“Sư phụ!” Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc nhìn lại, lần này đến đúng là sư phụ, nàng cao hứng ôm chặt hắn, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, toàn thân đề phòng lúc này cũng thả lỏng.
“Hoàng đệ sao có thể xuất hiện ở đây?” Hoa Lạc Trần cười như không cười nhìn Hoa Khanh Trần đột nhiên xuất hiện.
“Vậy hoàng huynh vì sao lại ở trong này?” Hoa Khanh Trần thả Liễu Nguyệt Phi xuống, tay vẫn đặt trên eo nàng không buông.
“Bản cung ở đây là rất bình thường. Nhưng mà hoàng đệ không phải bị giam giữ sao?” Hoa Lạc Trần nhìn bàn tay Hoa Khanh Trần đặt trên eo Liễu Nguyệt Phi, trong mắt thoáng qua tia không vui.
Hoa Khanh Trần tất nhiên bắt được tia không vui đó, lực trên tay hắn không tự giác tăng lên, đem Liễu Nguyệt Phi ôm sát vào lòng.
“Không phải vượt ngục thôi sao, hoàng huynh còn có gì muốn nói?” Hoa Khanh Trần rõ ràng không vừa ý.
Lời trực tiếp của Hoa Khanh Trần làm Hoa Lạc Trần bất đắc dĩ cười cười, nhìn Liễu Nguyệt Phi, đột nhiên hắn cong khóe miệng: “Hoàng đệ là ra tìm Lâm Trắc phi đi, nếu phụ hoàng biết hoàng đệ là vì nữ tử mà vượt ngục, không biết có thể cho là hồng nhan họa thủy hay không?”
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Lạc Trần, trong mắt chỉ toàn vẻ chán ghét.
Hoa Lạc Trần cũng thấy được địch ý Liễu Nguyệt Phi toát ra, trong lòng hắn có chút không thoải mái, không biết tại sao!
“Lâm Trắc phi không phải đã chết rồi sao, hôm nay hoàng huynh cũng đã ở đó, hiện tại sao lại trở nên hồ đồ rồi?” Hoa Khanh Trần không thèm để ý nói, dịu dàng nhìn Liễu Nguyệt Phi bên cạnh.
Liễu Nguyệt Phi vốn không hiểu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Hoa Khanh Trần, liền không hỏi nhiều. Xem ra lúc nàng không ở đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Lời Hoa Khanh Trần giống như một gậy đập vào đầu Hoa Lạc Trần, rõ ràng là hắn bày ra thi thể giả, không ngờ lại bị chính mình phủ định. Hắn bất đắc dĩ nhu nhu huyệt thái dương, nói: “Hoàng đệ là biết nàng không phải Lâm Tường Vi thực sự?”
Những lời này không phải hỏi mà là khẳng định, vốn hắn cho rằng nữ tử này giả thành Lâm Tường Vi để trở thành Trắc phi hưởng thụ vinh hoa phú quý, hiện tại xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy!
“Hoàng huynh đã biết còn hỏi nhiều làm gì!” Hoa Khanh Trần híp mắt, hôm nay hắn không muốn cùng Hoa Lạc Trần vòng vo. Trong mắt Hoa Lạc Trần tràn ngập hứng thú đối với Nguyệt Nhi, điều này hắn không cho phép!
“Vương gia!” Lúc này Huyền Thiên cùng Diệt Thiên rốt cục đuổi kịp Hoa Khanh Trần, nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi bên cạnh liền hưng phấn kêu lên: “Thiếu…… Vương phi!”
Vốn bọn họ muốn gọi thiếu chủ, nhưng lại phát hiện Hoa Lạc Trần cư nhiên cũng ở đây, liền lập tức sửa miệng, sau đó khẩn trương nhìn về phía Hoa Khanh Trần. Hoa Lạc Trần ở đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!
Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt bọn họ lúc nhìn đến nàng là hưng phấn, kinh ngạc, còn có một tia nhẹ nhõm, còn khi nhìn Hoa Lạc Trần thì lại phòng bị, tựa như con nhím dựng lông!
Trong lúc nàng không ở rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Lạc Trần từ trong mắt Huyền Thiên Diệt Thiên thấy được sát ý nồng đậm, lại nhìn cẩn thận tình huống bốn phía, Huyền Thiên Diệt Thiên võ công cao cường hắn biết, khả năng của Hoa Khanh Trần cũng cao hơn hắn, hiện tại ở lại chỗ này tuyệt đối không phải cách hay.
Hắn cười cười với Liễu Nguyệt Phi “Thật muốn nhìn mặt thật của nàng!” Nói xong liền lóe lên một cái, biến mất trước mặt mọi người.
Huyền Thiên định đuổi theo, lại bị Hoa Khanh Trần ngăn lại “Để hắn đi, ngươi không phải đối thủ của hắn!”
Liễu Nguyệt Phi trầm tư suy nghĩ, võ công Huyền Thiên xem như cao thủ, trong võ lâm cũng khó có người địch lại, mà võ công Hoa Lạc Trần lại cao hơn Huyền Thiên, nói vậy cho dù nàng có dốc toàn lực cũng khó có thể đánh lại hắn!
“Nhưng là hắn có thể đi mật báo hay không?” Huyền Thiên lo lắng nói, nếu Hoa Lạc Trần mật báo, vậy Ngọc Diện là kẻ đầu tiên xong đời!
“Hắn sẽ không!” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên lên tiếng, Hoa Khanh Trần tán thưởng nhìn nàng, Liễu Nguyệt Phi thấy vậy liền kiêu ngạo cười.
Huyền Thiên nhìn biểu cảm của Liễu Nguyệt Phi, nhất thời đoán ra: “Hắn sẽ không để chúng ta rời khỏi nơi này!”
Vừa mới dứt lời, bốn phía liền bắn ra rất nhiều mũi tên. Huyền Thiên Diệt Thiên thấy vậy liền vận nội lực ngăn cản toàn bộ tên bắn đến cho đến khi tất cả dừng lại!
