Ngành Công Nghiệp Tu Chân

Chương 1-2: Xuyên qua

Hắn không nhịn được hỏi: “ Ngươi đến một khối hạ phẩm linh thạch cũng không có, ngươi làm như thế nào đến được đây?”

Thanh niên thở dài một tiếng, phiền muộn nhìn về phương xa, mặt lộ vẻ cao thâm nói ra năm chữ: “Chuyện kể ra rất dài”.

Thanh niên này không phải là ai khác, chính là người đang được bàn tán xôn xao trên diễn đàn Phổ Giang - Streamer Chu Trường Ương.

Chẳng qua là tình huống thực tế có vài sự khác biệt nhỏ so với thông tin mà Phổ Giang đã thông cáo – Chu Trường Ương không phải bị đưa nhầm đến vị diện tu chân, mà là lúc chuẩn bị tiến vào vị diện [Quang Minh Nhân Loại] để tham gia thi đấu giành vị trí người livestream kênh “Khoa học kỹ thuật hưng quốc” thì đột nhiên xuyên không.

Vị trí hiện tại của hắn cũng không phải ở vị diện mà Phổ Giang mới sáng chế ra – [Phiêu Miểu đại lục], mà hắn thực sự đang ở tu chân giới, một tu chân giới hàng thật giá thật.

Đúng vậy, không phải bug, mà hắn là chân chính xuyên không.

Chu Trường Ương không biết chuyện gì đang diễn ra, áng chừng bên phía Phổ Giang cũng đang hoang mang, không biết diễn đàn Phổ Giang sẽ xử lý như thế nào.

Nhưng cho dù như thế nào, chuyện ở vào thế đã rồi, có oán trách thì cũng không thay đổi được gì, việc cấp bách bây giờ là nghĩ biện pháp sinh tồn ở nơi này.

Chu Trường Ương thầm hỏi thăm tổ tiên các Quản trị viên vài câu, sau liền nhận mệnh, bắt đầu tìm hiểu tình hình xung quanh.

Trong cái rủi có cái may, bởi vì ở tu chân giới không thiếu kỳ nhân dị sĩ nên một thân trang phục hiện đại của hắn vẫn chưa làm mọi người quá chú ý.

Song, cái may vừa qua thì cái rủi đã theo chân tới ngay lập tức.

Qua hỏi thăm, Chu Trường Ương liền biến hắn đang ở địa phương có tên là Bất Trần Địa.

Phiêu Miểu đại lục được phân thành chín vực mười tám châu, ngoại trừ tu sĩ, phần lớn còn lại là nơi sinh sống của phàm nhân.

Trấn Bất Trần Địa tuy không lớn nhưng vị trí lại rất đặc thù, Bắc có Vĩnh Trú Thiên – tông môn luyện khí lớn nhất tu chân giới, cực Đông có Trường Bình Cảnh – thành thị lớn nhất của phàm nhân trên đại lục, phía Nam còn có Đại Hồ Vĩnh trạch trứ danh.

Bất Trần Địa trấn nằm ngay trung tâm, nơi thương mậu hội tụ.

Tổng kết lại chính là: Giàu.

Không còn nghi ngờ gì, kẻ vừa từ hiện đại xuyên không đến – Chu Trường Ương lập tức trở thành người bần cùng nhất tại Bất Trần Địa trấn.

Tiền tệ thông hành tại tu chân giới là linh thạch, mà hiện tại gia sản sản của một kẻ mới đến như Chu Trường Ương vẫn đang chỉ là con số 0, nói một cách thẳng thắn chính là: Không xu dính túi.

May mắn trước khi hắn xuyên qua, ở giai đoạn chuẩn bị trang bị, hắn có mang theo một ít lương khô và đồ hộp, cho nên mấy ngày nay cũng không phải chịu đói bụng.

Ngay từ đầu, Chu Trường Ương cảm thấy không có gì phải hoảng hốt, chẳng phải là không có tiền thôi à, làm công là được, ngay sau đó đã bị thế giới này một lần nữa vả mặt.

