Chu Trường Ương vừa đi vừa nghe chấp sự đệ tử giảng giải quy tắc, đến lúc này hắn mới dần dần thông suốt.
Vòng sơ khảo thật ra rất đơn giản, Bách Công Môn sẽ cung cấp tài liệu cho người tham gia sơ khảo, trong thời gian giới hạn họ sẽ phải tạo ra một linh khí hoàn thiện, nếu linh khí thông qua kiểm tra thì người tạo ra linh khí ấy sẽ chính thức được gia nhập môn phái, người thể hiện ưu tú sẽ còn có cơ hội được trưởng môn nhận làm đệ tử thân truyền.
Nếu ở hiện đại thì đây có thể được coi như là bài thi đầu vào cấp bậc tiểu học. Xui là ở tu chân giới, từ đầu tới đuôi Chu Trường Ương toả ra ánh sáng chói loà của một đứa thất học, nên giờ chỉ với một vòng sơ khảo đơn giản như vậy cũng đủ làm hắn trượt thẳng cẳng.
Trong lòng Chu Trường Ương thầm than vận khí của chính mình không tốt, trên mặt thì thì vẫn ra vẻ trấn định tự nhiên, đầu óc vận hành gia tốc tính cách vượt qua được thử thách này.
Đang suy nghĩ thì chấp sự đệ tử chỉ chỗ đang sáng lên ánh lửa phía xa xa, hô: “Sư đệ, khoan hẵng đóng cửa, ở đây còn hai người nữa”.
Thi Hầu vừa mới lựa chọn xong tài liệu cần dùng, đang định rời đi, bỗng nhiên nghe thế thì nảy ra nghi hoặc trong lòng, vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy đệ tử Bách Công Môn mang ngọc thạch dùng để kiểm tra linh căn cất đi, cho nên hắn hẳn phải là người báo danh cuối cùng mới đúng.
Đệ tử phụ trách hướng dẫn hắn cũng có cùng nghi hoặc, đáp: “Sao lại vẫn còn người?”
Trước mặt người ngoài, chấp sự đệ tử không thể nói quá nhiều, chỉ hàm hồ đáp: “Những người này là do Thiếu môn chủ thu”.
Vị đệ tử kia thoáng nghe liền hiểu, Thiếu môn chủ là người tốt, không có gì kỳ quái, cũng không tiện hỏi lại rõ ràng, quay lại nhìn Thi Hầu rồi nói: “Ngươi chọn xong vật liệu rồi đúng không? Để ta đưa ngươi trở về phòng”.
Ánh mắt Thi Hầu chợt loé, mím môi cười nói: “Thật xin lỗi, ta vừa nảy ra một linh cảm, ta muốn đổi vài loại tài liệu, như thế có được không?”
Hôm nay Thi Hầu là một trong những người có linh căn tốt nhất, các trưởng lão đều coi hắn như đệ tử thân truyền của trưởng môn trong tương lai, thế nên đệ tử dẫn đường cũng kiên nhẫn với hắn hơn vài phần, nghe vậy thì khách khí nói: “Đương nhiên có thể”.
Thi Hầu vừa mới đi trước một bước thì đoàn người Chu Trường Ương cũng vừa đến nơi.
Chấp sự đệ tử đẩy cửa phòng, nói: “Các ngươi tự chọn đi, thích vật liệu gì bên trong cũng đều có thể lấy, tuy nhiên mỗi người chỉ được lấy hai mươi loại”.
Ánh nắng đã hoàn toàn biến mất, bốn phía căn phòng vô cùng tối tăm.
Chu Trường Ương nhìn lướt qua cái phòng đen sì, hỏi: “Huynh đệ, có thể đốt một ngọn đèn lên không? Mờ thế này sao mà thấy rõ được?”.
Chấp sự đệ tử nghi hoặc: “Ngươi không dùng linh hoả sao?”
Tốt lắm, lần sau không được hỏi lại câu này.
Chu Trường Ương hỏi lại: “Các ngươi cùng không bắt buộc phải sử dụng linh hoả mà”.
Chấp sự đệ tử: “.....”
Điều khiển linh hoả chính là kỹ năng cơ bản nhất của luyện khí sư, không thể khống chế linh hoả thì khó mà có thể luyện chế được các dạng tài liệu dồi dào linh khí, đây cũng là nguyên nhân khiến thợ thủ công phàm nhân khó so bì được với khí tu.
Nhưng nếu nói là bắt buộc thì cũng không phải.
Chấp sự đệ tử nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào, trong lòng không tránh khỏi hồ nghi.