Nhưng đồng thời lúc đó, mặt đất dưới chân lại mở ra, bốn người không ngờ còn có chuyện như vậy nên đều rớt xuống.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, vội vàng ôm chặt Liễu Nguyệt Phi, vận khinh công để giảm bớt sức nặng lúc rơi xuống, ngay cả lực phản lại cũng không có, Liễu Nguyệt Phi không khỏi giật mình, sư phụ đúng là sư phụ, khinh công cũng hơn nàng mấy lần.
Huyền Thiên Diệt Thiên cũng an toàn rơi xuống, khiến Liễu Nguyệt Phi như bị châm chọc. Được rồi, là nàng học không tốt!
“Xem ra, Hoa Lạc Trần còn có để lại mấy chiêu!” Hoa Khanh Trần nhìn bốn phía, có đèn thắp sáng hết thảy, chứng minh nơi này vẫn là tầng thứ hai, nhưng trên bản đồ lại không có!
“Nơi này bốn phía đều kín mít, không tìm thấy đường ra!” Huyền Thiên cùng Diệt Thiên nhanh chóng thăm dò. Bọn họ vừa rơi xuống, mặt đất liền khép lại, dùng nội lực căn bản là đánh không ra!
Nơi này ánh sáng có vẻ tốt, Liễu Nguyệt Phi nhìn bốn phía, đúng là hoàn toàn kín mít, đang nghĩ nên ra ngoài thế nào thì bên tai nàng truyền đến một tiếng kêu. Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng nhìn lại, cánh tay bị thương của Hoa Khanh Trần lại đang đổ máu, nàng kinh hô: “Sư phụ, cánh tay của người!”
Huyền Thiên Diệt Thiên đồng thời quay đầu, sau đó liền nhanh chóng kéo xuống quần áo của mình, cấp tốc băng bó cho Hoa Khanh Trần.
Thấy phản ứng nhanh nhạy của Huyền Thiên Diệt Thiên, Hoa Khanh Trần buồn cười, vỗ vỗ đầu Liễu Nguyệt Phi, dịu dàng nói: “Không cần lo lắng, mau nghĩ xem ra ngoài như thế nào!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy gật đầu, nhìn Huyền Thiên Diệt Thiên đang băng bó cho Hoa Khanh Trần, lại lo lắng nhìn thêm vài lần mới đi xung quanh thăm dò!
Đây là một chỗ đại khái đường kính mười mét, cao năm mét, trên vách tường có năm ngọn đèn lớn, chiếu sáng toàn bộ nơi này. Nhưng tường vách ở đây không phải đất đá mà là làm bằng thiết, cho dù võ công có cao đến đâu cũng không thể đánh vỡ. Mặt đất mở ra lúc trước cũng toàn làm bằng thiết, khiến Liễu Nguyệt Phi không khỏi đau đầu, nơi này nếu dùng ngôn ngữ hiện đại có thể gọi là mật thất.
“Môn chủ, ngài xem, có chặt quá không?” Huyền Thiên sau khi băng bó xong mới hỏi Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần chỉ khẽ nhắm hai mắt, nói “Được rồi!”
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đã dò xét xong, nàng lắc đầu: “Tất cả đều là thiết, không có cách nào đánh vỡ. Bất quá ta cho rằng cơ quan nằm trên trụ đèn, chỉ là cụ thể như thế nào thì không biết!”
Hoa Khanh Trần nghe vậy, liền nhìn về phía năm trụ đèn, không nói hai lời đã bay về phía đó di chuyển thử.
Liễu Nguyệt Phi giật mình, thực sự có thể động?
Không bao lâu, sau khi năm trụ đèn được Hoa Khanh Trần dịch chuyển, mặt đất bằng thiết bên dưới cũng chuyển động, chậm rãi xuất hiện một miệng hố nhỏ.
Liễu Nguyệt Phi hưng phấn nói với Hoa Khanh Trần: “Sư phụ, người xem, có đường ra!”
Lại nhìn đến mấy trụ đèn bị Hoa Khanh Trần dịch chuyển, có cảm giác giống như mở két sắt vậy, dịch chuyển nhiều hướng khác nhau, cư nhiên có thể thành công. Nàng hưng phấn hỏi Hoa Khanh Trần: “Sư phụ, sao người làm được?”
Hoa Khanh Trần bay xuống, để Huyền Thiên Diệt Thiên đi trước dò đường, sau đó bước đến bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy nàng, bình thản nói: “Lúc nhỏ mê mấy trò như vậy, chỉ là thử xem, không ngờ Hoa Lạc Trần thật đúng là dùng vào đây!”
Hoa Khanh Trần từ nhỏ đã ở tại đất phong, Tết mỗi năm mới hồi cung một lần. Có lần ở trên đường nhàm chán được đồ chơi mới, cảm thấy thực thần kỳ liền mò một tháng mới giải được. Sau đó không còn thấy mới mẻ nữa, liền bỏ lại trong cung, không ngờ bị Hoa Lạc Trần chộp đến đây.
Huyền Thiên Diệt Thiên dò đường trở về nói không có vấn đề gì, Hoa Khanh Trần liền mang theo Liễu Nguyệt Phi đi ra ngoài. Lúc này trong căn phòng trống đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn đám người Hoa Khanh Trần vừa rời khỏi, trên môi hắn khẽ nở một nụ cười. Có khi ra ngoài mới là đường cùng!
Bốn người đi trong một không gian nhỏ hẹp. Chỗ này tuy cũng có đèn nhưng đường đi vô cùng chật chội, lại có chút nghiêng, khiến Liễu Nguyệt Phi có cảm giác như đang đi trong một mật đạo!
“Sư phụ, bố trí dưới đất này rốt cuộc là ai đào a?” Liễu Nguyệt Phi đi phía sau Hoa Khanh Trần, gắt gao nắm lấy tay hắn để bản thân không bị tụt lại.
“Chắc là Hoa Lạc Trần cho người làm đi!” Hoa Khanh Trần đi trước dò đường, thuận miệng trả lời.
“Cái quỷ này không có chỗ thông gió, không có đường an toàn, người của mình tiến vào cũng sẽ mất mạng!” Liễu Nguyệt Phi hiện tại tựa như một đứa trẻ, oán giận với Hoa Khanh Trần.
“Đường an toàn?” Huyền Thiên đi phía sau đột nhiên lên tiếng: “Có a!”