Vốn hắn cho rằng, thế giới này vẫn có phàm nhân, bản thân cũng là phàm nhân khẳng định cũng có thể tồn tại được, nhưng sự việc không chỉ đơn giản có thế.

--------

Muốn ở thế giới này làm công thế mà lại yêu cầu tu vi nhất định.

Ở Phiêu Miểu đại lục tuy không phải mỗi người đều là tu sĩ nhưng chắc chắn mỗi người đều tu luyện qua, chuyện này cũng dễ hiểu, mặc kệ ở đâu, trường thọ trước giờ đều là thứ nhân loại luôn theo đuổi.

Nếu không ở xã hội hiện đại, các thể loại dưỡng sinh, thực phẩm chức năng sao có thể để người người kinh doanh nó kiếm đầy bồn đầy chén như thế được.

Tại tu chân giới cũng không ngoại lệ, phàm nhân tuy rằng không thể tiếp xúc với bí tịch, bí pháp tu luyện của các đại tông môn, song các loại pháp môn giúp kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể lại đầy dẫy.

Mà phàm nhân hễ trải qua tu luyện thì thân thể càng trở nên chắc khỏe, càng trường thọ, năng suất làm việc cũng càng tốt, dần dà, ai ai cũng tu luyện.

Tại nơi là trọng điểm thương mậu như Bất Trần Địa trấn thì lại càng cần, ở chỗ này, khách điếm tuyển một chân tiểu nhị chạy bàn lặt vặt ấy thế mà lại yêu cầu ít nhất phải có tu vi luyện khí sơ kỳ trở lên.

Chu Trường Ương cũng không trách, ngay ở hiện đại, muốn tìm được việc cũng phải có bằng cấp, mà ở nơi này Luyện Khí sơ kỳ tương đương với bằng cấp ở hiện đại, cũng chính là trình độ năm nhất tiểu học.

Chu Trường Ương không ngờ tới bản thân ở hiện đại lăn lộn vất vả mới cầm tới tay tấm bằng Đại học, vào một ngày đẹp trời xuyên không, thế mà lại thất học.

Hắn còn có thể làm thế nào đây, tất nhiên là tiếp tục học, học nữa, học mãi thôi.

Cho nên, Chu Trường Ương quyết định trước tiên phải tìm một trường học, ồ! Không đúng, là tìm một tông môn, bắt đầu học từ đầu.

Cũng phải nói số hắn còn chưa tới mức tận cùng của sự đen đủi, ngay sau hôm xuyên qua, hắn liền nghe được tin tức, Bất Trần Địa trấn – Bách Công Môn đang tuyển tân đệ tử, hôm nay chính là ngày báo danh.

Bách Công Môn là một môn phái luyện khí, là một môn phái nhỏ không có tiếng tăm ở Phiêu Miểu đại lục, từ trước đến nay cũng chưa cho ra lò được nhân tài nổi bật nào.

Nếu ai hỏi hắn tại sao không lựa chọn gia nhập vào một tông môn có danh tiếng cao? Ha! Đương nhiên là bởi hắn không thích Bắc đại và Thanh Hoa rồi!

Hắn không có nhiều thời gian cho lắm, đó mới là nguyên nhân thực sự.

Chu Trường Ương không tìm được việc, lương khô cũng sắp hết, mà Bách Công Môn tuy là môn phái không có tiếng tăm gì nhưng đãi ngộ cũng không tệ lắm, chỉ cần được ra nhập tông môn, không chỉ được miễn phí học kỹ thuật mà còn được bao ăn bao ở.

Chu Trường Ương lập tức quyết định: Bách Công Môn, ta tới đây!

Sau đó liền có cảnh như bây giờ: Hắn phải đến Bách Công Môn như thế nào?

Tu chân giới ở một vài phương diện vẫn rất tân tiến, ví dụ như phương diện giao thông.

