Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy

Chương 42: Đi cùng chàng.

Edit: tịch lạc.

Gặp lại Hề Khanh Trần, trái tim bình tĩnh từ lâu của Thịnh Ý bỗng dao động, nhưng ngón tay vô tình đυ.ng phải thứ giấu bên hông, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô diễn kịch trước mặt Cố Kinh Thời, hành lễ đệ tử với Hề Khanh Trần, sau đó nói mấy lời không khách sáo: "Không phải đã nói không gặp lại à, sao ngươi lại về đây?"

Giọng điệu lạnh lùng xa cách, còn mất kiên nhẫn như thể chàng là thứ phiền phức nào đó.

Sắc mặt vốn không tốt lắm của Hề Khanh Trần càng tái nhợt, lưng vẫn thẳng tắp cao quý như con khổng tước gặp nạn.

"Vậy phải hỏi Cố Kinh Thời." Giọng chàng quạnh quẽ.

Thịnh Ý hơi ngẩn người, ánh mắt trượt thẳng xuống mới thấy xích giữa hai chân chàng, mắt cá chân gầy gò đã sớm bị mài mòn, vết máu dính vào xiềng xích.

Tiên sĩ không dính khói bụi nhân gian của cô, lúc này lại như súc vật bị xiềng xích vây khốn.

Ngón tay Thịnh Ý bất giác run lên, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại: "Cố Kinh Thời, chàng có ý gì?"

"Sao lại tức giận?" Cố Kinh Thời bình thản nhìn ánh mắt cô.

Thịnh Ý cười khẩy: "Ta không nên tức giận sao? Chàng biết rõ lúc trước ta và hắn hơi dây dưa, bây giờ còn dùng cách này đưa hắn về đây là cố ý làm khó ta?"

"Nàng và hắn đã không liên quan từ lâu, sao lại làm khó nàng chứ?" Cố Kinh thời nói rồi nắm tay cô, Thịnh Ý đột nhiên lùi về sau một bước, hắn cười bất đắc dĩ: "Đừng dỗi mà."

Thịnh Ý nghiêm mặt nhìn thẳng hắn, dường như không chấp nhận lời giải thích này.

Cố Kinh Thời nhíu mày, giọng nói hơi lạnh lùng: "Tiểu Ý, nàng như thế ta sẽ cho rằng dư tình của nàng với hắn chưa dứt."

Đôi mắt như mặt nước lặng của Hề Khanh Trần hơi gợn sóng, nhưng sau đó Thịnh Ý bỗng nói: "Dư tình chưa dứt? Cố Kinh Thời, không phải chàng không muốn gánh vác tội vứt bỏ người vợ Tào Khang*, quang minh chính đại lập khế ước với Triệu Tân Tân nên cố ý bịa lý do này bôi nhọ ta..."

*Người vợ Tào Khang: người vợ cùng mình vượt qua những ngày tháng khó khăn.

Bốn chữ "dư tình chưa dứt" với cô lại là bôi nhọ, Hề Khanh Trần siết chặt ngón tay, lạnh nhạt nhìn hoàng hôn nơi chân trời.

Cố Kinh Thời nhìn vành mắt Thịnh Ý đỏ ửng, cuối cùng cũng mềm giọng: "Nói gì vậy chứ, Sơn Hà Đồ cần rất nhiều linh lực, chỉ dựa vào mình ta thật sự quá sức. Tuy bây giờ linh căn hắn hao tổn nhưng linh lực lại thuần túy nhất thế gian. Có hắn ở đây thì có thể tranh thủ thời gian cho nàng, là tốt cho nàng thôi."

Hắn nói vô cùng chân thành, Thịnh Ý dần dao động: "Thật sao?"

"Thật." Cố Kinh Thời gật đầu.

Thịnh Ý lại liếc nhìn Hề Khanh Trần, nhíu mày: "Sao chàng tìm được hắn?"

"Hắn luôn ở gần Phùng Nguyên tông, tìm cũng không khó, huống hồ..." Cố Kinh Thời nói được nửa, sâu xa nhìn Hề Khanh Trần.

Đáy mắt Thịnh Ý thoáng hiện lên tia ngoài ý muốn, thế nào cũng không ngờ Hề Khanh Trần lại ở gần Phùng Nguyên tông, phút chốc không để ý lời chưa nói hết của Cố Kinh Thời.

