Đêm khuya, ánh trăng bị mây đen che khuất, trên mặt đất không một chút ánh sáng, tối đen làm người ta sợ hãi.
Trong Tường Vi các, Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi, Hoàng Nhi lúc này chính là đang nằm trên xà nhà, giống y như ăn trộm.
Hoàng Nhi nhìn căn phòng yên tĩnh, nhỏ giọng nói “Thiếu chủ, sao còn không thấy người đến?”
Liễu Nguyệt Phi nằm trên xà nhà, hoàn toàn đem xà nhà trở thành giường ngủ, rất nhàn nhã “Chờ xem, còn sớm.”
Hôm nay nàng xử lí tỳ nữ của Hoa phi, Hoa phi sao có thể nén giận, cho nên tối nay nhất định sẽ náo nhiệt phi phàm.
Đột nhiên, trong đêm yên tĩnh truyền đến một loạt tiếng bước chân rất khẽ. Nghe tiếng này là có thể đoán được, người đến là những sát thủ.
Nhưng là cho dù những người này đóng chặt hô hấp, bước chân rất nhẹ đi nữa, vẫn là bị ba người Liễu Nguyệt Phi đang hết sức chăm chú phát hiện. Lúc này, khóe miệng Liễu Nguyệt Phi nhếch lên, quả nhiên đến đây.
Thanh Nhi bước trên xà, quan sát động tĩnh bên dưới. Trong mắt Hoàng Nhi thì lại lóe sáng lên, tất nhiên là rất hưng phấn.
Đột nhiên, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị mở ra. Trong nháy mắt đó, ba người trong phòng đều có nội lực cao, cho dù tối cũng có thể thấy rõ ràng, có năm kẻ đến.
Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh trong lòng, Hoa phi, bà thật đúng là xem thường ta! Khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, nhìn chằm chằm người đang hành động phía dưới.
Chỉ thấy năm người ở dưới, hai người canh giữ ngoài cửa, hai người tiến vào trong phòng tìm kiếm bốn phía, một người thẳng đến giường lớn, kéo mạnh màn giường một cái, đại đao vung lên, trực tiếp cắm xuống chăn.
Thủ đoạn độc ác của hắc y nhân khiến trong mắt Liễu Nguyệt Phi hiện lên một tia sát ý. Hoa phi thật đúng là ngoan độc.
Hắc y nhân sau khi xuống tay liền cảm thấy không thích hợp, kéo mạnh chăn ra, đột nhiên một vật gì đó bay đến làm hắn chấn động, nhìn kĩ lại thì thấy một gương mặt xấu xí, dọa hắn muốn nhũn chân. Hai kẻ khác trong phòng thấy vậy cũng chạy nhanh đến, một kẻ trong đó giơ kiếm vung lên, thoáng chốc vô số sợi bông bay tán loạn. Bầu trời lúc này hé ra một chút ánh trăng sáng, nhờ đó, bọn hắn mới nhìn rõ được. Thì ra vẻ mặt khủng bố vừa rồi chỉ là một cái mặt nạ, mà thứ bị chém đứt, kỳ thật chỉ là một cái gối đầu!
Ba người trên xà nhà cố nén ý cười, nhìn hết thảy những gì vừa xảy ra. Đường đường đại nam nhân, cư nhiên còn bị mặt nạ cùng gối đầu dọa.
Hắc y nhân sau khi phát hiện là thứ gì, trong lòng liền giận dữ. Cư nhiên bị một tiểu nữ nhân chơi một vố! Trực tiếp huơ đao chém lung tung trên giường.
Một gã hắc y nhân trong đó thấy vậy giữ chặt gã kia, ánh mắt ý bảo gã dừng lại. Hiện tại đã vô cùng rõ ràng, bọn họ bị phát hiện, việc cần thiết bây giờ là nhanh chóng rời đi.
Gã còn lại cũng kịp phản ứng, xoay người định bước đi.
Đã đến đây, Liễu Nguyệt Phi sao có thể để bọn họ dễ dàng trở ra như vậy? Nàng nằm trên xà nhà chờ xem trò hay.
Quả nhiên, lúc hắc y nhân xoay người rời đi, cửa cư nhiên cạch một tiếng đóng lại, hơn nữa làm thế nào cũng mở không ra. Hắc y nhân thầm kêu một tiếng không tốt. Hai người canh ở ngoài lúc này cũng không biết vì sao tự nhiên cửa bị khóa chặt mở không ra! Bọn họ cũng ba người bên trong cùng nhau phá cửa, nhưng vẫn không được.
Liễu Nguyệt Phi thầm than, đáng tiếc nha, còn có hai người ở bên ngoài!
Ba kẻ trong phòng kích động đến mức mồ hôi đầy đầu, lực trên tay cũng dần tăng lên, không thèm quan tâm đến cái gì mà kinh động đến người khác nữa. Dù sao Tường Vi các cũng chỉ có ba người, hiện thời thật rõ ràng là bọn họ đã bị phát hiện, cho nên bây giờ phải lập tức đào tẩu! Hai kẻ bên ngoài lúc này đã đi tìm dụng cụ chuẩn bị phá cửa!