“Có đường an toàn?” Liễu Nguyệt Phi nhất thời dựng lông “Như vậy chúng ta còn loanh quanh trong này làm chi nha?”
Có đường an toàn không đi, ở đây chơi với đám cơ quan chắc!
Huyền Thiên bất đắc dĩ nhún vai “Thiếu chủ, chúng ta hiện tại ở chỗ nào còn không biết, làm sao tìm được đường an toàn?”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Bọn họ là bị Hoa Lạc Trần dụ đến đây. Ai nha nha, gặp được sư phụ, đầu óc cũng hoạt động chậm đi!
Bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục kéo tay Hoa Khanh Trần đi về phía trước.
Đột nhiên, Hoa Khanh Trần dừng bước, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm phía trước, tựa như muốn nhìn thấu con đường trước mặt.
Liễu Nguyệt Phi vừa định hỏi vì sao, nháy mắt cũng kinh hãi nhìn lên, hình như có cái gì đang tiến lại đây, nàng còn chưa kịp xem kĩ đã bị Hoa Khanh Trần túm chạy.
“Huyền Thiên Diệt Thiên, lập tức lui về phía sau!” Hoa Khanh Trần kéo Liễu Nguyệt Phi, hạ lệnh với Huyền Thiên Diệt Thiên. Liễu Nguyệt Phi bị kéo quay lại, đồng thời cũng cảm nhận được một luồng khí nóng ập đến, chưa kịp phản ứng lại đã thấy một quả cầu lửa lớn đang lăn về phía này!
“Ai nha má ơi, sư phụ chạy mau a!” Liễu Nguyệt Phi bị dọa lập tức nhảy lên người Hoa Khanh Trần. Mật đạo này hai người không thể đi song song, mà Hoa Khanh Trần lại đang kéo tay nàng, để tăng tốc độ, nàng trực tiếp nhảy lên người Hoa Khanh Trần, nhìn quả cầu lửa đã đốt đến mông mà kêu to –
Ai thiết kế quả cầu lửa thể tích, thiết diện lớn như vậy, người chắn đường chắc chắn sẽ trực tiếp bị thiêu rụi một chút bụi cũng không còn!
“Huyền Thiên Diệt Thiên, các ngươi dùng nội lực tăng tốc khinh công nhảy xuống, hiện tại không bận tâm được nhiều như vậy. Sư phụ, người mau lên!” Liễu Nguyệt Phi dính trên người Hoa Khanh Trần, quay đầu nhìn về phía quả cầu lửa, tính toán khoảng cách cho ba người!
“Thiếu chủ, chỗ này hoàn toàn dựng đứng, chúng ta nếu nhảy sẽ rơi thẳng xuống –!” Diệt Thiên đi đầu dừng lại nói với Liễu Nguyệt Phi!
(R: Oi, chỗ này ta cũng k hiểu lắm. Đại khái chắc là đường đang nghiêng tự nhiên có chỗ thẳng đứng đi, tại nghiêng thì quả cầu nó mới lăn được ==”).
“Rơi xuống tốt hơn so với bị nướng a!” Liễu Nguyệt Phi nhìn quả cầu lửa đang lăn đến, vội vàng nói, giọng điệu cũng không tự giác mà lớn hẳn lên!
“Phía dưới không nhìn thấy gì hết. Thiếu chủ, ngài nói chúng ta nhảy xuống như vậy có chết hay không a!” Tâm trạng của Huyền Thiên cũng vô cùng không tốt. Hiện tại hắn lo lắng không phải bị nướng, mà là sẽ té đến không ra hình dạng!
“Dùng khinh công đạp lên tường khống chế lực đạo!” Hoa Khanh Trần thấy vậy nói.
“Môn chủ, vách tường trơn bóng, căn bản không có cách nào mượn lực!” Huyền Thiên nghe vậy thử vài cái, vẫn là không thể giữ vững trọng tâm.
Liễu Nguyệt Phi nhìn quả cầu lửa đã sắp đến, bọn họ nhanh chóng nhảy xuống, nàng đưa tay chạm lên vách, quả nhiên rất ẩm ướt!
“Diệt Thiên, huynh ở dưới cùng, đường kính chỗ này không lớn, huynh giang tay ra là có thể mượn lực. Ta cảm giác sắp đến rồi!”
Liễu Nguyệt Phi gắt gao túm lấy vạt áo Hoa Khanh Trần, nếu nàng không lầm, bọn họ hẳn là đã trở lại Ám Hà ở tầng thứ tư!
Diệt Thiên nghe vậy, hai tay liền mở ra, chống trên vách tường, vừa mượn lực được đã nghe một tiếng ‘bùm’, cả người đã rơi vào trong nước.
Liễu Nguyệt Phi nghe được liền mừng rỡ như điên, túm lấy quần áo Hoa Khanh Trần kêu to: “Huyền Thiên, phía dưới có nước, chúng ta nhảy xuống đi!”
Huyền Thiên cũng nghe được tiếng của Diệt Thiên, không đợi Liễu Nguyệt Phi nói xong đã rơi xuống nước, tiếp theo, Hoa Khanh Trần cũng ôm chặt Liễu Nguyệt Phi nhảy xuống.
Dưới nước vô cùng rộng rãi, bốn người nhảy vào liền nhanh chóng tản ra, quả cầu lửa cũng rơi xuống, thoáng chốc trên mặt nước bị bao phủ bởi một màn sương trắng xóa.
Hoa Khanh Trần ôm Liễu Nguyệt Phi dưới nước một chút, sau đó nương theo một chỗ có vẻ rộng rãi lên bờ.
Vừa bước lên, việc làm đầu tiên của Liễu Nguyệt Phi là kiểm tra xem đây có phải chỗ nàng đến lúc trước không, nhưng nhìn xung quanh một chút, trừ bỏ hồ nước đường kính năm mét dưới chân, xung quanh là một không gian rộng lớn.
Diệt Thiên kéo thân thể mỏi mệt lên bờ, tựa vào một tảng đá gần đó “Thật sự là làm ta sợ muốn chết!” Thiếu chút nữa bọn họ đã đến điện Diêm Vương báo danh.
Huyền Thiên cũng khó khăn trèo lên, trên tay còn cầm một con cá: “Quả cầu lửa đến làm ta sợ muốn chết, con cá này còn dám sáp tới, không muốn có phải hay không!”