Mà Hề Khanh Trần lại lạnh nhạt bổ sung cho hắn: "Huống chi hắn còn hạ Truy Tâm trận trên người ta, dù ta đi đến đâu cũng bị hắn tìm được."

Thịnh Ý nghe vậy sửng sốt.

Truy Tâm trận được xem là trận pháp truy tìm cấp cao, không khó lắm nhưng cực kỳ khó phát hiện, điều kiện hạ trận cũng rất khó, nhất định phải khi đối phương ít cảnh giác nhất mới thành công. Nói cách khác, người hạ trận phải là người đối phương tin tưởng nhất.

... Hề Khanh Trần đã rời đi lâu như vậy, Cố Kinh Thời hạ trận pháp khi nào? Hơn nữa gã cũng không phải là người Hề Khanh Trần tín nhiệm nhất mà? Thịnh Ý suy nghĩ thật nhanh, bỗng dưng nhớ lúc trước khi mình nói lời tạm biệt với Hề Khanh Trần, Cố Kinh Thời đã điểm lên mi tâm mình ánh sáng xanh. Lúc đó Cố Kinh Thời Thời nói độ linh lực cho cô.

Mắt Thịnh Ý dao động, lần nữa nhìn Hề Khanh Trần.

Vẻ mặt Hề Khanh Trần bình tĩnh: "Hắn lợi dụng nàng, nàng còn cảm thấy hắn tốt?"

Môi Thịnh Ý giật giật, thản nhiên nhìn Cố Kinh Thời: "Chàng ấy chưa bao giờ làm tổn thương ta."

Cố Kinh Thời khóe môi hơi nhếch lên.

Hề Khanh Trần không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, thất vọng trong mắt như nặng ngàn cân.

Thịnh Ý hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Cố Kinh Thời: "Chàng ép buộc hắn như vậy, sao hắn thật lòng giúp chúng ta chứ? Lỡ như hắn động tay động chân gì ở Sơn Hà Đồ, chẳng phải chúng ta sẽ rất nguy hiểm sao?"

Cô lo lắng ra mặt, lúc này cô và Cố Kinh Thời là một, còn Hề Khanh Trần là người xa lạ mà cô nghi ngờ.

Đau đến cùng cực, thất vọng đến tận cùng sẽ chết lặng. Hề Khanh Trần lẳng lặng nhìn cô, cảm xúc như nước lặng không chút gợn sóng.

"Đợi ta và hắn vào Sơn Hà Đồ sẽ đến ảo cảnh độc lập của mình, hắn không thể làm gì khác." Cố Kinh Thời xoa đầu cô: "Nếu nàng không yên tâm ta sẽ đặt chú đồng sinh cộng tử, buộc ta với hắn là được rồi. Hắn có cố kỵ, đương nhiên không dám làm gì."

Chú đồng sinh cộng tử, người nhận bị ràng buộc đơn phương với người hạ chú, tức là người hạ chú chết chàng cũng chết, người hạ chú bị thương chàng cũng bị thương, nhưng nếu ngược lại thì người hạ chú không sao.

"Nàng thấy thế nào?" Cố Kinh Thời nhìn chằm chằm ánh mắt Thịnh Ý.

Thịnh Ý im lặng hắn, lập tức hiểu hắn chưa bao giờ có ý buông tha Hề Khanh Trần, cũng chưa từng thực sự tin tưởng mình. Có lẽ nửa năm bên nhau chỉ giúp hắn bớt cảnh giác với cô, còn những chuyện lớn liên quan đến tính mạng, hắn vẫn nghi ngờ.

Thứ giấu bên hông càng khiến cô thêm tỉnh táo, đối mặt với sự thăm dò của Cố Kinh, Thịnh Ý cười cười: "Như vậy là tốt nhất."

Quả nhiên Cố Kinh Thời hài lòng, hôn lên trán cô, da mặt Hề Khanh Trần bên cạnh hơi căng chặt, tựa như đang kìm nén gì đó.

"Vậy thì quyết định như thế." Cố Kinh Thời cười nói.

Dứt lời hắn ta giơ tay hạ chú thuật mình với Hề Khanh Trần, ánh sáng màu xanh bao phủ hai người, Hề Khanh Trần cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng tơ máu trong mắt lại chứng tỏ bây giờ hắn không dễ chịu.

