Scenario No.17: Elevator
Thịt mông bị đánh hơi lắc lư, dấu tay đỏ chót hằn trên làn da màu lúa mạch trở nên vô cùng bắt mắt nhưng lại không hề phản cảm. Người đàn ông kêu khẽ một tiếng, im lặng một hồi lâu trước khi lại bị mấy bàn tay hung ác đánh cho phải gật đầu thừa nhận.
Tư thế ngoan ngoãn này của người đàn ông chợt khiến gã cảm thấy căm tức. Gã bấu lấy một bên mông của anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Nói! Cái mông này của ngươi đã bị bao nhiêu tên thọc rồi? Từ dưới kia chạy đến tận trên này... đám ngựa giống đó không thỏa mãn nổi ngươi đúng không?”
Người đàn ông im lặng một hồi lâu, cuối cùng khàn giọng phủ nhận, “Không có.”
Là không bị thọc hay không được thỏa mãn, gã cũng không rõ lắm.
Gã lùi lại một bước, chỉnh lại tây trang hơi xộc xệch vì động tác ve vãn vừa rồi, lạnh lùng nói ra một con số, “Mười lăm.”
Người đàn ông lần này lại không nhúc nhích, vẫn cứ duy trì tư thế vừa rồi.
Qua một lúc lâu sau, gã mới nghe thấy một câu giải thích nhỏ như muỗi kêu.
“Lỗ thịt bị quá nhiều đồ chơi cắm lỏng, những vị dưới kia không muốn chơi.”
Bầu không khí vừa lạnh xuống lại nóng lên vì một câu này của anh. Gã gạt cái tay đang muốn bấm số thang máy đi, lần nữa đến gần, híp mắt đánh giá mức độ đáng tin cậy của người đàn ông trước mắt. Dám tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở nơi này, dám vi phạm quy định của câu lạc bộ, xem ra qua một thời gian nữa nếu lại không có khách, người đàn ông này sẽ bị chuyển đi đâu đó.
Về lại nơi huấn luyện làm bồn chứa tinh chăng?
Xem ra tám chín phần mười là thế.
“Xoay người lại, dẩu mông lên.”
Người đàn ông ngoan ngoãn làm theo, mông thịt bị đánh trải qua đoạn nhạc đệm này đã tiêu bớt dấu vết, trên đỉnh mông chỉ còn sót lại chút sắc đỏ. Nhìn từ góc độ này cái mông của anh càng cong vểnh đầy đặn hơn, gã cũng không keo kiệt với chính mình, hai tay lại bao phủ lên hai phiến mông, từ từ nhào nặn một phen.
Thật lòng mà nói thì tính tình cũng rất mềm mại, giữ ở bên cạnh làm đồ chơi cũng không tệ.
Giữa hai phiến mông là khe mông và lỗ thịt, đúng như lời anh nói, miệng lỗ không khép kín mà hơi hé mở. Ngón trỏ đeo nhẫn của gã không khách khí thọc vào, vừa lòng cảm nhận độ trơn ướt và mở rộng sẵn sàng của nơi đó.
Cũng không lỏng như anh nói, hoặc ít nhất, gã có tự tin có thể nhồi được chật kín cái lỗ này của anh.
Tiếng thở dốc rối loạn khe khẽ dù đã cố nén nhưng vẫn bị gã nghe thấy rõ ràng. Dù sao nơi này cũng là thang máy, hiệu quả cách âm không tệ nhưng độ khuếch đại âm cũng rất lớn, muốn giấu giếm ư, trừ phi là gã bị điếc mới không nghe thấy.
“Muốn được dươиɠ ѵậŧ thọc không?”
Hai ngón trỏ của gã kéo bẹp miệng lỗ vốn đã buông lỏng không ít, móng tay cào gãi lên vách tường thịt bên trong, cố ý lần mò chạm đến điểm gồ lên đâu đó gần miệng lỗ. Người đàn ông giống như một con mèo lớn bị giẫm phải đuôi, lông tơ toàn thân dựng đứng khi tuyến tiền liệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cuối cùng vẫn là khuất phục trước cám dỗ của tìиɧ ɖu͙©.
“Muốn...”
Gã rút ngón tay ra, lạnh lùng đáp, “Muốn thì phải biểu hiện tốt một chút. Đã chạy đi tìm đàn ông thì đừng giữ khư khư cái dáng vẻ trinh tiết như thế, chướng mắt!”
“Nói vài câu dễ nghe, ta cao hứng có khi sẽ cho ngươi ăn dươиɠ ѵậŧ.”
Qua hình ảnh phản chiếu mơ hồ trên vách tường thang máy, cách biệt về địa vị giữa gã và người đàn ông càng trở nên rõ rệt. Một kẻ chính là ví dụ điển hình của sinh vật đứng ở tầng đỉnh chóp của kim tự tháp, quần áo chỉnh tề, tư thái trịch thượng; người còn lại thuộc về tầng đáy của chuỗi thức ăn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải che thân, nhục nhã phơi bày cơ thể như một món đồ chơi hạ tiện và hèn mọn...
Nhưng thế giới này vốn là không bình đẳng.
Người đàn ông run rẩy tự vạch mở hai phiến mông, cổ họng rung lên trước khi ti tiện mở miệng:
“Đồ lẳиɠ ɭơ... cầu ngài cho phép được hầu hạ...”
“Lỗ thịt ngứa quá... xin ngài rủ lòng thương xót...”
“Muốn dươиɠ ѵậŧ lớn thọc vào...”
Dâʍ ŧᏂủy̠ không vì chủ nhân của nó cảm thấy nhục nhã và hổ thẹn mà ngừng chảy, trên thực tế gã đã nhìn thấy miệng lỗ bị chất dịch trong suốt dính nhớp đó từ từ thấm ướt, không rõ là giữa tác động chậm của viên thuốc kí©ɧ ɖụ© quái quỷ và cảnh tượng gợϊ ɖụ© trước mắt, cái nào mới là cái khiến gã hưng phấn hơn.
Thôi, quan tâm nhiều làm gì!