Ở nơi này, Truyền Tống Trận cao cấp nhất có thể đưa một người từ đại lục này trong nháy mắt di chuyển đến đại lục khác, có thể di chuyển tùy ý.

Ngoài ra, tu sĩ có thể sử dụng các loại pháp bảo phi hành khác, đặc biệt là kiếm tu, ngự kiếm phi hành đã trở thành chuyện vô cùng phổ biến.

Dùng súc vật kéo xe để di chuyển là phương thức di chuyển hạ cấp nhất, thường được phàm nhân sử dụng, tốc độ vừa chậm lại vừa xóc nảy, được cái giá thành rẻ nhất.

Vậy mà ngay cả phương thức di chuyển rẻ mạt nhất Chu Trường Ương cũng không thể mướn nổi.

Thường Phượng Trì cũng không tỏ ra rối rắm, chỉ là lại đánh giá thanh niên trước mắt một phen, mặt lộ vẻ tiếc hận, khuyên nhủ: “Nếu không mướn xe thì khó đấy, đường đến trấn trên còn hơn năm mươi dặm nữa, nếu đi bộ đến thì ít nhất cũng mất nửa ngày, mà khi mặt trời lặn cũng là lúc hết hạn báo danh, không kịp đâu, bất kể ngươi có đi nhanh cỡ nào cũng không kịp...”

Tại đây không chỉ có Thường Phượng Trì, ngay lúc này ở một thế giới khác, các khán giả từ diễn đàn mà đến cũng đang thông qua màn hình phát sóng trực tiếp theo dõi con đường tu luyện của Chu Trường Ương ở tu chân giới.

Vốn dĩ mọi người đều ôm tâm tình vui vẻ đến nhìn kẻ xui xẻo bị chà đạp, sau khi nghe Thường Phượng Trì nói đều không ngừng thổn thức.

【Quả nhiên không hổ danh là Streamer xui xẻo nhất từ xưa tới nay, với pha mở màn này, chắc đến Quản trị viên cũng không nỡ nhìn】

【Phải ta ta liền ăn vạ tại chỗ, cứ trực tiếp nằm lăn ra đất, chờ bao giờ Phổ Giang chữa xong bug mang ta về là được rồi】

【Chắc không phải chứ? Streamer một chút pháp thuật cơ bản cũng không biết thì còn xem cái gì?】

【Thật là nhàm chán, Streamer bên Điểm Điểm cách vách cũng ngự kiếm phi hành rồi, đây lại phải đi bộ từng bước để đến nơi, còn chẳng bằng chuyển sang kênh du lịch xem cho rồi】

【Ngay cả báo danh Streamer cũng không đến kịp, thật sự là không đành lòng xem tiếp】

【Ha ha, Streamer chắc không định đi bộ đến trấn Bất Trần Địa thật đấy chứ?】

【Không thú vị, chuyển kênh thôi!】

Sự kiên nhẫn của khán giả đã cạn kiệt, sau khi ủng hộ một chút dịch dinh dưỡng coi như khích lệ tinh thần liền đều rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Cùng lúc đó, Chu Trường Ương cũng dùng hàng động để trả lời cho câu hỏi của Thường Phượng Trì, tay hắn cho vào trong túi lục một lúc, sau đó, móc ra một đồ vật dài khoảng hơn mét, được làm từ sắt, hai bên lắp hai thứ gần giống bánh xe ra.

“Không sao, ta có xe” Chu Trường Ương thong thả nói.

Thường Phượng Trì: ?

Các khán giả đang chuẩn bị chuyển kênh cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng tạm thời đình trệ, một hồi lâu sau khán giả mới sôi nổi trò chuyện:

【???】

【???????】

【Khoan đã, kia là thứ gì?】

【Nếu ta không nhìn nhầm thì kia là chiếc... Xe đạp?!!】

【Mẹ ơi, cái xe đạp này ở đâu chui ra vậy???】