Dù đang đau đớn, tầm mắt chàng vẫn chưa từng rời khỏi Thịnh Ý. Cố Kinh Thời không thích dáng vẻ chăm chú đó của chàng, đưa tay rạch một vết thương có thể thấy xương trên lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay Hề Khanh Trần cũng lập tức xuất hiện vết thương tương tự.

"Thành công." Cố Kinh thời khẽ nói, đưa tay chữa vết thương, tay Hề Khanh Trần vẫn còn chảy máu.

Thịnh Ý không quan tâm, nhìn bàn tay Hề Khanh Trần: "Sao vết thương của hắn sao không khép lại?"

"Thần hồn của hắn bị khóa, không dùng linh lực được." Cố Kinh Thời giải thích đơn giản.

Thật ra gã cũng không ghét Hề Khanh Trần, không cần phải hà khắc với hắn như thế, nhưng gã muốn dùng cách này để kiểm tra tình cảm nửa năm qua của Thịnh Ý là thật hay giả.

Thịnh Ý im lặng trong chớp mắt, lại nhìn xích trên chân Hề Khanh Trần: "Thì ra là vậy."

Dáng vẻ dứt khoát của cô không giống người trong trí nhớ, nhưng lại dễ dàng khiến tâm trạng Cố Kinh Thời vui vẻ. Gã không so đo cô lòng dạ đàn bà, chỉ làm tư thế mời với Hề Khanh Trần.

Hề Khanh Trần cụp mắt nhìn vết thương trên tay mình, cất bước đi về phía Sơn Hà Đồ, máu nơi lòng bàn tay chảy dọc theo ngón tay, nhỏ xuống phiến đá trên đất, lại lập tức biến mất không thấy đâu. Thịnh Ý nhìn mặt đất, lại vội vàng quay mặt đi.

Sơn Hà Đồ chợt lóe sáng, Hề Khanh Trần đã biến mất, bức tranh vốn trống rỗng bỗng hiện lên bản đồ.

"Không hổ là sư tổ, cho dù linh lực hao tổn hơn nửa vẫn có thể phục hồi Sơn Hà Đồ gần hết." Cố Kinh Thời nhếch môi.

Thịnh Ý nhìn chằm chằm Sơn Hà Đồ một lát: "Hình như ta thấy vị trí Vô Nguyệt, chàng có cần đi vào không?"

"Hình ảnh chưa đủ chi tiết, ta vào nàng mới tìm dễ hơn." Cố Kinh Thời giải thích.

Thịnh Ý biết gã là người đa nghi, tuyệt đối sẽ không một mình bên ngoài, nghe vậy chỉ gật đầu: "Vậy chúng ta vào đi."

Dứt lời cô kéo Cố Kinh Thời đi về phía trước, lại bị gã kéo lại.

"Có chuyện gì thế?" Thịnh Ý khó hiểu.

"Sau khi đi vào, nàng sẽ trải qua hai ảo ảnh, một là của ta, hai là Hề Khanh Trần. Ảo cảnh không có thời gian, có thể nàng chỉ thấy ngắn như chớp mắt, cũng có thể lâu như cả đời. Nhưng dù bao lâu, nàng đều phải nhớ mình là người ngoài, đừng bị lạc trong đó." Cố Kinh Thời dặn dò.

Thịnh Ý chăm chú lắng nghe: "Biết rồi."

"Cũng không cần quá lo lắng, ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại trong ảo cảnh, sau đó đưa nàng ra ngoài, còn Hề Khanh Trần bên kia..." Cố Kinh Thời cười cười: "Hắn là người có thần tính nhất thế gian này, cho dù nàng làm tổn thương hắn, hẳn hắn cũng không có ý trả thù. Chỉ cần tâm tính nàng kiên định, chờ hắn tỉnh lại rồi đưa nàng ra là được."

"Vậy nên ta phải đợi hai người đưa ta ra, ta mới ra được." Thịnh Ý tóm tắt.

Cố Kinh Thời gật đầu: "Sau khi ra ngoài là bản đồ, nàng dọc theo bản đồ lấy được Vô Nguyệt, ba người chúng ta sẽ ra khỏi Sơn Hà Đồ."

"Biết rồi." Thịnh Ý ưu sầu đồng ý.

Cố Kinh Thời biết cô chịu áp lực lớn, nhưng cũng không cảm thấy trên đời này còn người thứ hai có năng lực này, vì thế an ủi vỗ tay cô, vẫn kiên định dẫn cô vào Sơn Hà Đồ.