Liễu Nguyệt Phi xì một tiếng bật cười, Huyền Thiên hôm nay ra cửa chưa xem hoàng lịch!
“Huyền Thiên, nghĩ cách nướng con cá này ăn đi!” Liễu Nguyệt Phi chế nhạo, nhưng bụng nàng đúng là rất đói a!
“Nghỉ ngơi tại chỗ một chút, sau đó chúng ta sẽ tìm đường ra!”Hoa Khanh Trần sắc mặt không tốt tựa vào tảng đá gần đó, bàn tay vẫn ôm chặt eo Liễu Nguyêt Phi.
Bởi vì xung quanh rất tối, Liễu Nguyệt Phi không thể nhìn thấy vẻ tái nhợt trên gương mặt Hoa Khanh Trần.
“Ta có cách nướng con cá này!” Huyền Thiên đột nhiên chớp mắt nói, sau đó lấy từ trong lòng ra một cục đá lửa được bao giấy dầu!
Trong nháy mắt, ánh lửa đã chiếu sáng toàn bộ nơi này, Liễu Nguyệt Phi hưng phấn, rốt cuộc không cần phải lãng phí nội lực để nhìn rõ nữa. Nhìn đá lửa trên tay Huyền Thiên, nàng kinh ngạc hỏi: “Sao huynh biết dùng giấy dầu bao lại?” Rất biết suy nghĩ!
“Xuất môn thường xuyên gặp cảnh phải tá túc nơi sơn dã, mưa quét gió thổi, cho nên liền dùng giấy dầu bao lại!” Huyền Thiên vừa nói vừa đi tìm cành khô. Điều này khiến Liễu Nguyệt Phi vô cùng không hiểu, chỗ này không có ánh sáng mặt trời sao lại có cành khô?
Huyền Thiên đem cành khô gom lại, nháy mắt lửa đã lớn lên, hắn cao hứng nói với Liễu Nguyệt Phi: “Thiếu chủ, bây giờ đã có thể nướng cá, ta đi bắt mấy con!”
“Ừ, ta cũng đi. Thiếu chủ hong khô quần áo trước đi!” Diệt Thiên nói xong cùng ‘bùm’ một tiếng nháy vào nước.
Ý của Huyền Thiên Diệt Thiên, Liễu Nguyệt Phi sao có thể không biết. Thấy hai người đều nhảy vào nước, nàng nhanh chóng thoát quần áo xuống hong khô. Nội y là Liễu Nguyệt Phi tự thiết kế, chính là bra cùng áσ ɭóŧ, vì rất mỏng nên chốc lát đã khô. Lúc đang hong khô áo khoác, nàng cũng tùy tiện thoát quần áo Hoa Khanh Trần hong khô luôn. Ánh mắt Hoa Khanh Trần nhìn chằm chằm vào nàng, không nói gì, cả người mệt mỏi tựa vào vách.
Ý của Huyền Thiên Diệt Thiên, Liễu Nguyệt Phi sao có thể không biết. Thấy hai người đều nhảy vào nước, nàng nhanh chóng thoát quần áo xuống hong khô. Nội y là Liễu Nguyệt Phi tự thiết kế, chính là bra cùng áσ ɭóŧ, vì rất mỏng nên chốc lát đã khô. Lúc đang hong khô áo khoác, nàng cũng tùy tiện thoát quần áo Hoa Khanh Trần hong khô luôn. Ánh mắt Hoa Khanh Trần nhìn chằm chằm vào nàng, không nói gì, cả người mệt mỏi tựa vào vách.
Đến khi Liễu Nguyệt Phi cởi đến áo trong của hắn, thấy miệng vết thương lại vỡ ra, mới nhớ đến vừa rồi hắn ở trong đường hầm dùng sức chống lên vách, sau đó còn ngâm trong nước một lúc, hiện tại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu.
“Sư phụ, người sao rồi? Đau không?” Liễu Nguyệt Phi lo lắng, chỗ này không có thuốc để rửa cho sư phụ, lỡ như bị uốn ván thì làm sao bây giờ!
“Không sao!” Hoa Khanh Trần lưu loát nói hai chữ, ánh mắt vẫn luôn nhìn Liễu Nguyệt Phi. Dưới ánh lửa, khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, nhưng hắn cũng không vừa lòng, đưa tay kéo mặt nạ da người của nàng xuống, lộ ra dung mạo vốn có.
Vốn bị ngâm trong nước, mặt nạ đã bong ra một ít, bị Hoa Khanh Trần kéo xuống như vậy cũng không phải rất đau!
Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc, động tác trên tay ngừng lại, nhìn vào mắt Hoa Khanh Trần nói: “Sư phụ!”
“Lâm Tường Vi đã chết, ngươi có thể khôi phục diện mạo thật, vẫn là như thế này nhìn thuận mắt hơn!” Khóe miệng Hoa Khanh Trần khẽ nhếch, bàn tay xoa lên gương mặt của nàng, nhẹ nhàng cẩn trọng tựa như sợ làm hư một báu vật.
Liễu Nguyệt Phi hơi bất ngờ khi Hoa Khanh Trần làm vậy, nhưng sợ hắn sẽ sinh bệnh, nàng tiếp tục thoát quần áo, không thể mặc đồ ướt, như vậy sẽ bị cảm mạo!
Nàng không hề nghĩ nhiều, tòan tâm toàn ý cời quần áo Hoa Khanh Trần, trong chốc lát đã cởi sạch toàn bộ. Vì sợ Hoa Khanh Trần bị lạnh, nàng dùng áo khoác vừa hong khô đắp lên người hắn, bản thân lại nằm bên cạnh. Hoa Khanh Trần đối này vẫn không nói gì!
Nhìn miệng vết thương còn đang đổ máu, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nói: “Chúng ta phải nhanh chút rời khỏi chỗ này!”
Nói xong liền trực tiếp xé một mảnh áo khoác trên người, bắt đầu cầm máu cho Hoa Khanh Trần. Chảy nhiều máu như vậy, nhất định là tổn thương đến động mạch rồi, gần tim nên áp lực máu cũng mạnh hơn!
