(R: đánh rắn phải đánh bảy tấc: bảy tấc là ngay tim rắn, đập 1 phát chết tại chỗ =)). Còn câu ‘đánh rắn ba tấc’ thì đập ngay đó rắn không ngẩng đầu lên cắn được.)
“Công tử ý kiến hay!” Tên hầu vừa nghe, suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Công tử Thanh. Thứ tốt như vậy sao có thể hủy, biến nó thành của mình là cách tốt nhất!
Thấy vậy, Quách An cũng hiểu, vô cùng bội phục ý nghĩ thông minh của Công tử nhà mình. Đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, hắn hưng phấn nói “Công tử, ta nhớ ta có kiện áσ ɭóŧ rất giống thứ này, chờ tiểu nhân đi lấy đến!”
Công tử Thanh vừa lòng gật đầu, không ngờ nô tài nhà mình vẫn rất thông minh, quả nhiên chú nào tớ nấy, hắn thông minh như vậy, nô tài sao có thể ngốc đây?
(R: xin lỗi, cho ta cười 1 phát =))))))))))))))))))
Được Công tử Thanh đáp lại, bước chân Quách An lại càng nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng vừa bước ra khỏi trướng liền thấy một luồng sáng trắng lóe lên, một cây đao đã đặt lên cổ hắn.
Trong trướng nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, một người từ trong bóng tối đi ra, giọng nói từ tính lạnh như băng vang lên.
“Công tử Thanh đã thích khôi giáp này, vậy bổn vương liền tặng cho ngươi, cần gì phải trộm long tráo phụng phiền toái như vậy chứ?”
Thoáng chốc, toàn bộ những kẻ trong trướng đều bị biến cố vừa xảy ra làm ngây ngốc, Công tử Thanh há hốc mồm nhìn Hoa Khanh Trần, đầu như bị đánh một đòn đau, hắn thật không ngờ Hoa Khanh Trần lại ở chỗ này.
“Vương gia nếu không cần thì cho ta là được, sao lại cấp cho kẻ như vậy!” Liễu Nguyệt Phi từ phía sau Hoa Khanh Trần đi ra, nhìn bộ dáng không biết nên làm thế nào của Công tử Thanh, thật sự là xứng đáng.
Lúc Hỏa Long bị hủy, nàng thấy chỉ có Công tử Thanh nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy hận ý, cho nên lần này mới dùng kế ‘dụ rắn ra khỏi hang’, không ngờ con rắn vô lại là Công tử Thanh đây lại ra thật.
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.” Lúc công tử Thanh nhìn đến Liễu Nguyệt Phi, trong lòng lộp bộp một tiếng, xem ra hắn là trúng kế rồi, liền vội vàng quỳ gối trước mặt Hoa Khanh Trần cầu tha thứ nói, thuộc hạ của hắn cũng sợ đến mức quỳ xuống theo.
“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ không nên nhìn trộm chiến bào này. Chiến bào này quả thật rất thần kỳ mới khiến cho thuộc hạ động lòng xấu xa, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, xin Vương gia tha thứ!” Công tử Thanh nơm nớp lo sợ nói, trong lòng lại ngẫm xem vừa rồi hắn có nói lời nào đại nghịch bất đạo hay không.
“Là vậy sao?” Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn Công tử Thanh, đừng tưởng rằng nàng sẽ tin Công tử Thanh là coi trọng thứ này chứ không có ý hại nàng!
“Ta sao lại nhớ vừa rồi ngươi có nói muốn hủy nó nhỉ?” Nói xong liếc mắt nhìn Quách An đang bị thị vệ khóa chặt.
Một cái liếc mắt này làm Quách An sợ hãi từ đáy lòng. Công tử Thanh thấy vậy cũng một trận hoảng sợ, Công tử Mị chết tiệt, cư nhiên dám tính kế hắn, xem ra đành phải hy sinh Quách An.
“Vương gia, Quách An nổi lòng xấu xa, muốn giá họa cho Công tử Mị, là thuộc hạ chặn lại!”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng, Công tử Thanh này, thật đúng là cặn bã!
“Bất quá nghe đối thoại của các ngươi hình như không phải vậy nha!”
Công tử Thanh tức giận Liễu Nguyệt Phi đuổi gϊếŧ tới cùng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quách An.
Quách An thấy công tử Thanh nhìn mình, trong lòng cũng hiểu rõ, công tử Thanh là muốn hắn nhận tội. Nhắm mắt cắn răng một cái, mạng hắn là của Công tử, đương nhiên nên chết vì Công tử!
Đột nhiên hắn giương mắt khóc nói với Hoa Khanh Trần “Vương gia tha mạng, này đều là chủ ý của tiểu nhân, không liên quan đến Công tử. Là tiểu nhân nổi lên lòng xấu xa! Có thể là vì Vương gia cách quá xa nên không nghe rõ ràng đối thoại bên trong! Xác thật là Công tử ngăn cản tiểu nhân, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần!”
Công tử Thanh vừa lòng nhìn Quách An, Quách An, Công tử sẽ báo thù cho ngươi!
“Nga, vậy ta đây không phải nên cảm tạ Công tử Thanh đã giúp ta bảo vệ khôi giáp không bị tổn hại sao?” Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ, tiếu lí tàng đao* nhìn Công tử Thanh.
(R: tiếu lí tàng đao: trong nụ cười có đao, tạm hiểu là cười nham hiểm như thế này.)