Trước mắt lóe sáng một giây sau cảm giác mất trọng lượng truyền đến, Thịnh Ý híp mắt, theo bản năng muốn giữ Cố Kinh Thời để thăng bằng, nhưng bàn tay vươn ra lại chạm vào khoảng không, chờ cô lấy lại tinh thần đã ngã trên đất.

Ánh sáng trắng biến mất, cô vẫn đứng trước đại điện Chủ Phong, cây cỏ xung quanh không khác gì trước.

... Chẳng lẽ cô không vào Sơn Hà Đồ? Thịnh Ý nghi ngờ nhìn Sơn Hà Đồ, nhưng lúc này trên không trung lại không có gì.

Hoàng hôn dần núp sau núi, ánh chiều tà nhuộm đỉnh núi một lớp vàng thoạt nhìn như ánh sáng phật. Thịnh Ý nhíu mày, đang muốn nhìn xem có xảy ra chuyện gì không, phía sau đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Cô quay đầu lại theo bản năng, lập tức thấy Hề Khanh Trần đi ra.

"Không phải chàng đã vào Sơn Hà Đồ sao?" Thịnh Ý há mồm hỏi, ngay sau đó nhận ra gì đó không đúng... Hề Khanh Trần trước mắt, trên mặt cũng không có cảm giác bệnh tật, trên tay phải cũng không có vết thương, quan trọng nhất là ánh mắt hắn trong trẻo, không hiểu sao lại có thêm phần ngây thơ.

Đây không phải là Hề Khanh Trần mà cô quen biết.

Thịnh Ý vừa nghĩ vậy, Chử Phi mặc nam trang từ trong điện đuổi theo: "Ngươi hao tổn tâm sức xây dựng Phùng Nguyên tông lại đột nhiên muốn bế quan tu luyện, không hỏi chuyện tông môn nữa. Có phải ngươi bị bệnh không hả?"

Hề Khanh Trần đã đi tới trước mặt Thịnh Ý, môi Thịnh Ý giật giật, còn chưa lên tiếng chàng đã quay đầu lại nhìn Chử Phi. Thịnh Ý hơi sửng sốt, thấy Chử Phi bước mấy bước đuổi theo nhưng vẫn không nhìn cô, cô thử phất tay giữa mặt hai người.

Không ai đáp lại.

Họ không thể nhìn thấy cô.

"Sáng tạo tông môn không phải ý định ban đầu của ta, nếu đã đi vào quỹ đạo, ta không cần phải quản nữa." Hề Khanh Trần từ từ nói, giọng điệu trước sau đều trầm tĩnh.

Chử Phi cạn lời: "Không phải ý định ban đầu của ngươi thì sao ngươi phải xây dựng?"

"Đạo tâm sai bảo." Hề Khanh Trần trả lời.

Chử Phi: "... Ta thấy ngươi có bệnh thật đấy."

Khóe môi Hề Khanh Trần cong lên, cũng không quan tâm bạn bè xúc phạm.

Chử Phi thở dài: "Nghĩ kỹ chưa?"

"Rồi."

"Vậy thì cứ thế đi, ta định đi tìm Bồng Lai trong truyền thuyết, nếu ngươi muốn bế quan thật thì ta không mời ngươi đi cùng." Chử Phi ưỡn lưng, dưới ánh mặt trời, hắn cười càng thêm quyến rũ, thêm một chút trẻ tuổi: "Ta đi đây, nếu lúc bế quan chán quá thì có thể đi tìm ta bất cứ lúc nào."

"Ừm."

Hai người nói lời tạm biệt, Chử Phi thong dong rời đi, trên Chủ Phong rộng lớn chỉ còn Thịnh Ý và Hề Khanh Trần.

Hề Khanh Trần vẫn không nhìn Thịnh Ý như trước, một mình nhìn chằm chằm đám mây phía chân trời một lúc lâu, sau đó về phòng ngồi thiền. Thịnh Ý nhắm mắt đuổi theo thì thấy chàng đã nhắm mắt tu luyện, biết rõ chàng không thấy không nghe được mình, nhưng vẫn bước khẽ theo bản năng.

Cô cứ sống trên Chủ Phong.

Ảo cảnh của Sơn Hà Đồ sẽ gợi ra cái ác lớn nhất trong nhân tính, ngay cả Hề Khanh Trần là người thần tính nhất trên đời cũng không thoát khỏi thất tình lục dục. Thịnh Ý đã nghĩ sau khi vào ảo cảnh của chàng sẽ gặp rất nhiều phiền phức, nhưng không ngờ lại có cuộc sống yên bình như thế.