Chỉ chốc lát sau, máu trên cánh tay Hoa Khanh Trần đúng là có chảy chậm lại, Liễu Nguyệt Phi mới dám dùng mảnh vải băng lấy.
Lúc này Huyền Thiên Diệt Thiên cũng đã trở lại, ngoại sam của Huyền Thiên toàn bộ đều chứa cá, ước chừng có khoảng mười con, hắn hưng phấn bắt đầu nướng lên, Liễu Nguyệt Phi thấy vậy nhíu mày: “Nhanh hong khô quần áo!”
Huyền Thiên Diệt Thiên nghe vậy lập tức cởϊ áσ khoác ra bắt đầu hơ trên lửa, nhưng áo trong thì không cởi. Liễu Nguyệt Phi cũng không nói gì, tiếp tục ôm Hoa Khanh Trần hỏi: “Sư phụ, chuyện Lâm Tường Vi là như thế nào?”
Hoa Khanh Trần nhìn thiên hạ trên người giống như một con bạch tuột ôm chặt lấy hắn, không khỏi vui vẻ, có vẻ hắn rất vừa lòng với hiện trạng: “Hoa Lạc Trần lấy một tử thi để mọi người tin tưởng đó là ngươi!”
Đuôi mày Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn, Hoa Lạc Trần còn có chiêu này?“Vậy sư phụ sao lại biết đó không phải ta!”
Hoa Khanh Trần nhìn Liễu Nguyệt Phi, lấy tay nhéo nhéo mũi nàng, nói: “Có phải ngươi hay không ta lại không biết sao?”
Liễu Nguyệt Phi nghe Hoa Khanh Trần nói vậy liền vui vẻ ôm lấy hắn, đầu tựa vào ngực nghe tiếng tim đập hữu lực, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Liễu Nguyệt Phi tỉnh dậy, Huyền Thiên Diệt Thiên không biết đã đi đâu mất, để lại rất nhiều cá đã nướng chín.
Nàng mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi phát hoảng, theo bản năng dùng tay sờ lên trán hắn!
Nóng quá! Nàng bị dọa hoảng nhìn vào đôi mắt mơ hồ của Hoa Khanh Trần, lo lắng hỏi: “Sư phụ, người có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Sư phụ đang phát sốt, chuyện nàng lo lắng nhất đã xảy ra, nhìn xuống miệng vết thương, mở lớp vải băng ra, sau đó nàng xé áo trong của mình băng bó cẩn thận lại cho hắn một lần nữa.
“Sư phụ, người ngủ một chút!” Dùng áo khoác đã hong khô đắp lên người Hoa Khanh Trần, trong lòng nàng lại vô cùng sốt ruột, phải tìm được đường ra ngoài!
Đột nhiên Hoa Khanh Trần xoay người một cái, đặt Liễu Nguyệt Phi dưới thân. Đối mặt với thay đổi bất ngờ, tế bào não của Liễu Nguyệt Phi nhất thời ngừng hoạt động.
“Sư phụ……” Thiên ngôn vạn ngữ đều thành một tiếng này.
Mặt Hoa Khanh Trần hơi đỏ lên, có lẽ là vì đang phát sốt, hắn nằm trên người Liễu Nguyệt Phi, hai mắt mông lung, có chút sương sắc cùng mê tình!
Đúng, chính là mê tình, Liễu Nguyệt Phi không có nhìn lầm, nhưng nàng không hiểu tại sao Hoa Khanh Trần lại có ánh mắt như vậy vào lúc này.
Không đợi Liễu Nguyệt Phi suy nghĩ cẩn thận, đôi môi Hoa Khanh Trần đã phủ xuống, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng, mềm mại, sau đó liền rời đi. Hắn tựa như một đứa nhỏ được cho kẹo, ngẩng đầu nhìn vào mắt Liễu Nguyệt Phi, nhếch miệng cười.
Liễu Nguyệt Phi lúc này hoàn toàn ngây người. Nàng không biết vì sao Hoa Khanh Trần lại có hành động như vậy. Vừa rồi là sư phụ hôn nàng?
Tuy rằng nàng vẫn luôn ngủ chung giường với Hoa Khanh Trần, nhưng cũng không có làm chuyện gì. Sư phụ hôm nay khiến nàng hoàn toàn không hiểu, đồng thời cũng hết sức mê người, khiến nàng không tự chủ mà luân hãm.
Hoa Khanh Trần tựa như rất vừa lòng biểu cảm của Liễu Nguyệt Phi. Ăn được mỹ vị khiến hắn vô cùng mê luyến, lần này chính là triền miên thật sâu.
Cúi người ngậm lấy đôi môi của nàng, đầu tiên là chậm rãi nhấm nháp, sau đó không muốn chỉ một chút mà dần dần xâm nhập, cạy mở hàm răng của nàng, tiến quân thần tốc vào. Một nụ hôn dài, triền miên thật sâu.
Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoa Khanh Trần, đầu óc hoàn toàn không hoạt động, chỉ có mê luyến hắn. Nếu thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, vậy thật tốt.
Nàng chậm rãi cảm nhận độ ấm trên môi, nhắm mắt lại, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ hắn, quên hết thảy mà triền miên.
Bàn tay của Hoa Khanh Trần từ từ chạy khắp toàn thân Liễu Nguyệt Phi, đến mỗi chỗ đều khiến nàng sợ hãi than nhẹ, toàn thân cũng theo bàn tay đang du lãng của hắn mà chuyển động, tư thái kia vô cùng mê người.
Tay Hoa Khanh Trần theo áo trong đã bị xé của Liễu Nguyệt Phi chậm rãi chạm đến da thịt của nàng, dần dần hướng lên trên.
Không có áσ ɭóŧ, không khí lạnh trong động nháy mắt lay tỉnh Liễu Nguyệt Phi đang say mê. Nàng kinh ngạc trợn mắt, kéo lại bàn tay không an phận của Hoa Khanh Trần, trừng mắt cảnh cáo hắn!
Động tác bị ngăn lại, Hoa Khanh Trần không vừa ý nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi, ánh mắt toát ra cũng là vẻ đáng thương của đứa nhỏ bị lấy mất kẹo.
Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ thở dài, sư phụ rốt cuộc là bệnh nghiêm trọng tới cỡ nào vậy? Đến nỗi mất luôn lý trí, y như một đứa trẻ. Không phải phát sốt đến hỏng đầu rồi chứ!
“Sư phụ, đừng đùa!” Đối mặt Hoa Khanh Trần như vậy, Liễu Nguyệt Phi đành phải dùng đến giọng quát con nít.
Nhưng là Hoa Khanh Trần đang mơ hồ sao có thể nghe lọt tai, hắn không vui nhìn Liễu Nguyệt Phi, giọng khàn khàn nói: “Ta muốn!”
Thoáng chốc, Liễu Nguyệt Phi ngây ngốc, toàn thân rung động, không thể tin lời Hoa Khanh Trần vừa nói, nàng hỏi lại: “Sư phụ, người biết ta là ai không?” Ta là đồ đệ của người chứ không phải thê tử!
Đôi mắt không vui của Hoa Khanh Trần dần dần nhu hòa, cánh môi đang bất mãn cũng nở nụ cười, hắn nhéo mũi Liễu Nguyệt Phi, kề sát tai nàng khẽ nói: “Nàng là Nguyệt Nhi, bảo bối của ta!”
Nàng là Nguyệt Nhi! Bảo bối của ta!
Liễu Nguyệt Phi hiện tại không biết dùng từ gì để hình dung nội tâm của mình. Là kinh ngạc, là cảm động, còn có sợ hãi –!
Sư phụ biết nàng là ai, vậy ý của sư phụ là gì? Chẳng lẽ sư phụ cũng giống như nàng, đều thích đối phương? Nhưng mà có thể nào sư phụ là mộng Nam Kha hay không? Tỉnh lại rồi cái gì cũng không nhớ!
Hoa Khanh Trần thấy nàng thất thần, không vừa ý cắn một ngụm lên vai Liễu Nguyệt Phi, vừa lòng nghe được tiếng thét chói tai, hắn có chút tức giận nói: “Không cho nàng nghĩ đến người khác, nàng chỉ có thể nghĩ ta, nàng là của ta!”
Nói xong, không đợi Liễu Nguyệt Phi phản ứng lại, hắn đã phủ lên môi nàng, nhẹ nhàng đòi lấy.
Liễu Nguyệt Phi muốn thét chói tai lại không lên tiếng được. Hai tay nàng run run, nàng có thể hy vọng trong lòng sư phụ cũng có một chỗ dành cho nàng hay không?
Bàn tay Hoa Khanh Trần đặt ở áo trong của Liễu Nguyệt Phi không còn bị ngăn cản, tiếp tục chạy lên trên, vuốt ve tất cả thuộc về nàng.
Liễu Nguyệt Phi không biết hiện tại là cảm giác gì. Lúc ở thế kỉ 21, nàng vẫn luôn chỉ nghĩ đến nghiên cứu chế tạo, không có thời gian quen bạn bè, đi đến đây càng không có cơ hội quen biết, hiện tại thân mật gần gũi như thế này, hơn nữa còn là với người nàng yêu nhất, loại cảm giác này tốt đẹp tựa như được lên thiên đường.
“Sư phụ, đáp ứng Nguyệt Nhi, đừng cô phụ Nguyệt Nhi!” Liễu Nguyệt Phi ôm chặt lấy Hoa Khanh Trần, không hề ngăn cản bàn tay đang tiến đến nơi mẫn cảm kia, nàng nhẹ nhàng nói vào tai hắn. Tình yêu, nàng muốn hoàn mỹ, nếu trong lòng Hoa Khanh Trần không có nàng, nàng thà cả đời yêu đơn phương cũng không muốn chia sẻ với người khác!
Bờ môi Hoa Khanh Trần đi đến gáy Liễu Nguyệt Phi, nhẹ nhàng cắn, nhấm nháp hết thảy tốt đẹp của nàng.
Thời gian như ngưng lại ngay lúc này, trong không gian chậm rãi tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Nhưng giữa tình huống như vậy, Huyền Thiên đột nhiên từ trong nước xông ra, Liễu Nguyệt Phi bị dọa lập tức xoay người nằm bên cạnh Hoa Khanh Trần, không dám nhúc nhích!
(R: ta nói, phá hoại chuyện của người ta sẽ bị Thiên Lôi oánh, bạn Huyền nên thủ sẵn một bọc cơm cháy).
Huyền Thiên mở to mắt, thấy bóng lưng Hoa Khanh Trần, cho rằng hai người vẫn còn ngủ say, hắn liền rón ra rón rén đến bên cạnh đống lửa hong khô quần áo. Sau đó lui sang một bên gặm cá nướng.
Liễu Nguyệt Phi tránh trong lòng Hoa Khanh Trần tim đập thình thịch, nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Thiên, may mắn hắn không phát hiện, lại nhìn đến Hoa Khanh Trần một bộ dáng bất mãn, mặt nàng nhất thời đỏ lên, tựa vào lòng hắn giả chết.
Hoa Khanh Trần nhìn thiên hạ trong lòng, không nhiều lời, chỉ nhíu mày một chút, sau đó cũng ôm chặt lấy nàng mà ngủ.
Lúc Liễu Nguyệt Phi tỉnh lại lần nữa, không biết đã qua bao lâu, trên người nàng đã mặc lại quần áo, Hoa Khanh Trần bên cạnh đang nói gì đó với Huyền Thiên Diệt Thiên.
Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi mở miệng hỏi: “Sư phụ, người khá hơn chưa?”
Hoa Khanh Trần ngưng lại, quay đầu nhìn nàng cười: “Tốt hơn nhiều rồi!”
Nhìn đến tươi cười của Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên nhớ đến vẻ trẻ con của hắn lúc trước, mặt không khỏi lại đỏ lên. Hoa Khanh Trần thấy vậy, cười nhẹ bước đến bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, ôm lấy nàng nói: “Hôm qua Huyền Thiên đã đi kiểm tra, chúng ta từ chỗ này có thể ra được bên ngoài, chỉ cần nín thở một chút là thoát khỏi đây!”
Thì ra hôm qua lúc Liễu Nguyệt Phi tỉnh lại không thấy Huyền Thiên Diệt Thiên là do hai người đi dò đường! Cuối cùng quyết định theo dòng nước mà ra ngoài sao?
Liễu Nguyệt Phi khó xử nhìn Hoa Khanh Trần, nói: “Sư phụ, thương thế của người!”
“Không có việc gì, đều tốt lắm, cảm mạo cũng đã qua!” Hoa Khanh Trần nói, đột nhiên cười xấu xa nhỏ giọng nói vào tai Liễu Nguyệt Phi: “Chuyện lúc trước, ta đều nhớ!”
Mặt Liễu Nguyệt Phi nhất thời như bị nhiễm sắc đỏ, đỏ đến dọa người. Sư phụ nói chuyện lúc trước hắn đều nhớ, vậy bảo nàng đối mặt với hắn như thế nào đây?
Nhìn đến Liễu Nguyệt Phi ngượng ngùng, Hoa Khanh Trần trực tiếp ôm lấy nàng, để nàng toàn bộ hòa hợp vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Ta phát sốt, tuy lí trí mất đi nhưng trí nhớ vẫn còn! Ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Lúc nghe được câu đầu, gương mặt Liễu Nguyệt Phi nóng đến mức có thể rán trứng, nhưng nghe đến câu sau thì lại như có một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân nàng. Cảm giác khó chịu đột nhiên nảy mầm bám rễ trong lòng “Ta không cần sư phụ chịu trách nhiệm!” Nếu chỉ là chịu trách nhiệm, không có yêu, vậy nàng thà không cần!
Hoa Khanh Trần nghe vậy, vừa không hiểu lại tức giận, nâng đầu Liễu Nguyệt Phi lên đối mặt với hắn, chất vấn: “Ngươi không muốn? Vì sao?”
Liễu Nguyệt Phi ngoảnh mặt, không muốn nhìn thẳng Hoa Khanh Trần. Nàng muốn không phải chịu trách nhiệm, nàng muốn là toàn tâm toàn ý của hắn!
“Ta muốn một cây một hoa một đời một kiếp, sư phụ nếu không làm được thì đừng nói với ta!” Hiện tại nàng không phải muốn hắn đồng ý cái gì. Dù sao đến bây giờ nàng cũng chưa rõ vị trí của nàng trong lòng Hoa Khanh Trần! Nếu chỉ là vì chịu trách nhiệm, nàng không muốn!
Hoa Khanh Trần nghe vậy, chỉ nhẹ nhíu mày, nhưng là vừa nghĩ đến nha đầu này từ nhỏ đã có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, hắn cười nói: “Ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta!”
Liễu Nguyệt Phi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Hoa Khanh Trần ôm nhảy vào nước! Nháy mắt, một lượng lớn nước tràn vào miệng mũi nàng, Hoa Khanh Trần thiếu chút cười ra tiếng. Hắn trồi lên mặt nước để Liễu Nguyệt Phi hít thở, nói: “Nhanh bế khí!”
Liễu Nguyệt Phi vừa định mắng chửi, nghe vậy liền nhanh chóng bế khí, Hoa Khanh Trần mang nàng vào trong nước. Nha, không cần giày vò như vậy a!
Huyền Thiên Diệt Thiên thấy Liễu Nguyệt Phi bị chỉnh cũng thiếu chút bật cười, nhưng đều nghẹn lại. Thiếu chủ thù dai, vẫn là đừng chọc nàng thì hơn!
Liễu Nguyệt Phi nắm chặt tay Hoa Khanh Trần, bơi theo sau lưng hắn. Kỹ năng bơi của nàng không tốt lắm, cũng không biết quãng đường cần phải ngừng thở theo lời Huyền Thiên nói dài bao nhiêu, không biết có thể bị ngộp không đây.
Lần trước nhảy vào trong nước là biết đường đi, còn bây giờ hoàn toàn mù tịt, nàng đúng là có chút sợ hãi a! Nàng chỉ có thể nắm chặt tay Hoa Khanh Trần, không biết bơi đã bao lâu, vẫn chưa đến nơi có thể thở, trên đỉnh đầu tất cả đều là nham thạch, không thấy được chỗ nào có thể trồi lên mặt nước, nhịn thở đã sắp lên tới giới hạn, Liễu Nguyệt Phi nghẹn đến nỗi mặt cũng bắt đầu tím tái, tứ chi tựa như bị niệm chú, không có một chút sức lực, nàng dầm chìm xuống. Bàn tay nắm lấy Hoa Khanh Trần chậm rãi buông lỏng, thân thể nặng nề rơi xuống đáy nước. Ông trời, nàng thực sự phải táng thân lại sao?
Đáy nước rất tối, nàng không có nội lực chống đỡ, ánh mắt không nhìn tới cảnh tượng bốn phía, bóng dáng sư phụ cũng nhìn không thấy. Nha, nàng thực sự phải chết ở đây sao?
Ngay lúc nàng sắp mất đi tri giác, trên môi đột nhiên truyền đến một tia ấm áp, không khí tràn vào nháy mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh nàng.
Là sư phụ! Sư phụ đến cứu nàng!
Hoa Khanh Trần chia sẻ cho Liễu Nguyệt Phi chút không khí, sau đó liền cấp tốc mang nàng bơi về phía trước. Chỉ chốc lát sau đã đến được chỗ có thể thở.
Bốn người nằm trong nước hít lấy từng ngụm không khí. Sau khi nghỉ ngơi một lát, lại xuất phát. Trên đường đi, Hoa Khanh Trần lại hai lần truyền không khí cho Liễu Nguyệt Phi, nàng mới có thể chống đỡ được đến lúc nhìn thấy ánh mặt trời!
Bên ngoài đã sớm đứng đầy người Vô Ưu Môn, thấy Hoa Khanh Trần từ Minh Hà bước ra, bọn họ liền lập tức thông tri cho những người khác!
Cực Thiên mang theo xe ngựa xa hoa tới, nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi bình an vô sự đứng đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy môn chủ đã xác định là thiếu chủ không chết, nhưng là chưa thấy tận mắt, bọn họ ai cũng không dám khẳng định!
