Bầu trời đêm tĩnh lặng hoàn toàn không một tiếng động, yên tĩnh đến thần kỳ, cũng yên tĩnh đến đáng sợ. Dưới ánh trăng, có vài thân ảnh đang lén lút hành động. Nhìn xung quanh một mảnh tối đen, trên đầu họ đã lấm tấm mồ hôi, trong lòng sớm thấp thỏm không yên.
“Lão… Lão đại, chúng ta trở về đi.” Tằng Xuyên ôm chặt kiếm, phát run nhìn chung quanh, hình như bọn họ đã đi không dưới ba vòng trong khu rừng này rồi, xem ra Liễu Diệp sơn trang quả thực quỷ dị như người ngoài vẫn đồn đại.
“Sợ cái gì, đã đến đây rồi!” Dương Đại Trí khinh bỉ nhìn nhìn hai chân run run của Tằng Xuyên, không thèm nghĩ nhiều, liền tiếp tục đi về phía trước. Liễu Diệp sơn trang là một trong hai đại môn phái ở giang hồ, mà Liễu Diệp kiếm pháp lại là giang hồ đệ nhất kiếm pháp, hắn đã sớm mơ đến. Nhưng Liễu Diệp kiếm pháp không truyền cho người ngoài, hắn cũng từng muốn bái nhập Liễu Diệp sơn trang, ai ngờ chưa qua được cửa đầu tiên đã bị đá ra, còn bị một nữ nhân châm chọc là có ý đồ xấu! Giọng điệu như vậy làm sao hắn có thể nuốt trôi chứ?
“Tằng Xuyên, chẳng lẽ ngươi còn sợ một tiểu nữ nhân sao?” Trên mặt Quách Đào có một vết sẹo rất to, khi ánh trăng chiếu xuống lại càng trông dữ tơn như quỷ. Nữ nhân trong mắt hắn chỉ để dùng ấm giường, hắn cũng không tin một nữ nhân chỉ mới mười lăm tuổi sẽ có khả năng gì?
“Nhưng là, Liễu Diệp sơn trang dù sao cũng là một trong tứ đại môn phái, sao có thể để chúng ta trộm được bí tịch võ công dễ dàng như vậy chứ?” Tằng Xuyên hiện tại mắt phải giật không ngừng, trong lòng cũng càng thấp thỏm.
“Liễu Diệp sơn trang sở dĩ lợi hại như vậy, còn không phải ỷ vào có Liễu Diệp kiếm pháp sao? Chúng ta trực tiếp bắt cóc Liễu Nguyệt Phi xem ả có giao ra hay không!” Trong lòng Dương Đại Trí hiện tại chỉ có làm thế nào báo thù Liễu Nguyệt Phi, mặc dù đối phương chỉ là một nữ tử.
“Đúng vậy, nữ nhân cũng chỉ có thể dùng ấm giường!” Quách Đào chẳng hề để ý nói, Liễu Diệp kiếm pháp, hắn hôm nay nhất định phải nắm được trong tay!
Thấy hai người đều nói vậy, sĩ diện của Tằng Xuyên cũng nổi lên, sợ hãi so ra cũng không quan trọng bằng mặt mũi. Nói cũng đúng, một nữ nhân có thể có bao nhiêu năng lực? Nghĩ như vậy, trong lòng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng đuổi kịp bước chân hai người kia đi về phía trước, ai ngờ vừa đi được mấy bước, trước mắt chợt lóe lên, một cỗ khí lạnh thổi đến bên tai, dọa hắn ngã ngồi xuống đất.
“Ai?”
Quách Đào cùng Dương Đại Trí phía trước nghe vậy cũng quay đầu nhìn Tằng Xuyên ngã xuống, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện có gì khác thường liền nhìn nhau. Xem ra Tằng Xuyên là tự hù dọa bản thân đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi.
Dương Đại Trí khó chịu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước, Quách Đào lơ đãng nói với Tằng Xuyên: “Nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi kìa.”
Tằng Xuyên vừa nghe, liền dè dặt cẩn trọng nhìn bốn phía, phát hiện xác thực không có gì khác thường, chẳng lẽ thật là do hắn quá sợ hãi? Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, trong rừng liền vang lên một tràng tiếng cười làm người ta sởn gai ốc.
“Ha ha…… Ha ha ha ha……”
Lần này ngay cả Quách Đào cùng Dương Đại Trí cũng nghe được, Tằng Xuyên trực tiếp bị dọa đến nhũn chân đứng không nổi.
“Là ai!” Dương Đại Trí hét lớn một tiếng, nhưng trong giọng nói rõ ràng đã có vẻ lo lắng.
“Ha ha…… Hắc hắc…… Hì hì…… Ha ha……”
Tiếng cười kia khi thì xa, khi thì gần, khiến ba người nghe đến nổi hết da gà. Quách Đào không tự giác rùng mình, mẹ nó, đúng là tà môn mà. Dương Đại Trí lúc này cũng đã có chút run rẩy, lời nói mắc kẹt ở yết hầu không ra được.