“Đâu có, tại hạ chỉ là vì Vương gia mà làm việc!” Công tử Thanh chính nghĩa dạt dào nói, cảm giác hắn lúc này không phải một kẻ phạm tội mà là một tướng sĩ sắp xông ra tiền tuyến.
Liễu Nguyệt Phi nhìn thấy mà cố nén cười, Công tử Thanh quả thật khôi hài“Vì Vương gia làm việc, chính là lấy này nọ của Vương gia mang về? Hửm?”
Thấy Liễu Nguyệt Phi không định buông tha, Công tử Thanh tức giận nhìn chằm chằm nàng, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn thề, qua khỏi hôm nay, hắn nhất định phải gϊếŧ chết Công tử Mị!
“Thuộc hạ nhất thời bị ma ám, xin Vương gia trách phạt!” Không để ý tới Liễu Nguyệt Phi, trực tiếp hướng Hoa Khanh Trần cầu xin tha thứ.
Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi nhún vai bĩu môi nhìn Hoa Khanh Trần, nàng đến là muốn nhìn xem Hoa Khanh Trần xử lý như thế nào.
“Công tử Thanh, bổn vương hỏi ngươi, thực sự là bị ma ám sao?”Hoa Khanh Trần mắt lạnh nhìn Công tử Thanh quỳ trên đất, toàn thân toát ra hàn khí.
Lúc này vốn là giữa hè nhưng Công tử Thanh vẫn cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Hoa Khanh Trần vừa nói xong, chuông báo động trong lòng Công tử Thanh liền vang lớn. Hắn cảm thấy Hoa Khanh Trần giống như biết được chuyện gì, nhưng là cẩn thận nghĩ lại, hắn làm mọi chuyện đều hoàn hảo, Hoa Khanh Trần có thể biết được chuyện gì? Rất có khả năng đây chính là một khảo nghiệm của Hoa Khanh Trần, cắn răng nói “Thuộc hạ thực sự chính là bị ma ám, không hề có ý khác!”
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần híp mắt, khiến người ta thấy mà sợ, nói “Bổn vương vốn muốn cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Nhưng ngươi lại xem bổn vương là khỉ để ngươi tùy ý đùa bỡn, một khi đã như vậy, Diệt Thiên, ngươi tới nói!”
Nói xong, một người trong đám đang quỳ đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn kĩ lại, cư nhiên là tên người hầu vẫn nịnh bợ Công tử Thanh.
Liễu Nguyệt Phi nhướn mày xem một màn này, sư phụ ra tay thật đúng là mau, Diệt Thiên cũng phái đi ra ngoài luôn rồi.
Công tử Thanh thấy người Hoa Khanh Trần gọi đúng là kẻ hầu vẫn nịnh bợ mình, toàn thân nhất thời vô lực ngã ngồi trên đất, ánh mắt dại ra .
“Khởi bẩm Vương gia, nô tài nghe lệnh đi theo bên cạnh Công tử Thanh, đêm nay Công tử Thanh vốn định đến hủy khôi giáp, để Công tử Mị lúc trình vật ấy lên khiến Vương gia bị thương, hãm hại Công tử Mị. Nhưng sau đó biết được khôi giáp bền vững vô cùng, cho nên Công tử Thanh dự tính trộm long tráo phụng, để Quách An lấy một kiện áσ ɭóŧ bình thường đến thay thế. Hơn nữa, Hỏa Long hư hỏng lần trước cũng là do Công tử Thanh làm, vì hãm hại Công tử Mị!” Diệt Thiên cung kính nói, một chút cũng không còn hơi thở của kẻ hầu lúc trước.
“Thì ra tại hạ lại được Công tử Thanh coi trọng như vậy, nhiều lần đến hãm hại ta.” Liễu Nguyệt Phi trêu tức nói, nháy mắt nhìn về phía Diệt Thiên.
Diệt Thiên nhìn thấy cũng cười đáp lại. Hắn giống như Cực Thiên, Huyền Thiên là thị vệ bên người Vương gia, cũng nhìn Liễu Nguyệt Phi lớn lên.
Lúc này Công tử Thanh đã không còn đường chối, Hoa Khanh Trần đã sớm đặt tai mắt bên người hắn, Hoa Khanh Trần hỏi lại lần nữa hắn cũng nói xạo, còn không bằng không nói. Cả người hắn như mất đi sinh khí.
“Người đâu, mang đám người Công tử Thanh này đi. Đời này không cho bước vào triều đình, tiến vào kinh thành nửa bước!”Hoa Khanh Trần mắt lạnh phân phó. Sau đó thị vệ liền tiến lên kéo Công tử Thanh đi.
Đối với trừng phạt này, Liễu Nguyệt Phi có chút không hiểu. Sao lại nhẹ như vậy?
Như là nhìn ra nghi hoặc của Liễu Nguyệt Phi, Hoa Khanh Trần giải thích“Công tử Thanh đời này ham thích nhất chính là thăng quan phát tài, không cho hắn bước vào triều đình chính là khiến hắn sống không bằng chết!”
Nghe xong, Liễu Nguyệt Phi kinh hãi, nói vậy không phải khiến tinh thần Công tử Thanh chịu đủ loại tra tấn sao?
Ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hoa Khanh Trần, sư phụ quả thực nham hiểm, bất quá, nàng chính là thích sư phụ như vậy!