“Thiếu chủ!” Thanh Nhi Hoàng Nhi lúc này cũng chạy đến, thấy Liễu Nguyệt Phi không có việc gì liền trực tiếp ôm lấy, Hoàng Nhi còn khóc lên, phát tiết tất cả bi thương cùng ủy khuất, nàng nghẹn ngào nói: “Thiếu chủ, em cho rằng không thấy được cô nữa!”
“Thiếu chủ, cô không sao chứ!” Thanh Nhi cũng vội vàng hỏi, đem toàn thân cao thấp của Liễu Nguyệt Phi kiểm tra một lần, thấy không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Gương mặt vốn tím tái vì nhịn thở của Liễu Nguyệt Phi lúc này cũng dần bình thường lại, nàng nhìn Thanh Nhi Hoàng Nhi lo lắng thì khẽ cười, ôm hai người nói: “Yên tâm, thiếu chủ của bọn em thần thông quản đại, làm sao có chuyện được!”
An ủi hai người, sau đó nàng nói với Cực Thiên: “Lập tức đi tìm đại phu, miệng vết thương của sư phụ phải băng bó!”
Bản thân Hoa Khanh Trần đang đợi chủ tớ Liễu Nguyệt Phi cảm thán xong, đột nhiên lại thấy nàng chuyển sang hắn, còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, toàn bộ mọi người đã chạy vội đến bên cạnh Hoa Khanh Trần, hỏi “Môn chủ, ngài làm sao vậy?”
“Môn chủ, miệng vết thương của ngài!”
“Môn chủ……”
~
Thu Minh Sơn sáng sớm mưa nhẹ, đường đi còn chút ẩm ướt, lúc này một chiếc xe ngựa xa hoa hiếm thấy đang chạy trên đường, cho dù đường đi vô cùng nhấp nhô, xe ngựa cũng không lay động nhiều. Phía ngoài có một nam một nữ đang điều khiển, bên cạnh còn có ba con ngựa, nghiêm mật bảo hộ người ngồi bên trong!
Hoa Khanh Trần nằm trên giường, đây là lần đầu tiên hắn ngồi trên xe ngựa do Liễu Nguyệt Phi thiết kế này, lúc trước vì không muốn rêu rao nên vẫn luôn cưỡi ngựa, hôm nay ngồi mới thấy, quả nhiên là thoải mái, không hề có một chút mệt mỏi khi ngồi xe ngựa bình thường, hoàn toàn chính là hưởng thụ.
Liễu Nguyệt Phi bưng đến một chén thuốc đã sắc tốt đến bên giường Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần nhìn Liễu Nguyệt Phi mặt mày không vui, trong lòng cũng sáng tỏ. Hắn nhíu mày nhìn bát thuốc trên tay nàng, trêu ghẹo nói: “Trong xe ngựa cũng có thể sắc thuốc?”
Đuôi mày Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn, tự hào nói: “Đó là đương nhiên!”
Hoa Khanh Trần cười, ở trước mặt Liễu Nguyệt Phi, hắn chưa từng có một tia lãnh ý, hơn nữa còn rất hay cười. Nhìn chén thuốc trên tay nàng, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hắn nói với Liễu Nguyệt Phi: “Ngươi đút ta!”
Liễu Nguyệt Phi vì chuyện trong động mà vừa xấu hổ vừa khổ sở, đối với lời nói của Hoa Khanh Trần, trong lòng nàng run lên, trên mặt lại không vừa ý nói: “Tự người uống!”
Nói xong liền đặt chén thuốc xuống tủ đầu giường, ra vẻ muốn rời khỏi phòng đến đại sảnh.
(R: ta xin nhắc là chỗ này vẫn còn trong xe ngựa, chả biết cái xe nó bự đến mức độ nào mà có cả đại sảnh:|).
Nhưng vừa nhấc chân đã bị Hoa Khanh Trần kéo ngã xuống giường, đặt dưới thân! Hành động như vậy khiến Liễu Nguyệt Phi nhớ đến tình cảnh trong động, mặt nàng không khỏi đỏ lên, dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, bất đắc dĩ chút lực đó đối với Hoa Khanh Trần chỉ như gãi ngứa!
“Ngươi là ta nuôi lớn, hết thảy của ngươi đều là của ta!” Hoa Khanh Trần giữ chặt cánh tay đang giãy dụa của Liễu Nguyệt Phi, nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói. Kỳ thực suy nghĩ trong lòng hắn, hắn rất rõ ràng, vẫn luôn chờ Nguyệt Nhi lớn lên. Trong động hắn vì phát sốt mà hồ đồ, nhìn thấy Nguyệt Nhi liền kìm lòng không được mà muốn hôn nàng, muốn giữ lấy nàng, hung hăng khảm nàng vào thân thể của mình để người khác không thể thấy. Đôi mắt tràn ngập hứng thú của Hoa Lạc Trần lọt vào mắt hắn khiến hắn hận không thể mang Nguyệt Nhi giấu đi, không cho người khác nhìn đến!
Trong đầu Liễu Nguyệt Phi trống rỗng. Một câu này, nếu là nữ nhân bình thường hẳn sẽ rất cảm động, nhưng Liễu Nguyệt Phi lại không phải nữ nhân bình thường, đầu óc nàng rất thông minh, dẽ dàng phân tích mọi chuyện, nàng thường phân tích quá mức những lời nói, khiến bản thân hiểu sai ý. Những lời này qua lí giải của Liễu Nguyệt Phi trở thành, nàng là sư phụ nuôi lớn, theo lý thì là người của sư phụ! Nha, chính là như vậy!
“Người có thấy cha mẹ nào nuôi lớn nữ nhi rồi không cho xuất giá chưa!” Liễu Nguyệt Phi nổi giận nói, trong lòng có một cỗ ủy khuất không thể diễn tả bằng lời. Nàng không cần, nàng không cần làm theo lẽ thường, nàng muốn toàn tâm toàn lực, độc nhất vô nhị!
Hoa Khanh Trần nghe được, khóe miệng run rẩy, biết nha đầu này đã hiểu lầm ý của hắn, cư nhiên đem hắn trở thành cha mẹ! Trong lòng hắn dâng lên một cơn giận, hung hăng đè nặng nàng, hung hăng hôn nàng, lại hung hăng nói: “Ta không phải cha mẹ nàng, ta là sư phụ của nàng, ta là cũng nam nhâm của nàng!”