Tằng Xuyên trên mặt tái nhợt kêu to,“Quỷ, là quỷ, có quỷ a!” Chân còn mềm nhũn ra lúc trước đột nhiên có lực trở lại, nhanh chóng chạy về phía sau.
“Nha, đừng chạy nha, chơi với ta nha!” Giọng nói giống như trẻ con, ngây thơ vô tội, còn có chứa một chút ủy khuất như là bị ai đoạt lấy đồ chơi, nhưng lọt vào tai ba người lại càng làm dựng tóc gáy.
Tằng Xuyên chạy càng nhanh không dám quay đầu, giống như phía sau chính là ngàn vạn rắn độc.
Chỉ nghe một tiếng động nhỏ cắt qua không khí, trong phút chốc, thân thể Tằng Xuyên liền cứng ngắc ngã xuống đất, ánh mắt khó tin trợn trắng.
Nhìn những gì vừa xảy ra trước mắt, Quách Đào cùng Dương Đại Trí hít một hơi lạnh, bất an trong lòng nháy mắt dâng cao.
“Hắc hắc, chơi với ta nha.” Giọng nói vẫn ngây ngô, lại tựa như một cây đao kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lí, khiến toàn thân hai người run bắn lên. Loại chuyện tốt trăm năm khó gặp này, sao lại để bọn họ chứng kiến vậy?
“Ngươi… Ngươi muốn chúng ta chơi với ngươi như thế nào?” Có vết xe đổ của Tằng Xuyên, Dương Đại Trí cũng không dám manh động, hai mắt hắn không ngừng nhìn bốn phía, sợ đối phương sẽ đột nhiên từ chỗ nào bật ra.
“Đúng, đúng, ngươi nói, ngươi muốn chúng ta chơi cái gì?” Quách Đào dù sao cũng là người hành tẩu giang hồ, đối mặt loại chuyện này cũng biết trước tiên phải bình tĩnh.
“Ha ha, tốt lắm nha, ta đây muốn chơi đá bóng. Chặt bỏ đầu của các ngươi để ta đá đi!” Vừa mới nói xong, thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt hai người. Một thân hồng y như lửa, trên đầu vấn hai búi tóc*, làn da mềm mại như lụa, đôi mắt to tròn đen nhánh cùng môi anh đào nho nhỏ, tất cả đều là bộ dáng khả ái, làm người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà yêu thương.
(R: tựa tựa như thế này )
Nhưng trong tình cảnh này, Dương Đại Trí cùng Quách Đào đều không có tâm trạng đó, nhìn cô gái vừa nhảy ra trước mắt, bọn họ có cảm giác như vừa bị người gõ vào đầu một cái, cực kì châm chọc. Trong lòng nhất thời nổi lên một cỗ giận dữ, sợ hãi lúc trước hoàn toàn biến mất không dấu vết, sống hơn ba mươi năm còn bị một nữ nhân vốn chỉ dùng để ấm giường đùa giỡn!
Dương Đại Trí vừa nhìn lại, đây không phải là Liễu Nguyệt Phi từng châm chọc hắn sao! Thù mới hận cũ khiến Dương Đại Trí chẳng thèm quan tâm đến cái gì mà ‘ỷ lớn hϊếp nhỏ’, trực tiếp phi thân một cái, hướng Liễu Nguyệt Phi bay đến.
“Thì ra là ngươi ở đây giả thần giả quỷ, ta muốn gϊếŧ ngươi!”
Đại đao trong tay giơ lên cao, mắt thấy sắp bổ xuống đầu Liễu Nguyệt Phi thì nàng lắc mình một cái liền biến mất không dấu vết. Dương Đại Trí kinh hãi, vừa chuẩn bị thu tay lại nghe Liễu Nguyệt Phi nói sau lưng hắn “Cẩn thận a!”
Dương Đại Trí theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một quả đấm màu đỏ đặc biệt lớn tiếp xúc thân mật với bản mặt hắn, va chạm cực kì mạnh làm hắn trực tiếp ngã xuống, theo gót Tằng Xuyên.
Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nhìn Dương Đại Trí nằm trên đất, lấy ra một cái khăn lau nắm đấm lớn trong tay, cái này nàng mất cả một ngày mới làm được, không thể để bị bẩn. Ngoài miệng lại lẩm bẩm “Đã nhắc ngươi cẩn thận rồi mà không nghe.”
Ba người giờ chỉ còn lại Quách Đào trợn mắt há hốc mồm chứng kiến hết thảy, tiểu nữ nhân mười lăm tuổi trước mắt chỉ một chốc đã giải quyết xong hai đại nam nhân, thật sự là khiến người ta kinh ngạc.
Ngay lúc Quách Đào trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, nàng cũng vừa lau xong nắm đấm lớn, nhìn về phía Quách Đào,“Đúng rồi, còn có ngươi a.”Nói xong nở một nụ cười làm hoa cũng phải thẹn thùng, còn lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.