Căn bản thấy người này được Thiếu môn chủ coi trọng, hắn còn tưởng người này có chỗ nào đó hơn người, thật không nghĩ tới đến linh hoả cũng không biết sử dụng.
Thiếu môn chủ không phải là bị lừa rồi chứ?
Hắn quay đầu nhìn Quân Thúc: “Ngươi cũng không dùng ....”
Quân Thúc thoáng liếc qua Chu Trường Ương, thấy đối phương nhìn hắn lom lom, trong mắt mang theo chờ mong, hắn liền mở bàn tay ra: “Cái ngươi nói là thứ này sao?”
Vừa dứt lời, lòng bàn tay liền bùng lên một ngọn lửa nhỏ cao khoảng một đốt ngón tay, lập tức chiếu sáng một khu vực.
Chấp sự đệ tử hơi thả lỏng, tuy rằng linh hoả này rất nhỏ, cũng coi là biết khống chế, tóm lại Thiếu môn chủ không đến nỗi bị lừa hoàn toàn.
Hắn không lại suy nghĩ lung tung, dù sao sau đó cũng phải khảo thí, không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị loại, liền nói: “Được, vậy các ngươi mau chọn lựa tài liệu đi”.
Mấy người tiến vào, thuận theo ánh sáng từ ngọn lửa nho nhỏ trong tay Quân Thúc, phải rất khó khăn mới thấy được bày biện bên trong phòng.
Phòng không lớn, hai mặt tường đặt hai cái giá, có rất nhiều ngăn đã trống không.
Chấp sự đệ tử “Ồ” lên một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, năm nay có người lợi hại như vậy sao? Thế mà các tài liệu thượng đẳng đều bị lấy hết.
Đây dẫu sao cũng chỉ là một vòng sơ khảo, tài liệu cung cấp đa phần cũng là loại bình thường, nhưng trộn lẫn trong đó cũng có chút ít tài liệu thượng phẩm.
Theo dự đoán, ở trong tình huống mỗi người chỉ được lấy một lượng tài liệu cố định, cho dù là ai tới trước lấy trước thì những người tới sau ít nhất cũng lấy được vài loại tài liệu tốt.
Nhưng trong kho lúc này không còn chút tài liệu thượng đẳng nào, chỉ còn lại những loại tài liệu kém chất lượng, ở đâu cũng có thể thấy.
Chấp sự đệ tử trong lòng thầm than ai lại lợi hại như vậy, quay đầu liền thấy Chu Trường Ương cũng đang cau mày, đành phải cố gắng giải thích: “Khụ, quy tắc chính là như vậy, các ngươi tới quá muộn, chỉ còn lại những tài liệu này”.
Chu Trường Ương tỏ ra hoà khí, mỉm cười nói: “Ta hiểu”.
Chấp sự đệ tử nào biết rằng, đối với Chu Trường Ương, vấn đề không phải nằm ở chất lượng tài liệu, mà là ..........Ở đây toàn bày những thứ gì vậy?
Nào là lông chim nhìn không ra là của loài gì, da lông, xương cốt, các loại thực vật kỳ quái, khối gỗ cùng tinh thạch, dung dịch có màu sác quỷ dị giống với ma dược của Hogwarts.....
Nhìn một vòng từ trên xuống dưới, thế mà không có một loại vật liệu nào hắn có thể gọi tên.
Chấp sự đệ tử thấy hắn lề mề nửa ngày mà không có động tác gì, không khỏi mất kiên nhẫn: “Sao nào, chọn xong chưa?”
Chu Trường Ương thở dài trong lòng, xem ra xưởng sản xuất Lam Tường ở trong hoàn cảnh này cũng không có ích gì.
Mặc kệ, trước cứ lừa qua được đêm nay đã.
Hắn phân vân giữa xương cốt và lông chim, lấy những tài liệu này làm thành quạt lông vũ chắc Bách Công Môn sẽ không tức giận nhỉ?
Hắn còn thoáng liếc ra ngoài cửa nhìn thời tiết, đúng lúc định thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy thứ nằm ở một góc tường, con mắt liền bị cố định.
Nơi đó có 2 đống đá cục có màu sắc khác nhau.
Chu Trường Ương phấn chấn tinh thần, vội vàng bước tới, thuận theo ánh trăng nhìn tỉ mỉ lại lần nữa, sau đó mới quay lại hỏi chấp sự đệ tử: “Ta có thể lấy mấy thứ này không?”
