Trọng Sinh Hào Môn: Nữ Học Bá Đại Chiến Thương Trường

Chương 2: Nhảy Xuống Biển Sâu

Tề Tử Việt, một người đàn ông xuất sắc, bối cảnh rất bình thường, chỉ là Đường Ngải Ninh cô thông minh cả một đời, lại thua dưới tay người đàn ông trong ngoài không đồng nhất này.

Đường Nhã Tâm không hề để ý đến sự phẫn nộ của Đường Ngải Ninh, tiếp tục nói: "Ba biết rõ chỉ cần mẹ của chị chết rồi thì sẽ không còn cách nào có thể khống chế chị nữa, vì vậy chỉ có thể sắp xếp đàn ông theo đuổi chị khiến cho chị rơi vào lưới tình, cam tâm tình nguyện làm việc vi ông ta. Chỉ là, nhiều đàn ông như vậy mà chị đều chướng mắt hết lần này tới lần khác, ngược lại bởi vì một lần ngoài ý muốn, chị lại coi trọng người đàn ông của tôi. Vì Đường gia, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn để người đàn ông của mình diễn kịch cùng chị thôi!"

Đường Nhã Tâm vừa nói vừa bày ra bộ dáng ủy khuất, cho dù chỉ là giả vờ giả vịt, cũng khiến cho người ta nhìn thấy mà yêu, Tề Tử Việt bên cạnh cũng rất phối hợp mà an ủi cô ta: "Bảo bối yên tâm, từ nay về sau anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, sẽ không để cho em cô đơn môt mình đâu."

"Đương nhiên, anh chỉ có thể thuộc về một mình người ta thôi đấy, bất kể là cơ thể hay trái tim của anh." Đường Nhã Tâm vừa nũng nịu nói, ngón tay vừa trêu đùa vẽ vòng vòng trên ngực Tề Tử Việt, khiến cho Tề Tử Việt cảm thấy cả người rạo rực, tâm viên ý mã.

Nếu không phải còn có chuyện chính cần phải hoàn thành, Tề Tử Việt hận không thể ngay lập tức đè Đường Nhã Tâm dưới thân, hung hăng đòi hỏi.

"Thật ghê tởm." Khung cảnh này khiến cho trái tim Đường Ngải Ninh đau nhói, thế nhưng ngoài cảm giác đó ra thì cô lại cảm thấy kinh tởm nhiều hơn.

Nếu không phải đang bị họng súng chĩa thẳng vào, cô tuyệt đối sẽ không cho phép những người trước mặt này xúc phạm mình.

"Chị…!” Lời nói của Đường Ngải Ninh làm cho khuôn mặt Đường Nhã Tâm biến sắc, định phản bác lại, chỉ là lời nói còn chưa ra tới miệng thì Tề Tử Việt đã cắt ngang: "Bảo bối, đừng nóng giận, cô ta chẳng qua chỉ là một người sắp chết, cho cô ta nói nốt mấy câu cuối cũng đâu có sao?"

Vừa nghe Tề Tử Việt nói như vậy, sắc mặt Đường Nhã Tâm cũng tốt hơn nhiều: "Chậc chậc, vốn dĩ tôi cũng không muốn xử lý chị sớm như vậy. Thế nhưng ai bảo chị đã biết chuyện bà mẹ phế vật của chị chết rồi cơ chứ! Không thể không nói, đôi mẹ con các người thật sự đúng là có tình cảm sâu đậm, vậy mà có thể vì mẹ mà phản bội Đường gia.”

Dừng một chút, cô ta lại nói tiếp: "Đường Ngải Ninh ơi là Đường Ngải Ninh, nể tình chị đã vì Đường gia mà cống hiến không ít, em gái cũng muốn cho chị lựa chọn giữa hai con đường. Thứ nhất, là tự nhảy xuống, còn về phần thứ hai thì…” Nói tới đây, Đường Nhã Tâm nở một nụ cười đắc ý: "Chính là vui đùa với mấy người thuộc hạ này của tôi một chút, trước khi chết còn có thể hưởng thụ cảm giác trở thành phụ nữ, muốn như thế nào đây?"

Đường Ngải Ninh siết chặt hai tay, sắc mặt cũng hiếm thấy mà vặn vẹo.

Chẳng qua dù sao cũng chỉ còn đường chết, cô cũng không muốn phí sức giãy dụa thêm nữa.

Tuy rằng trước khi chết, cô hoàn toàn có thể đả thương Đường Nhã Tâm, thế nhưng cô cũng biết, một khi bị bọn họ bắt được, cô sẽ bị tất cả những người đàn ông này lăng nhục, đây là chuyện duy nhất cô không thể chịu đựng được.

Vì vậy…

Đường Ngải Ninh nhìn Đường Nhã Tâm cùng Tề Tử Việt, cô nở một nụ cười lạnh nhạt: "Nếu như tôi không chết, chắc chắn sẽ làm cho các người chết không được yên."

Lời Đường Ngải Ninh nói như là nguyền rủa, nhất thời làm cho toàn thân Đường Nhã Tâm và Tề Tử Việt rét run, như thể lời nguyền này đã bắt đầu phát huy tác dụng, chỉ là không đợi bọn họ kịp phản ứng, đã thấy Đường Ngải Ninh vọt lên và nhảy xuống biển sâu mãnh liệt.

Cơ thể Đường Ngải Ninh bắt đầu chìm xuống dưới, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, cũng trong thoáng chốc đó, cô thấy có ánh sáng đỏ từ ngọc bội trên ngực mình lóe lên, sau đó, cô liền mất đi ý thức triệt để.