu Lâm Bình Chi đi là Hoa Mạch Tiêu sao? Vậy hắn vẫn luôn biết thân phận của ta? Còn có Lâm Mẫu Đơn cũng là nữ nhi của Hoa phi, chất nữ* của hắn?”

(R: chất nữ: cháu gái theo kiểu cậu (bác) – cháu).

Đột nhiên nàng phát hiện, Hoa Mạch Tiêu người này vô cùng khủng bố!

Hoa Khanh Trần lại kiên nhẫn giải thích hết thảy cho nàng: “Tấn công Bắc Sát là vì muốn thống lĩnh Bắc Sát, nhờ đó mà thấy được cô cô! Người cứu đi Lâm Bình Chi cũng là phụ hoàng. Nàng, hắn từ đầu tới cuối vẫn biết! Lâm Mẫu Đơn bởi vì bị Hoa Lạc Trần che giấu thân phận nên phụ hoàng không biết!”

Việc này, kỳ thực hắn cũng mới biết được, bình thường hắn rất ít khi xem những tin tức này, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không rõ ràng, nhưng là lúc thấy được cũng đã khiến hắn kinh ngạc sững sờ một lúc lâu!

“Vậy sư phụ, hiện tại là tình huống gì, chúng ta nên làm như thế nào?” Liễu Nguyệt Phi cảm thấy bốn phía tràn ngập sương mù, chuyện này trở nên rất phức tạp!

“Cứu Hoa Lạc Trần!” Trong mắt Hoa Khanh Trần hiện lên một tia tính kế, cứu Hoa Lạc Trần mới có thể lấy được giải dược cứu Mộc Khinh, còn về người đứng sau Triệu Nhu Nhi, hẳn là phụ hoàng!

Liễu Nguyệt Phi chậm rãi suy xét mối quan hệ giữa mọi vấn đề, cứu Hoa Lạc Trần là chuyện đầu tiên, sau đó là cứu Mộc Khinh. Lâm Bình Chi tránh ở chỗ tối, không có gì uy hϊếp, chỉ là Hoa Mạch Tiêu kia vô cùng cáo già, thay vì dụ ra còn không bằng trực tiếp gϊếŧ!

Nhưng là suy nghĩ này Liễu Nguyệt Phi cũng chỉ giữ trong đầu chứ không nói ra. Tiếp tục hỏi: “Hoa Lạc Trần, cứu như thế nào?”

Hiện tại chuyện mưu phản kia phải có người đứng ra chịu tiếng xấu, không phải sư phụ chính là Hoa Lạc Trần!

“Đêm nay, cướp ngục. Lần này phụ hoàng sẽ không buông tha cho cơ hội cực tốt này, cũng sẽ không để cho Hoa Lạc Trần có nhiều thời gian để trốn thoát! Ta có thể thoát được, Hoa Lạc Trần cũng không phải ngu ngốc, cho nên đêm nay, phụ hoàng nhất định sẽ phái người ám sát!”

“Sư phụ, vậy không bằng đêm nay trực tiếp gϊếŧ Hoa Mạch Tiêu!”Liễu Nguyệt Phi nhanh miệng nói, Hoa Mạch Tiêu chết đi, mọi chuyện cũng đơn giản hơn!

Hoa Khanh Trần đột nhiên nhướn mày, nghĩ một chút, lại lắc đầu nói: “Không được, bây giờ còn chưa phải lúc! Hoàng đế chết đi, thiên hạ nhất định đại loạn. Những quốc gia khác như hổ rình mồi, cho nên cần phải diệt trừ bè cánh của phụ hoàng trước mới có thể trực tiếp gϊếŧ hắn!”

Liễu Nguyệt Phi đột nhiên không muốn suy nghĩ những vấn đề chính trị phức tạp này nữa, đầu óc của nàng là dùng trên máy móc!

“Vậy đêm nay cứu Hoa Lạc Trần như thế nào?”

“Dùng cách Hoa Lạc Trần làm với nàng ở Thu Minh Sơn?” Khóe miệng Hoa Khanh Trần lộ ra một nụ cười tà mị!

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nháy mắt hiểu ra. Trò chơi này nàng muốn chơi, hơn nữa còn làm tốt hơn Hoa Lạc Trần!

……

Đêm đen gió lớn, chính là thích hợp cho chuyện trộm cắp. Hoa Lạc Trần nằm trong địa lao, áo choàng màu vàng sẫm trên người cũng đã lấy xuống. Một ngày trước hắn còn cẩm y ngọc thực, bây giờ đã thành bộ dáng này!

Tối nay gió nổi mây trôi, nhất định không yên bình. Liễu Nguyệt Phi xuất hiện, rõ ràng khiến phụ hoàng kiêng kị. Hắn vẫn luôn không dám động đến Hoa Khanh Trần, chắc là do e sợ Liễu Nguyệt Phi ở bên cạnh. Ở Thu Minh Sơn biết Liễu Nguyệt Phi đã chết nên mới dám đuổi tận gϊếŧ tuyệt Hoa Khanh Trần. Cho đến bây giờ, Hoa Khanh Trần mới biết thì ra phụ hoàng hắn đã sớm biết Lâm Tường Vi là giả, có lẽ vì vậy nên mới để mặc hắn thực hiện mọi chuyện!

