Trọng Sinh Hào Môn: Nữ Học Bá Đại Chiến Thương Trường

Chương 32: Ra Ngoài

Mặc dù thu nhập hàng tháng là bảy tám vạn, nhưng ngoại trừ trả tiền thuê nhà, tiền điện nước cũng như tiền thuốc men chữa bệnh cho mẹ của Vu Mễ Hi, số tiền còn lại chỉ đủ dùng cho sinh hoạt và cho Vu Mễ Hi ăn học.

Gia đình của Vu Mễ Hi cũng bị người thân ghét bỏ xa lánh, chế giễu, vì vậy sự ti ti và tính cách thu mình Vu Mễ Hi được tạo ra, ngoại trừ Cố Ninh, cô ấy cũng không có bạn bè nào khác.

Đối với sự quan tâm của Mễ Hi, trong lòng Cố Ninh cảm thấy ấm áp, giải thích: “Hôm qua cơ thể có chút không thoải mái cho nên không đến.”

“A! Vậy bây giờ ổn rồi chứ.” Vu Mễ Hi ngạc nhiên, quan tâm nói.

“Không có việc gì.” Cố Ninh nói.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Vu Mễ Hi thở phào nhẹ nhõm.

Cố Ninh nhìn thấy bàn học của mình hôm nay sạch sẽ, liền biết là Vu Mễ Hi đã dọn dẹp giúp cô, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

6 giờ 50 phút sáng vừa đến, tiếng đọc sách bắt đầu vang lên, Cố Ninh không đọc ra tiếng, mà chỉ yên lặng xem.

Một lúc sau, chủ nhiệm lớp đến.

Trương Thu Hoa, giáo viên chủ nhiệm của lớp 12-4, là một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, vì bà ấy nghiêm khắc và cứng nhắc nên bà ấy không bao giờ nhìn người khác bằng cái nhìn phiến diện hay thành kiến. Cho dù gia đình bạn giàu hay là quan chức, chỉ cần bạn phạm sai lầm, thì sẽ bị trừng phạt như nhau.

Đối với cô giáo này, Cố Ninh vẫn có ấn tượng tốt.

Trương Thu Hoa đứng trên bục giảng, nhìn các học sinh phía dưới xem học có học bài tốt không.

Khi nhìn thấy Cố Ninh, Trương Thu Hoa sửng sốt một lúc rồi gọi: “Cố Ninh, ra ngoài một chút.”

Sau đó, Trương Thu Hoa dẫn cô đi ra khỏi lớp.

Nghe Trương Thu Hoa gọi Cố Ninh ra ngoài, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về Cố Ninh, có sự nghi ngờ và có sự hả hê khi người khác gặp họa, đặc biệt là mấy người Thiệu Phỉ Phỉ, họ cảm thấy việc bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra nhất định là vì chuyện tối hôm qua Cố Ninh không có trở lại ký túc xá.

Chỉ có Cố Ninh là rất bình tĩnh, cũng đoán được tại sao cô chủ nhiệm lại gọi mình ra ngoài.

“Cố Ninh…”

Vu Mễ Hi lo lắng kêu lên một tiếng.

“Không sao đâu.” Cố Ninh cho cô ấy một ánh mắt trấn an, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

“Cô giáo.” Cố Ninh lễ phép gọi.

“Cố Ninh, mẹ em không phải nói em bị tai nạn xe sao? Hơn nữa còn cần phẫu thuật, thế nào lại đột nhiên ổn rồi.” Trương Thu Hoa giữ thái độ hoài nghi hỏi.

Hôm trước, mẹ của Cố Ninh, Cố Mạn, gọi cho bà ấy và nói với bà ấy rằng Cố Ninh bị tai nạn xe và cần phẫu thuật, vì vậy muốn xin nghỉ học. Nhưng hôm nay, Cố Ninh xuất hiện ở trường học trong tình trạng tốt, không ai là không nghi ngờ điều đó.

Vì bị nghi ngờ, Cố Ninh cũng không ngại mà giải thích: “Xác thực là xảy ra tai nạn xe cộ, đập vào đầu, hôn mê bất tỉnh. Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói trong đầu có máu bầm, nhất định phải phẫu thuật loại bỏ. Nhưng ngày hôm sau em lại đột nhiên tỉnh dậy, sau khi kiểm tra, vết bầm trong đầu đã biến mất, vì vậy liền không sao.”

Trương Thu Hoa nghe vậy cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng cũng không nghi ngờ, dù sao thì loại kỳ tích này cũng không phải là không thể.

“Không sao là tốt rồi, nhưng em phải chú ý cơ thể của mình, có chỗ nào không thoải mái thì nói với cô, trở về đọc sách đi.” Rốt cuộc chỉ là một vụ tai nạn xe hơi, nên không sao, nhưng đâu ai biết sẽ để di chứng. Cho nên Trương Thu Hoa vẫn nhắc nhở nói.