1001 Khoảnh Khắc

Chương 3.2

Scenario No.18: Sunbathing

Dương Quân sau khi đã tỉnh táo lại từ sau dư vị của nụ hôn kia thì mới sực nhớ ra phải trả lời câu hỏi của ngài, nhưng ngài lại không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân nữa. Chiếc jock-strap cuối cùng cũng bị mũi kéo sắc nhọn cắt đứt, người đàn ông ngoan ngoãn giống như con cừu sắp sửa bị làm thịt đá đống vải bùng nhùng dưới đất sang một bên, trần trụi đứng trước mặt ngài chờ xử trí.

Ngài công tước đứng lên, cầm lấy hai tay anh bắt chéo sau lưng trước khi để anh quỳ một chân lên chiếc ghế bành mà ngài vừa ngồi, vỗ nhẹ lên lưng anh rồi vẫy tay gọi người đem “đồ chơi” đến.

Chóp mũi của ngài chạm vào vùng da sau gáy Dương Quân, từ tốn cọ xát từ nơi đó đến cổ và hõm vai anh, chậm rãi hít vào hương dầu gội và sữa tắm trộn lẫn với vị café thoang thoảng đọng trên người anh. Một tay ngài trườn ra phía trước càn rỡ sờ mó các khối cơ bụng đều tăm tắp, tay còn lại thì mân mê mông đùi anh, hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời mà chúng mang đến.

Nhiệt độ từ những đầu ngón tay lạnh lẽo của ngài truyền qua làn da ấm áp, biến thành dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ trung ương thần kinh của người đàn ông đang yên lặng thừa nhận mọi động tác sờ soạng của ngài. Ngài có thể nghe thấy nhịp thở của anh dần trở nên rối loạn, nhất là khi vùng đùi non giữa hai chân và phía sau bị chạm vào. Khóe miệng ngài nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, từ tốn thì thầm vào tai anh lần nữa, “Giạng chân ra, không phải muốn ta sờ dưới này sao?”

Vừa nói, ngón trỏ của ngài đã trượt vào phần đùi non sát gần với thứ đang có xu hướng hoàn toàn bộc phát của anh.

Dương Quân run rẩy hít vào một hơi trước khi giạng chân, nỗ lực bày ra tư thái phục tùng của mình. Ngài vỗ nhẹ lên cái mông tròn trịa của anh, cười khẽ, “Xem ra ngươi có vẻ rất xứng với hình xăm ở đây nhỉ?”

Cặp hình xăm “SLUT” trần trụi và nhục nhã trên hai phiến mông nhẵn nhụi bị ngài thô lỗ vuốt nắn. Gò má Dương Quân đỏ rực, cổ họng cũng rung lên nhè nhẹ, cuối cùng chỉ dám thả ra một âm mũi trầm thấp không rõ nghĩa.

Ngài khẽ gặm cắn phần cơ bắp gồ lên phía sau lưng anh, vừa gặm vừa nói, “Có lẽ mấy ngày nữa cũng nên mời thợ xăm đến, xăm cho ngươi thêm vài chữ ở nơi này...”

Lòng bàn tay nhiều vết chai của ngài ma sát với đùi trong của Dương Quân, để lại cảm giác tê dại ở nơi đó. Từng ngón tay mảnh dẻ được chính anh nâng niu vuốt ve phần đùi rắn chắc, trượt lên hội âm trước khi lại dời về chỗ cũ, gõ nhẹ lên đó. Ngài ngâm nga bên tai anh, “Ngươi thích chữ nào, hửm?”

Người đàn ông vẫn luôn dốc lòng phục vụ trên giường lẫn dưới giường của ngài há miệng, dường như đã suy nghĩ rất lâu trước khi điềm đạm đáp, “Tất cả nghe theo sự sắp xếp của chủ nhân.”

Nô ɭệ quá mức nghe lời có đôi khi dễ khiến không khí cuộc vui trầm xuống, tuy nhiên với ngài công tước, mỗi lần Dương Quân hạ thấp tư thái, bộ não với đủ thứ trò chơi tìиɧ ɖu͙© tà ác của ngài lại được dịp phát huy tối đa công suất. Ngài có thể khiến người đàn ông này phải khóc nức nở cầu xin tha thứ, cũng có thể khiến anh sướиɠ đến mức không biết đêm nay là đêm nao, tất cả còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của ngài và thái độ của anh ngày hôm đó.

À, thực ra thì thái độ của anh cũng chẳng quan trọng cho lắm, anh chỉ cần phụ trách phần đẹp trai và dâʍ đãиɠ là đủ rồi.

Người hầu rốt cuộc cũng tìm được bộ đồ chơi “dành cho người mới bắt đầu” mà Dương Quân cất giấu ở ngóc ngách nào đó quanh tòa lâu đài. Ngài công tước tiếc nuối lùi lại, xấu xa vỗ vỗ mông anh trước khi bắt đầu lật tung cái rương, tìm kiếm thứ gì đó thích hợp cho ngày hôm nay.

Dây thuộc của chest harness tròng qua cổ Dương Quân, vừa vặn thít lấy cơ ngực và khiến anh hơi ưỡn người về phía trước, những sợi dây tối màu tôn lên hình dáng săn chắc và màu da khỏe mạnh của anh. Ngài choàng tay qua eo anh, cách mặt da miết lên hông và đường nhân ngư phía dưới các khối cơ bụng trước khi trói lấy gốc dươиɠ ѵậŧ bằng chính phần còn thừa của chest harness, cuối cùng cố định lại bằng velcro tape. Dây trói màu đỏ quấn quanh hai cổ tay, tạm thời tước đoạt đi khả năng chống cự và giãy dụa của người đàn ông trong lòng ngài. Ngài khẽ hôn lên vành tai anh trước khi đi vòng ra phía trước, nâng cằm anh lên và ngắm nhìn biểu cảm xấu hổ và thẹn quẫn của anh.

Dù rằng phòng khách không có người nhưng độ riêng tư thì vẫn thua xa phòng ngủ. Dương Quân tuy rằng vẫn sẽ phục tùng ngài bất kể địa điểm, nhưng việc bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ chật vật và không biết xấu hổ của mình luôn khiến anh cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng mục đích của ngài công tước chính là bắt anh phải nhịn xuống cảm giác thẹn quẫn kia để hầu hạ ngài, bởi vì đó là lúc anh mẫn cảm nhất, lỗ thịt cũng cắn chặt nhất.

Ngài vỗ về gò má đỏ ửng của người đàn ông điển trai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt, thấp giọng cười một tiếng trước khi dụ dỗ, “Nghe lời, tối nay cho phép ngươi tự do.”