Nhưng Cố Ninh hiện tại tràn đầy tự tin, khắp người toát ra khí chất hấp dẫn, khiến người ta không thể không chú ý.
Bây giờ thì càng nhiều người cho rằng Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao ghen tị vì Cố Ninh xinh đẹp hơn họ, cho nên họ không ưa Cố Ninh.
Dừng một chút, cô tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại nói: "À! Đúng rồi, bạn học Trần Tử Dao nói tôi là nữ sinh nghèo nên bị bắt nạt, cho nên tôi không có quyền phản kháng, phản bác lại. Nhưng tôi không hiểu. Tôi nghèo khó là chuyện của tôi, có liên quan hay ảnh hưởng gì tới cô không nhỉ?"
Cố Ninh ngữ khí bình tĩnh giải thích, không có kích động không giận dỗi hay uất hận, trông giống như người bị nhắm tới không phải là cô.
Nghe Cố Ninh nói, ấn tượng của mọi người đối với Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao cực kỳ tệ, thậm chí họ còn mơ hồ cảm thấy tức giận vì Cố Ninh bất công.
Những gì Cố Ninh nói, bọn họ đều là chính mắt thấy tai nghe, cho nên xác thực không có gì nghi ngờ.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều đứng về phía Cố Ninh.
"Đúng vậy, cô ấy nghèo thì có sao chứ, cô ấy nghèo thì chê bai cô ấy, như vậy cũng quá bắt nạt rồi!"
"Đúng vậy! Cô ta mắng người trước còn không cho người ta né. Cô ta cho rằng mình là ai chứ!"
"Không những thế còn làm nhục người khác. Cô ta bị sao vậy?"
“······”
“Cô, cô…” Trần Tử Dao bị đám người công kích bằng lời nói tức giận đến hộc máu, muốn phản bác lại không biết nên phản bác như thế nào.
Cố Tiêu Tiêu nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, Tần Tranh, Trương Nhất Minh, Phó Minh Lượng và những người khác đều không có ý định đứng ra bảo vệ Trần Tử Dao.
Đối với hành vi sai trái của Trần Tử Dao đã có rất nhiều người chỉ trích, nếu họ đứng lên chống lại thì chẳng khác nào tự đổ nước bẩn vào mình.
Họ sẽ không làm những thứ vô công tốn sức như vậy!
"Cố Ninh, kiếp trước cậu đã làm gì nên tội nên tình nhở! Cậu đã nghèo, lại còn bị người khác ngáng đường." Sở Phái Hàm trợn to mắt nhìn Cố Ninh, vẫn là vẻ mặt chán ghét.
“Từ điểm này mà nói, tôi chắc phải được tính là phú nhị đại rồi cũng nên.” Cố Ninh nghiêm túc nói.
Tuy nhiên, chuyện này cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian.
Những lời này lập tức khơi dậy sự khinh thường của Cố Tiêu Tiêu, châm chọc nói: "Ồ! Cố Ninh, cô nghèo như vậy mà vẫn còn muốn vươn lên làm giàu cơ, đừng mơ mộng nữa."
Những lời này trực tiếp để kết luận rằng Cố Ninh sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành người có tiền được.
“Tôi nghĩ rất có thể là sau này sẽ được đấy chứ.” Sở Phái Hàm nghiêm túc nói.
Đúng vậy, Sở Phái Hàm có một cảm giác khó hiểu rằng Cố Ninh chắc chắn không phải là cá bơi trong bể.
"······" Cố Tiêu Tiêu nghẹn ngào, không ngờ Sở Phái Hàm sẽ nói thay Cố Ninh, cô ấy không nên chế nhạo Cố Ninh sao?
" Cố Tiêu Tiêu, chớ xem thường một người có tiềm năng, tôi bây giờ đúng thật là rất nghèo nhưng ai có thể chắc chắn rằng tôi sẽ nghèo cả đời! Cô không tin thì cứ chờ mà xem!" Cố Ninh bình tĩnh và tự tin nói, nhìn thấy tự tin, nhưng không cảm thấy tự phụ.
Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao tất nhiên là không tin vào chuyện đó, còn muốn châm chọc điều gì đó nhưng họ còn chưa kịp nói thì Cố Ninh lại lên tiếng.
"Cố Tiêu Tiêu, Trần Tử Dao, tôi khuyên các người về sau đừng nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, nếu không, chắc chắn tôi sẽ khiến hai người phải hối hận đấy." Cố Ninh thờ ơ nhìn Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao, lạnh giọng cảnh cáo.
Về phần Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao có nghe lời cảnh cáo của cô hay không, đây không phải là điều Cố Ninh quan tâm, nếu họ muốn tiếp tục làm phiền cô và tiếp tục gây rắc rối thì cô cũng không ngại chơi với họ.
Bị uy hϊếp, Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao vô cùng khó chịu và tức giận khi lòng tự trọng của mình bị đả kích mạnh như vậy, nói: "Cố Ninh, cô cho rằng mình là ai! Sao cô dám..."
Nhưng bọn họ còn chưa nói xong, Tần Tranh đã tiến lên ngăn cản bọn họ: “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa.”
Cố Tiêu Tiêu dù sao cũng là bạn gái của Tần Tranh, cho nên cậu ta vẫn là phải quan tâm.