Ngay sau khi trời tờ mờ sáng, hắn xuất hiện trong sân, bắt đầu ngồi thiền quanh những bông hoa. Mãi đến khi trời tối mới lên nóc đại điện, tiếp tục hấp thu tinh hoa ánh trăng, cứ lặp lại như thế.

Chàng không ngừng tu luyện, không ngừng đổi chỗ thiền, Thịnh Ý cứ theo hắn như vậy. Không chịu nổi thì ỷ chàng không cảm nhận được sự tồn tại của cô, gối đầu lên chân chàng ngủ.

Thỉnh thoảng cũng có lúc Hề Khanh Trần không tu luyện, những lúc như vậy chàng đều ngồi ở hành lang ngắm trời mọc trăng lên, ngắm sao đầy trời. Vẻ mặt chàng lẫn luôn im lặng an tĩnh khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhưng bóng dáng lại cô độc vô cùng.

Mỗi lúc như thế Thịnh Ý đều ôm chàng, sau đó ngồi bên cạnh chàng, cùng chàng ngắm nhìn phong cảnh thay đổi mỗi ngày.

Ngày qua ngày khiến người ta bỗng quên nơi này là ảo cảnh.

Quy tắc của ảo cảnh là chủ nhân ảo cảnh phải cam tâm tình nguyện thả người bị nhốt ra ngoài, người bị nhốt mới có thể ra, nhưng Hề Khanh Trần hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cô, sao thả cô ra ngoài được? Thỉnh thoảng Thịnh Ý cũng thử đột phá, đáng tiếc lần nào cũng thất bại, dần dần cũng không giãy dụa vô ích nữa, ngày nào cũng chuyên tâm ở cạnh Hề Khanh Trần.

Trên núi không có ngày tháng, ngày đêm luân phiên. Lúc đầu Thịnh Ý còn cố gắng đếm ngày nhờ tiếng chuông truyền đến từ Càn Phong, nhưng dần dần cũng không nhớ được nữa, cuối cùng đành từ bỏ.

Cô nhìn tu vi Hề Khanh Trần càng ngày càng cao, dáng vẻ cũng dần cô đơn. Đến một buổi sáng sớm, chàng nhặt được một chú chim đã chết dưới hoa, hai tay khép lại nâng nó lên. Khi buông ra, chú chim đã hóa thành bột mịn rơi xuống làm phân bón cho hoa.

"Sống hay chết, dường như cũng không khác gì." Chàng lẩm bẩm.

Kể từ ngày đó, trong mắt chàng lại có thêm sương mù mờ mờ.

"Sao lại không khác gì, sống hạnh phúc cỡ nào chứ, ta rất muốn sống." Thịnh Ý cằn nhằn bên tai hắn, biết hắn không nghe được nhưng vẫn cố nói: "Thái độ của chàng càng làm nổi bật chuyện ta tham sống sợ chết ấy... Được rồi, ta thực sự sợ chết, cuộc sống chỉ có một lần, sống lâu một chút mới tốt."

Hề Khanh Trần trong hiện thực từng một mình trải qua gần chín trăm năm bế quan, mà Thịnh Ý trong ảo cảnh là người ngoài cuộc, lặng lẽ cùng chàng lặp lại cuộc sống như vậy.

Cô bỗng ghét cái gọi là nguyên văn, để đẩy nhân vật chính thành một anh hùng lại dùng mấy câu qua loa miêu tả cuộc sống của đám vai phụ.

Thịnh Ý cứ thế nhìn Hề Khanh Trần cô độc, dần dần quên mình đang trong ảo cảnh, mãi đến khi Hề Khanh Trần nghênh đón lần thăng cấp lớn nhất, trời bỗng đổ mưa to, sau đó mà sấm sét lôi đình.

"Tiên sĩ!" Thịnh Ý thấy hắn bị thiên lôi đánh bị thương, sốt ruột đến mức hét khàn cả giọng.

Hề Khanh Trần không nghe thấy tiếng cô, dần dần bị thiên lôi ép ra khỏi Chủ Phong. Năm đỉnh khác của Phùng Nguyên Tông đang ngủ say, cũng không nghe được chút tiếng thiên lôi nào, tựa như thế giới hoàn chỉnh này chỉ vứt bỏ một mình Hề Khanh Trần.

Đến khi trận sét cuối cùng trút xuống, Hề Khanh Trần cả người đẫm máu ngã xuống vách núi.

Thịnh Ý vội vã đuổi theo, nhìn khung cảnh quen thuộc này, phản ứng đầu tiên là cô nên lên sân.

Tuy nhiên khi cô đến trước mặt Hề Khanh Trần, chàng vẫn không nhìn thấy cô, cũng không có "Thịnh Ý" của ảo cảnh xuất hiện. Thịnh Ý đưa tay sờ Hề Khanh Trần đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên nhận ra đây là ảo cảnh không có Thịnh Ý tồn tại.

Nói đúng ra là cốt truyện gốc.

Thấy hơi thở Hề Khanh Trần ngày càng yếu, mặc dù Thịnh Ý biết dựa theo nguyên văn chàng sẽ không sao nhưng vẫn cố chấp nâng chàng lên. Tuy nhiên giống như vô số lần trước đây, cô có thể chạm vào chàng nhưng không di chuyển được chàng.

Thịnh Ý giãy dụa hồi lâu, cuối cùng thở hồng hộc từ bỏ, nhìn máu trên người Hề Khanh Trần bị mưa lớn rửa đi, đầu tóc đen trộn lẫn với lá, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.

Cô ở trong rừng với Hề Khanh Trần ba ngày, ba ngày này người trong Phùng Nguyên Tông như chết hết, không có ai thấy chàng. Thịnh Ý cũng không mong bọn họ đến nhìn, dù sao trong mắt một số tu sĩ xấu xa, Hề Khanh Trần hôn mê bất tỉnh không khác gì miếng thịt mỡ.

Cũng may ba ngày sau Hề Khanh Trần tỉnh lại.

Chàng muốn ngưng tụ linh lực, lại đau đến mức cả người run rẩy.

Thịnh Ý thở dài: "Linh căn của chàng bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải chăm sóc thật tốt, không được dùng linh lực."

Đương nhiên Hề Khanh Trần không nghe được, sau khi nhận ra linh căn mình hao tổn cũng không phản ứng quá lớn, chỉ là ngưng tụ linh lực toàn thân xé toạc hư không trở về Chủ Phong.

Thịnh Ý vội vàng đi theo, quả nhiên thấy chàng lại ngất xỉu.

Lần này chàng ngủ lâu hơn, đến nỗi Thịnh Ý hoảng hốt cho rằng chàng đã chết. May mắn thay, sau khi ngủ một thời gian, chàng tỉnh lại.

Mới chưa đầy nửa tháng, trên mặt chàng đã có cảm giác bệnh tật quen thuộc, cơ thể cũng càng gầy đi. Thịnh Ý đã quen nhìn chàng khỏe mạnh, bỗng thấy không quen nhìn dáng vẻ này của chàng.

Chàng không được điều trị kịp thời, cũng không được chăm sóc cẩn thận, cơ thể tiêu hao nhanh hơn, nhưng chàng không quan tâm chút nào, tựa như suy nghĩ của chàng lúc trước...

Sống hay chết cũng không khác gì.

Chàng lại bắt đầu ngồi thiền, chỉ là không tu luyện nữa, cuộc sống kéo dài như vậy một thời gian, đến khi đệ tử đứng đầu kì thi đến Chủ Phong bái kiến.

Hề Khanh Trần nhìn Cố Kinh có nốt ruồi giống mình, đạo tâm bỗng dao động.

Sau đó Chử Phi tới, hai người bạn già gần chín trăm năm không gặp, khi gặp lại đã trưởng thành rất nhiều. Hề Khanh Trần nhìn bộ váy dài trên người Chử Phi, Chử Phi thì nhìn chằm chằm linh căn chỉ còn một nửa của Hề Khanh Trần, hai người nhìn nhau không nói gì.

Hồi lâu, Chử Phi cảm khái: "Quả nhiên mặc váy vẫn thoải mái hơn."

Hề Khanh Trần rụt rè cong môi, đã quen nhìn dáng vẻ này của hắn.

Chử Phi liếc mắt nhìn chàng, ném cho chàng một góc cỏ Thần Nông: "Coi như ngươi may mắn, ta vừa tìm ra thứ tốt, tặng ngươi."

... Chử Phi đã cho Hề Khanh Trần cỏ Thần Nông. Thịnh Ý ngẩn người, bỗng dưng vui mừng.

