Quyển 1 - Chương 6: Đêm trước phong hậu, nguy cơ ám (2)
Trong điện, một trận gió thổi lên, lụa trắng phiêu đãng mỹ Lệ cực kỳ, đây chính là cung điện đẹp nhất của Nguyệt Lạc quốc, là nơi ở của phi tần mà đương kim bệ hạ Nguyệt Lạc quốc sủng ái nhất, phi tử Bạch Phượng Nhi — Phượng quý phi, điện này được xây ở trong hồ, bốn phía cung điện trồng đầy Anh Hoa, cả cung điện lụa trắng phiêu đãng.Một tấm lụa trắng bao lấy chiếc giường lớn, Lãnh Nguyệt Hàn tinh tráng trên người tựa vào đầu giường, trong ngực ôm ái phi sủng nhất của mình, phi tử Bạch Phượng , dùng Bạch Thắng tuyết, mặt mày nhẹ nhàng, tuyệt đối là một giai nhân khuynh thành.
Giờ phút này, gương mặt hạnh phúc của Bạch Phượng Nhi vùi ở trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, mà hắn lại nhíu mày, như có lời muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, một Đế Vương như hắn trừ phi người trong ngực là hắn vô cùng quan tâm nếu không sẽ không thể làm khó hắn được, châm chước nửa ngày, cuối cùng vẫn còn mở miệng kêu "Phượng Nhi."
Bạch Phượng Nhi lười biếng mở ra mắt đẹp, cười nhìn Nguyệt Hàn, trái tim Nguyệt Hàn nóng lên càng thêm ôm chặt Bạch Phượng.
Thở dài sâu một cái, hắn nói "Ngày mai, trẫm sẽ lập muội muội của Thừa Tướng là Khương Tuyết Ninh làm hậu."
Bạch Phượng Nhi nghe nói như thế đột nhiên ngồi dậy, không để ý chăn chảy xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết, Lãnh Nguyệt Hàn không nói câu nào, nhìn Phượng Nhi. Bạch Phượng Nhi run rẩy mở miệng nói "Được….."
Lời còn chưa dứt, nước mắt đã chảy ra, Lãnh Nguyệt Hàn chợt đem nàng ôm vào trong ngực. Kề môi bên tai nàng nói nhỏ "Phượng Nhi, bất luận trẫm lập ai là hậu, vĩnh viễn đều không phụ ngươi, ta nhất định hảo hảo đối đãi ngươi, ngươi biết trẫm cần có chính phi, đã đợi nhiều năm như vậy, trẫm cũng biết uất ức ngươi, nhưng là…."
Lãnh Nguyệt hàn lời còn chưa nói hết, Bạch Phượng nhi khổ sở cười một tiếng, tràn đầy khổ sở mở miệng nói"Hàn, ta hiểu."
Cuối cùng vẫn còn tới, hắn là Đế Vương không phải là nàng một người, nàng ở xa cầu cái gì, ít nhất còn có hắn bây giờ vẫn thương yêu nàng, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào đem Hàn ca ca cướp đi. Nàng từ nhỏ đã cùng Lãnh Nguyệt Hàn cùng nhau lớn lên, nhìn hắn kế vị, là hắn khổ khổ cầu khẩn gia gia, mới có thể làm cho hắn thuận lợi lên ngôi, là mình cùng hắn đi qua nhiều năm, hắn chính là người đời này nàng dựa vào, những năm gần đây ân sủng, ngày đêm làm bạn, mình tại sao có thể chịu buông tha?
Ở trong hoàng cung này, khắp nơi đều là đấu đá lẫn nhau, nàng độc hưởng ân sủng năm năm, thương hắn đã sớm sâu tận xương tủy, có thể nào nhường hắn cho người khác. Mình có thể nào cam tâm, dựa vào phần này từ nhỏ đến lớn tình nghĩa, nàng cũng sẽ không bại bởi bất luận kẻ nào.
Cổ họng đắng chát, mở miệng "Hoàng thượng, sẽ cả đời như vậy cưng chiều Phượng Nhi sao?"
Lãnh Nguyệt Hàn không trả lời, vẫn lâm vào trầm tư của mình, Phượng Nhi không nhận lời đáp lại, xưa nay Đế Vương vô tình nhất, không đi tranh, không đi đấu, như thế nào lại có ân cưng chiều, dưới mặt áo ngủ bằng gấm, tay ngọc không tự chủ nắm thành quyền.
Lãnh Nguyệt thất vọng đau khổ trong, càng thêm cực hận, cục diện bị động như vậy , mình cố gắng như vậy còn là không đấu lại số mạng sao? Hay là muốn mình nhận thua? Trong lòng càng thêm đem toàn bộ oán hận cùng tính lên trên người mệnh trung hoàng hậu kia. Khương Tuyết Ninh thì thế nào, truyền thuyết trời sanh mang lệ sát, vừa ra đời liền khắc chết phụ mẫu. Còn có lời đồn đãi, nói nàng khắc chồng khắc tử, trời sanh mệnh cô độc, dân gian đều gọi nàng là yêu nữ.
Muốn hắn cưới một yêu nữ làm hậu, mà có thể thân chánh, thì có thể đối phó với Thái hậu Khương Hòa sao?Mà có thể cũng cố giang sơn sao? Còn có thể giải trừ mệnh cô độc của mình à?
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, vẫn không nói gì, thì Phúc công công ở ngoài cửa gọi "Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo."
Lãnh Nguyệt Hàn lúc này mới nhớ tới việc Phúc công công phái người đi giám thị Khương Tuyết Ninh, chắc là có tin tức, Lãnh Nguyệt Hàn đứng dậy hôn Phượng Nhi một cái nói "Phượng Nhi, Hàn ca ca đồng ý ngươi, không có bất kỳ người nào có thể thắng được địa vị của ngươi ở trong lòng ta." Sau đó liền lấy qua áo khoác, xuống giường đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Phúc công công cuống quít phủ thêm áo khoáC cho Lãnh Nguyệt Hàn, khởi giá trở về Cần Chính Điện. Nghe Phúc công công hồi báo xong, Lãnh Nguyệt Hàn lại một lần nữa tức giận đập bàn, hắn không có nghĩ đến Thái hậu Khương Hòa còn trắng trợn đi Nguyệt Lạc điện. Hắn càng không nghĩ đến, Khương Tuyết Ninh thật sự là kẻ địch, mình không giải thích được, trong lòng liền bài xích loại cảm giác này, khi xác định tân hoàng hậu là kẻ địch, liền hét lớn "Phúc Bảo, lập tức truyền Thượng Quan Thiên Dật vào cung" .
Phúc công công lập tức lĩnh chỉ đi mời Thượng Quan Thiên Dật.