Liễu Nguyệt Phi nở nụ cười liếc mắt một cái, kéo một sợi dây thừng. Trong phút chốc, vô số bột trắng bay ra, toàn bộ đổ lên người đám hắc y nhân. Hắc y nhân nháy mắt liền trở thành bạch y nhân.
Hoàng Nhi lúc này từ cửa sổ bay ra ngoài, động tác nhẹ nhàng linh hoạt như chim yến, hắc y nhân bên ngoài hoàn toàn không phát hiện.
Chân nàng vừa chạm đất đã kêu to lên “Người đâu, có thích khách!”
Dựa theo Liễu Nguyệt Phi tính thời gian, lúc này bên ngoài Tường Vi các vừa vặn có một đám thị vệ đi tuần ngang qua. Quả nhiên, một trận tiếng chân hỗn độn chạy đến Tường Vi các.
Hắc y nhân bên ngoài thấy tình huống thay đổi như vậy, dưới tình thế cấp bách liền xuất ra mồi lửa ném vào trong phòng, sau đó xoay người rời đi!
Cửa sổ ở cổ đại đều là giấy, trong phút chốc, lửa lớn đã hừng hực cháy lên. Ba hắc y nhân trong phòng kinh hãi, xem ra đồng bọn là muốn hỏa thiêu bọn hắn diệt khẩu rồi! Bản năng sinh tồn khiến bọn họ liên tục đập cửa, lửa càng lớn, không khí trong phòng càng thiếu, nháy mắt ba gã đã lâm vào hôn mê.
Thủ đoạn thật độc ác! Ngay lúc mồi lửa bị ném vào phòng, Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi đã phi thân ra ngoài. Nhìn ngọn lửa bừng bừng thiêu cháy Tường Vi các, trong lòng Liễu Nguyệt Phi cười lạnh.
Vì Liễu Nguyệt Phi hạ lệnh không cho động võ trước mặt hắc y nhân nên Hoàng Nhi lúc nãy ở bên ngoài cũng không có đuổi theo. Mà thị vệ đuổi tới vừa kịp cũng chỉ bắt được một gã.
Thoáng chốc, toàn bộ hoàng cung vì lấy nước dập lửa Tường Vi các mà hoàn toàn hỗn loạn. Hoa phi lúc biết được tin cũng chấn động. Sao mọi chuyện lại rùm beng lên như vậy?
Liền nổi giận đùng ngồi dậy chất vấn hắc y nhân chạy thoát trở về “Kêu các ngươi đi gϊếŧ một tiểu nữ tử cũng đem mọi chuyện làm lớn như vậy?”
Những sát thủ ả mất bao tâm huyết mới bồi dưỡng ra, cư nhiên vô dụng như vậy!
Hắc y nhân nghe vậy, hổ thẹn cúi đầu nói “Trong phòng Lâm Tường Vi tất cả đều là cơ quan ám khí, giống như biết được chúng ta sẽ tới!”
“Cơ quan ám khí? Lâm Tường Vi đã biết sẽ có người đến ám toán ả?” Hoa phi không thể tin, Lâm Tường Vi thực sự thông minh đến thế sao?
“Cũng không phải ám khí lợi hại gì, chỉ là mấy trò nho nhỏ, chủ yếu là để nhốt ba người bọn họ trong phòng, sau đó gọi to kêu thị vệ đến. Nô tài dưới tình thế cấp bách, sợ ba người bọn họ bị bắt sẽ khai ra nương nương nên mới phóng hỏa!”
Nghe vậy, trong lòng Hoa phi mới thoải mái một chút. Cũng may Liễu Nguyệt Phi không lợi hại đến vậy, hơn phân nửa là Hoàng Nhi bên người đã gợi ý cho nàng nên nàng mới có chuẩn bị trước! Xem ra là ả quá mức nóng vội.
Hai mắt híp lại, hạ lệnh cho hắc y nhân “Tìm thời điểm khử tên bị bắt kia!”
Trong giọng nói không có một chút do dự, giống như mạng người trong mắt ả không đáng đồng nào. Hắc y nhân kinh hãi, nhưng để giữ mạng, bọn họ phải máu lạnh vô tình. Đã dám ra tay gϊếŧ ba đồng bọn, gϊếŧ thêm một tên nữa có hề chi?
“Dạ!”
Lửa lớn ở Tường Vi các giờ đã được dập tắt, Lâm Sùng vội vàng chạy đến, lôi kéo Liễu Nguyệt Phi nhìn trái nhìn phải rồi lo lắng nói “Nữ nhi a, con dọa chết phụ hoàng, có bị thương hay bị hoảng sợ hay không a?”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, trong lòng có chút ấm áp, nói với Lâm Sùng“Phụ hoàng, người nhìn nữ nhi không phải không có việc gì sao?”Nói xong, còn xoay vài vòng cho Lâm Sùng nhìn xem.