Hắn hiện tại không có bè cánh gì để phụ hoàng e ngại, vậy có phải hắn sẽ trở thành một quân cờ để phụ hoàng loại bỏ hay không? Nghĩ đến đây, hắn cười khổ một chút.

Bên tai truyền đến từng đợt tiếng bước chân, hắn mở mắt ra. Nên đến cũng đến rồi!

Mọi chuyện đến quá đột nhiên khiến hắn không kịp chuẩn bị trước. Hiện tại như thế này, hắn lại có vẻ an tâm. Đời này hắn sống thống khổ quá!

Trước mắt Hoa Lạc Trần đột nhiên xuất hiện hơn mười hắc y nhân, khóe miệng Hoa Lạc Trần khẽ mỉm cười nói: “Ta chờ các ngươi đã lâu!”

Đám hắc y nhân nghe vậy cũng không có một chút kinh ngạc, đôi mắt nghiêm khắc của tên cầm đầu bắn về phía Hoa Lạc Trần, nói: “Xem ra Thái tử đã biết mục đích đến đây của chúng ta. Nếu đã vậy, Thái tử chờ chết đi!”

Nói xong, hơn mười thân ảnh cùng nhau giơ kiếm chỉ về phía Hoa Lạc Trần. Bản thân Hoa Lạc Trần võ công không thấp, nhưng hắn hiện tại không muốn phản kháng, hắn khẽ nhắm mắt, cảm nhận bóng tối dần xâm chiếm.

Nhưng qua hồi lâu cũng không cảm thấy đau đớn nên có, hắn không hiểu mở mắt, lại bị khuôn mặt nữ tử tươi cười gần sát dọa nhảy dựng dựng! Đến khi thấy rõ người đến, hắn mới kinh ngạc nói: “Liễu Nguyệt Phi?” Ở trước mặt hắn, cư nhiên là Liễu Nguyệt Phi!

Liễu Nguyệt Phi nhếch miệng châm chọc: “Không ngờ đường đường Thái tử Nam Tề lại khinh suất như vậy!”

Hoa Lạc Trần lắc đầu, không còn nhuệ khí bình thường, chỉ có một tia nhu hòa phù hợp với bề ngoài của hắn: “Không muốn đấu, mệt mỏi!”

Liễu Nguyệt Phi khó hiểu, một người vẫn luôn muốn lên ngôi vị Hoàng đế, sao có thể dễ dàng buông tha như thế? Nàng ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Lạc Trần, đoán nói: “Ngươi không muốn đi lên ngôi vị Hoàng đế?”

Nghe vậy, Hoa Lạc Trần kinh ngạc. Liễu Nguyệt Phi biết mình đã đoán trúng!

Tối nay, thật nhiều vấn đề còn khúc mắc đã được giải nháp. Nha, nàng sống ở cái thế giới gì vậy!

Thở dài một hơi, nàng ngồi xuống bên cạnh Hoa Lạc Trần, nói: “Nói vậy xem ra ngươi chưa từng có một người tâm sự rồi!” Nàng cũng rất muốn biết!

Hoa Lạc Trần lúc đầu là nhíu mày, sau đó cũng là ma xui quỷ khiến nói: “Kỳ thực, ta chỉ muốn được phụ hoàng công nhận, nhưng là nhiều năm qua, cho dù cố gắng như thế nào cũng bị hắn bỏ qua!”

Ngắn gọn mấy câu, lại bao hàm vô hạn ưu thương, Liễu Nguyệt Phi lúc này cư nhiên có chút đau lòng. Nam tử kiêu ngạo như vậy, sao có thể nguyện ý cúi đầu trước mặt người khác.

Hoa Lạc Trần là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, tựa như cô nhi. Hắn cũng giống như sư phụ, trong lòng đều có một niềm tin. Với Hoa Lạc Trần được phong làm Thái tử, niềm tin đó chính là được phụ hoàng của mình công nhận! Mà với sư phụ bị sung quân biên cương là vì trở lại kinh thành, bước lêи đỉиɦ cao, để những kẻ không xem trọng hắn mở mắt nhìn cho rõ!

Bọn họ đều là vì niềm tin trong lòng mà nỗ lực!

Hiện tại nàng hiểu được, lúc nàng nói ra chuyện gϊếŧ Hoa Mạch Tiêu, sư phụ nhíu này trong chốc lát là vì sao. Cho dù ngoan độc như thế nào đi nữa cũng là phụ thân của mình! Chỉ bằng năng lực của sư phụ, chẳng lẽ còn không trấn áp được một Hoàng đế không có quốc gia sao?

Hoa Mạch Tiêu vô tình vô nghĩa, có thể dễ dàng gϊếŧ chết con của mình. Nhưng là sư phụ cùng Hoa Lạc Trần, cuối cùng cũng không thể xuống tay được!