“Ngươi lấy mấy thứ ấy làm gì?” chấp sự đệ tử tưởng hắn nhìn nhầm, có lòng tốt nhắc nhở: “Những thứ đó đều là hạ phẩm phế thạch, bọn ta còn đang định mang đi xử lý”.
Linh thạch có công dụng trợ giúp tu luyện, tăng tu vi, bởi vậy mỗi tháng môn phái sẽ phát một ít cho môn hạ đệ tử, đệ tử cũng có thể dùng cống hiến đổi linh thạch từ tông môn.
Nhưng có điều linh thạch là vật dùng một lần, sau khi hấp thụ hết linh khí liền trở thành vật vô dụng.
Tông môn đều thống nhất xử lý, đa phần bị vứt bỏ, số ít còn lại sẽ mang đi tinh luyện lọc ra tài liệu, một số ít khác sẽ bị thợ thủ công mang đi.
Đặc biệt là hạ phẩm linh thạch, hàm chứa ít linh khí, từng khối từng khối to lông lốc, lượng hao tổn lại nhiều, vô cùng tốn diện tích, sau một khoảng thời gian ngắn lại phải xử lý một đống lớn.
Hai đống đá cục kia chính là loại linh thạch hạ phẩm đã qua sử dụng, sắp bị mang đi xử lý, nguyên hai đống hạ phẩm phế thạch to oạch.
Chu Trường Ương nghệ vậy không khỏi kinh ngạc nhưng không để lộ ra sự thiếu hiểu biết của chính mình, chỉ cười nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy ném mấy cục đá kia đi thì rất lãng phí, định luyện lại để dùng, các ngươi sẽ không có quy định không được dùng mấy thứ đó làm tài liệu chứ?”
Ánh mắt chấp sự đệ tử càng thêm kỳ quái.
Công dụng của hạ phẩm linh thạch trong luyện khí rất là hữu hạn, sử dụng phế thạch làm tài liệu lại càng chưa thấy bao giờ.
Người này chắc không phải là một kẻ lừa đảo chứ?
Nhưng mà hắn cũng chưa từng thấy kẻ lừa đảo nào lại đi lừa lấy phế thạch mà.
Chấp sự đệ tử nghĩ mãi không ra, hai đống phế thạch này vốn cũng phải vứt đi, liền nói: “Ngươi muốn lấy thì lấy”.
Chu Trường Ương: “Ta có thể lấy bao nhiêu?”
Thứ này chắc không phải tài liệu trong kho, không biết tính như thế nào?
Chấp sự đệ tử: “....... Ngươi thích thì mang hết đi cũng được”.
Như vậy còn đỡ tốn công hắn phải mang đi ném.
Chu Trường Ương liền vui vẻ: “ Vậy ta sẽ không khách khí “. Sau đó lập tức thu hai đống đá vào túi.
Khoé miệng chấp sự đệ tử giật giật, sau lại quay sang nhìn Quân Thúc: “Còn ngươi thì sao, chọn xong chưa?”
Quân Thúc cầm trên tay lông chim với xương cốt mà Chu Trường Ương vừa chạm vào lúc trước: “Ta chọn hai thứ này”.
Chấp sự đệ tử: “Mỗi hai thứ đó sao? Tài liệu khác đâu?”
Quân Thúc: “Không cần”.
Chấp sự đệ tử: “.........”.
Sao hai người này lấy ít tài liệu thế?
Cũng tốt, đến khi Thiếu môn chủ phát hiện mình bị lừa thì cũng không quá khổ sở, chí ít thì tài liệu bị mất cũng không bao nhiêu.
Chấp sự đệ tử vuốt mặt: “Tốt, vậy đi thôi, theo ta về phòng”.
.
Đêm ở tư chân giới càng ngày càng thâm trầm, phòng livestream cũng vơi người, những người còn lại đều không khỏi đồng tình với tình cảnh của Chu Trường Ương.
【Streamer phải làm sao đây? Hắn không biết khống chế linh hoả, sao có thể qua lần sơ khảo này?】
【Vận khí quá kém rồi, làm thế nào mà lại đến đúng lúc môn phái người ta thêm một vòng khảo thí vậy?】
【Tóm lại, chắc hắn không tạo thêm một chiếc xe đạp nữa chứ? Cái thứ ấy cưỡi chơi chơi còn được, mang đi trắc thí thì không ổn đâu】
【Không hiểu nổi, Streamer đang trong tình cảnh khốn đốn vậy rồi, thế mà không chọn tài liệu lại đi chọn mấy đống phế thạch làm gì?】
【Kỳ quái thật, chắc không phải mang đi làm thành tranh đá chứ?】
【Tranh cát mới đúng】