Hề Khanh Trần cầm cỏ Thần Nông, im lặng một lúc lâu, nói: "Ta định truyền hết tu vi cho một đệ tử."

Tim Thịnh Ý run lên, niềm vui lập tức tan biến.

Cũng đúng, dù có cỏ Thần Nông thì thế nào, cốt truyện nói muốn đưa tu vi cho nam chính thì chàng phải đưa. Thịnh Ý cụp mắt, không rõ cảm xúc gì.

Chử Phi lại khó có thể chấp nhận: "Ý ngươi là sao?"

"Đưa tu vi cho hắn, ta đi vân du tứ hải." Hề Khanh Trần trả lời.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Chử Phi nở nụ cười: "Ngươi muốn vân du tứ hải thì cần gì phải truyền tu vi, ta biết ngươi chịu đả kích vì tu vi suy giảm, nhưng cũng không đến mức bất chấp tất cả như vậy, thật sự không được..."

"Ngươi biết ta mà, trước nay ta không để ý tu vi gì đó." Hề Khanh Trần hiếm khi cắt lời hắn, chỉ là ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ.

Ý cười trên mặt Chử Phi dần suy giảm: "Ta biết ngươi không thèm để ý tu vi, nhưng ta không biết ngươi có thật sự muốn vân du tứ hải không."

Hề Khanh Trần im lặng trong nháy mắt, trả lời: "Ngươi biết mà."

Ánh mắt Chử Phi dần trống rỗng, đáy lòng Hề Khanh Trần hơi dao động, nhưng vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: "Đừng đau khổ vì ta, đạo tâm chỉ bảo đó là đường."

"Ai đau khổ vì ngươi chứ?" Chử Phi cướp cỏ Thần Nông lại vứt xuống đất dẫm hai chân lên, động tác trẻ con như đứa bé ba tuổi: "Ngươi thích gì thì làm nấy, dù sao ta cũng không quản được."

Hề Khanh Trần bật cười: "Chử Phi..."

"Đừng gọi ta, ta không quen ngươi." Chử Phi dứt lập tức đi ra ngoài. Nhưng khi đến cửa lại dừng lại, hắn cụp đôi mắt đang được bóng cây che, khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì: "Khi ngươi chết đừng cho ta biết, bớt cho ta cuồng ngạo cả đời, đến người bạn duy nhất cũng không giữ được."

Hề Khanh Trần im lặng một lúc lâu, đáp: "Biết rồi."

Chử Phi không chịu nhìn chàng lần nữa, lập tức rời đi.

Thịnh Ý nhìn Hề Khanh Trần từ từ ngồi xuống ghế, cụp mắt bình thản, nhưng trong đó hơi đau khổ.

Chắc chắn chàng đau khổ, rõ ràng là người như vậy lại bị đạo tâm vây khốn, thời gian dài khiến chàng thật sự cho rằng mình vô tình vô dục, sống hay chết cũng không khác gì.

Thịnh Ý muốn trấn an chàng, muốn nói cho chàng biết sự thật, nhưng cô không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn hắn truyền tu vi cho Cố Kinh Thời, nhìn chàng lê thân thể bệnh tật đi ra sau núi sau đó nhắm mắt lại, một tia hồn phách cuối cùng trong cơ thể chàng biến mất.

Chàng không cho mình cơ hội chuyển thế, hiển nhiên đã thất vọng tột cùng với cuộc sống này.

Thịnh Ý nhìn gương mặt trầm tĩnh của chàng, một giọt nước mắt rơi xuống đất, mặt đất bị tạo một lỗ, chớp mắt nứt ra tứ phía. Lúc cô lấy lại tinh thần, lần nữa trở lại Chủ Phong.

Lần này là tẩm điện, cô ngồi trên giường, bốn phía rèm cửa kín mít, gió thổi tiên khí bay bay. Thịnh Ý nhíu mày định xuống giường, nhưng vừa nhúc nhích đã bị thứ gì đó kéo lại.

Cô ngẩn người, mới phát hiện cả hai tay đều bị xiềng xích trói buộc.

"Nàng tỉnh rồi."

Giọng nói Hề Khanh Trần truyền đến, Thịnh Ý ngẩng đầu, lập tức thấy chàng mặc đồ đen, trong tay cầm đầu dây xích.

Cô: "..."

Có vẻ thử thách ảo cảnh chân chính sắp bắt đầu rồi.