Quyển 1 - Chương 7: Đại điển phong hậu, cười một tiếng khuynh thành (1)
Trời còn mờ tối, Khương Tuyết Ninh liền bị nha hoàn kêu lên, trang điểm, sửa soạn, làm cho đầu óc choáng váng.Trong Cần Chính Điện, Thượng Quan Thiên Dật lại bị hoàng đế bệ hạ thân ái chào hỏi bằng hai quả đấm, rồi bị lôi kéo uống rượu, uống tới rời sáng hai người mới đi ngủ , vừa mới ngủ, liền bị đánh thức, chỉ nghe Phúc công công truyền đến "Hiên Vương Gia, ngươi không thể đi vào, hoàng thượng mới vừa ngủ, ngươi bây giờ đi vào sẽ chọc giận hoàng thượng."
Lãnh Nguyệt Hiên chẳng hề để ý, nói "Đi qua một bên, ta có việc gấp tìm hoàng huynh, đến lúc này rồi, mà hoàng huynh còn có tâm tình ngủ."
Hai người một mực ồn ào , âm thanh Lãnh Nguyệt Hàn rét lạnh truyền đến "Rầm rỉ cái gì thế, Phúc Bảo để Hiên Vương Gia đi vào."
Phúc công công vội vàng tuân chỉ, Lãnh Nguyệt Hiên trợn mắt nhìn Phúc công công một cái, nghênh ngang vào Cần Chính Điện. Trong điện là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là bình rượu, đầy phòng mùi rượu, Lãnh Nguyệt Hiên nhíu mày, ghét bỏ chí cực, mất hứng chạy đến trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn "Hoàng huynh, có phải hay không mẫu hậu buộc ngươi cưới Khương Tuyết Ninh gì gì đó. Làm sao ngươi không giải thích mà đi cưới hoàng hậu."
Lãnh Nguyệt Hàn xoa xoa đầu, mất hứng, trợn mắt nhìn, miễn cưỡng ngồi ở trên ghế Thượng Quan Thiên Dật, tựa như nói, đều là ngươi chọc, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Lãnh Nguyệt Hiên, giọng điệu không tốt nói "Đã lớn như vậy, mà không ra thể thống gì, chẳng lẽ trẫm cưới ai làm hoàng hậu, còn phải đi xin phép ngươi, không có việc gì nhanh lên đi xuống, đừng nữa nơi này phiền trẫm."
Lãnh Nguyệt Hiên khả ái Oa Oa, nhíu mày một cái nói "Ta sợ mẫu hậu lại buộc ngươi đi làm, nếu ngươi không thích, thì ta sẽ đi nói với mẫu hậu, để cho nàng thu hồi ý chỉ."
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nói "Đây là trẫm tự mình nghĩ cưới, không liên quan đến mẫu hậu. "
Lãnh Nguyệt Hiên còn muốn nói điều gì, Lãnh Nguyệt Hàn liền nói "Không có việc gì, thì mau đi xuống đi."
Lãnh Nguyệt Hiên không cam lòng đi ra ngoài. Thượng Quan Thiên Dật vừa muốn nói chuyện, thì Lãnh Nguyệt Hàn mở miệng trước "Nếu như không muốn bị đánh, liền ngoan ngoãn câm miệng, trẫm biết ngươi muốn nói gì."
Trong nội tâm Thượng Quan Thiên Dật rất rõ ràng, Hàn mặc dù đã đồng ý phong hậu, nhưng lại không có nói sẽ tham gia đại điển phong hậu.
Buổi trưa đã qua, đã sớm qua giờ lành phong hậu, Văn Võ Bá Quan cùng Thái hậu đã sớm tới , thì đã không bình tĩnh rồi, nhưng còn không có thấy hoàng thượng cùng bóng dáng hoàng hậu, hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ phong hậu, đã làm cho bách quan không hiểu được, nhưng giờ lành đã qua, đến nay không thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu, Thái hậu Khương Hòa đã sớm chờ không nhịn được, Thái hậu một lần một lần phái người đi mời, mời ba lượt mới mời được hoàng thượng tới, đi cùng nhau còn có Bạch Phượng Nhi cùng quốc sư Thượng Quan Thiên Dật.
Thái hậu vừa thấy Bạch Phượng Nhi vô cùng tức tối, nhưng ở trước mặt văn võ bách quan lại không thể phát tác, Lãnh Nguyệt Hàn cũng không ở ư, trực tiếp đỡ Bạch Phượng Nhi ngồi ở phượng ỷ hoàng hậu, bách quan một mảnh xôn xao, không rõ chân tướng, không phải phong muôi muội của Khôn Thừa Tướng làm hậu sao, thế nào mà để Phượng quý phi ngồi lên phượng ỷ rồi, một mảnh nghị luận, Thái hậu vội vàng hạ chỉ, làm cho người ta đi đón hoàng hậu, lúc này Tuyết Ninh đã đợi một buổi sáng, mặc dầy cộm nặng nề Phượng Bào, mang theo nặng trĩu mũ phượng, đã sớm mệt mỏi chí cực, bị bốn cung nữ dìu lấy đi tới phong hậu đại điển, miễn cưỡng lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn từng bước một bậc thang, cuối bậc thang thông hướng cái đó thật cao phượng đài, phía trên ngồi Thái hậu, còn có một người gọi là hoàng thượng, một nữ nhân khác không biết là người nào, ngồi ở phượng ỷ lên.
Khương Tuyết Ninh thanh lãnh cười một tiếng, gạt trên đầu khăn voan đỏ, mang theo rũ hạt châu mũ phượng, không có cần bất kỳ cung nữ đỡ, tự mình dùng đôi tay kéo Phượng Bào, trên bộ mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười nhạt nhòa, đi lên bậc thang,
Mọi người trong khoảnh khắc đó cũng ngây ngẩn cả người, may là ngàn nghĩ vạn nghĩ, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến cả trong thành, người được mọi người gọi là yêu nữ, lại xinh đẹp động lòng người như vậy, vào giờ khắc này tất cả mọi người ngừng thở, hình như không thể tin được, trước mắt giai nhân tuyệt sắc thật sự tồn tại. (@Linh: Tất nhiên, Ninh tỷ là đẹp nhất!)
Tuyết Ninh, không có chút nào thèm quan tâm mọi người, thủy chung mang theo nụ cười nhạt nhòa, từng bước từng bước đi từ từ hướng phượng đài, khi nàng bước lên phượng đài nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn kia, Tuyết Ninh lộ ra tuyệt mỹ cười, trong khoảng thời gian ngắn cả thiên địa cũng mất đi màu sắc.
Cho tới đã cách nhiều năm, Lãnh Nguyệt Hàn nhớ tới Tuyết Ninh nghiêng nước nghiêng thành cười, cũng cảm giác thiên địa thất sắc, kinh ngạc không dứt. Tuyết Ninh cứ như vậy đứng lẳng lặng ở phượng đài, mang theo nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, Lãnh Nguyệt Hàn đã sớm đứng ở chỗ đó, hắn tại không ngờ Khương Tuyết Ninh sẽ Mỹ Lệ như thế, cho tới hắn không tìm được bất kỳ từ để hình dung vẻ đẹp của nàng. Cho đến khi Tuyết Ninh nhàn nhạt nhắc nhở "Hoàng thượng, đại điển phong hậu có thể bắt đầu chưa?", lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại.