Edit: tịch lạc. (wattpad: tichlac230123)
Hề Khanh Trần quá nghiêm túc, Thịnh Ý cũng đành phải nghiêm túc theo, giúp chàng băng bó vết thương nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Năng lực chữa thương của tu giả hơn hẳn người thường, khi cô quấn băng gạc, chỗ miệng vết thương lúc nãy chỉ còn ít thuốc, còn miệng vết thương... quỷ mới biết nó đâu rồi.
"Được rồi." Thịnh Ý thở dài.
Hề Khanh Trần buông ống tay áo xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Thịnh Ý sờ mũi: "Huynh còn chưa nói cho ta biết vì sao lại sinh ra tử khí."
"Phàm là nơi tử vong, nơi có ý chết hay đã định ngày chết đều có tử khí." Hề Khanh Trần cụp mắt, lặp lại những lời lúc trước nói với cô.
Đôi mắt Thịnh Ý dao động, trong lòng có suy đoán.
"Hình như ta chưa bao giờ nói với nàng vì sao ta bị thương." Hề Khanh Trần lại nhìn cô.
Môi Thịnh Ý giật giật, cổ họng khô khốc: "Ta cũng không hỏi."
"Là vì khi thăng cấp, đạo tâm bất ổn suýt nữa nhập ma." Hề Khanh Trần trả lời.
Sắc mặt Thịnh Ý bình tĩnh, tay lại nắm chặt y phục, gió ồn ào cảm nhận được cảm xúc của cô, cũng nhỏ tiếng lại.
"Tại sao đạo tâm bất ổn?" Cô hỏi.
Hề Khanh Trần nhìn lên trời cao: "Chỉ là bỗng dưng nghi ngờ chính mình."
"Từ khi sinh ra ta đã có đạo tâm, hơi giác ngộ lập tức thuận lý thành chương bắt đầu tu luyện, nhiều năm qua làm việc chỉ là thuận theo ý trời. Tu luyện, thành lập Phùng Nguyên tông rồi ẩn thế cũng vậy. Lần thăng cấp kia, ta bỗng dưng không hiểu được quá khứ, tựa như có người ngồi một góc dưới đài nhìn ta diễn, vậy nên đạo tâm dao động."
Giọng Hề Khanh Trần không nhanh không chậm, tựa như ở góc nhìn thứ ba kể lại cuộc đời mình.
Trong lòng Thịnh Ý như sông cuộn biển gầm, dù thế nào cũng không ngờ một nhân vật tiểu thuyết như huynh ấy lại suýt nữa khám phá thứ gọi là "thiên cơ". Thăng cấp vốn đã khó, đạo tâm huynh ấy lại dao động, khó trách lúc cô nhặt được lại trọng thương đến mức thoi thóp.
"Nhưng mà..." Thịnh Ý gian nan nói: "Chuyện này liên quan gì đến sương mù trong mắt huynh?"
Hề Khanh Trần im lặng một lát: "Bởi vì ta cảm thấy đây cũng là một trong những ý trời."
Thịnh Ý sửng sốt.
"Nhiều năm qua đạo tâm kiên định, vậy mà lần thăng cấp này lại nhìn thấy thứ không nên nhìn, khó nói chỉ là trùng hợp. Nếu là ý trời thì thuận theo là được, sống trên đời hay về với cát bụi, đối với ta cũng không khác gì."
Mây đen tan đi, ánh trăng dịu dàng trút xuống người, chiếu sáng khuôn mặt chàng, Thịnh Ý có thể thấy được thần tính, cũng phút chốc hiểu được vì sao trong nguyên văn huynh ấy lại truyền hết tu vi cho nam chính, còn mình ra ngoài ngao du.
Cũng là vì cái gọi là thuận theo ý trời đi, đã là người trong sách đương nhiên phải sống theo cái gọi là phép tắc trong sách. Đi chết, làm áo cưới cho người khác, chỉ có thể hoàn thành ý trời mới được sống vì mình. Cho dù thời gian mình tồn tại ngắn đến mức chẳng đáng nhắc đến mới cuộc sống đằng đẵng này.
Thịnh Ý nhìn dáng vẻ thẳng thắn của Hề Khanh Trần, sinh ra chút không cam lòng thay chàng: "Ý trời muốn huynh làm gì thì huynh làm thế à? Huynh không có chính kiến sao? Uổng cho huynh sống hơn ngàn tuổi, sao não không lớn như số tuổi chứ..."
"Có."
Thịnh Ý ngẩn người: "Có cái gì?"
"Chính kiến." Hề Khanh Trần nói với cô: "Bây giờ ta không muốn thuận theo ý trời."
Sống hơn ngàn năm, lần đầu tiên chàng phát hiện mình vẫn quyến luyến hồng trần. Một bông hoa dại nhỏ, một viên đá, một con sứa nhỏ ngưng tụ bằng linh lực cũng dễ dàng níu chàng lại.
Mặc dù ngay từ đầu, mấy thứ này đã trao nhầm người, cũng chưa có khoảnh khắc nào thật sự thuộc về chàng.
Thịnh Ý nghe vậy vui mừng: "Vậy thì tốt quá, dù thế nào sống mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ có sống mới có hy vọng, huynh nói đúng không?"
"Ừ." Hề Khanh Trần cụp mắt.
Thịnh Ý cười cười, lại hỏi: "Huynh còn chưa nói với ta tìm xương sống rồng để làm gì."
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, Thịnh Ý nhíu mày, lại dịch đến trước.
"Vết thương của ta khi đó vẫn chưa khỏi hẳn." Hề Khanh Trần cân nhắc nói: "Cần xương sống rồng giảm bớt vết thương."
"Còn chưa khỏi hẳn? Không phải đã sớm khỏe rồi sao?" Thịnh Ý càng nhíu mày.
"Còn cần một vị thuốc, Chử Phi đã tìm được, đợi hắn lấy về là có thể khỏi hẳn." Hề Khanh Trần trả lời.
Đêm nay tim Thịnh Ý như chơi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống, cuối cùng cũng bình tĩnh: "Có thể chữa thì tốt rồi... Vậy huynh lấy được xương sống rồng chưa?"
Hề Khanh Trần lấy hai mảnh xương trắng tinh từ trong ngực.
Thịnh Ý nhìn chằm chằm nửa ngày, không nhìn ra nguyên nhân gì.
"Sau khi luyện chế mới có thể uống." Hề Khanh Trần giải thích.
Thịnh Ý giật mình: "Vậy huynh có luyện được không?"
"Được."
Lúc này Thịnh Ý mới yên tâm.
Sau đó cả hai bỗng im lặng.
Nói gì bây giờ? "Chân tướng" ngăn cách giữa hai người, dù không ai nhắc lại nhưng nó như nghẹn ở cổ. Thịnh Ý tự biết mình không xứng được tha thứ, không dám bước đến một bước. Hề Khanh Trần cũng im lặng, trong đầu hiện lên nốt ruồi trên mày Cố Kinh Thời.
Hai người im lặng nhìn nhau, nhưng vì ngăn cách quá xa, không ai nhìn rõ đối phương.
Hồi lâu, Thịnh Ý thở dài đứng dậy định đi vào sơn động, lại bị Hề Khanh Trần nắm chặt cổ tay.
Lòng bàn tay của hắn nặng như vạn quân, Thịnh Ý thở nhẹ, bị hắn kéo ngồi xuống đất.
"Ta vẫn giận nàng." Chàng từ từ nói.
Thịnh Ý khựng lại, làm lơ cơn đau nơi tim: "Ta biết."
"Ta cũng không định bỏ qua như thế." Hề Khanh Trần nhìn thẳng cô.
Thịnh Ý im lặng một lúc: "Xin lỗi, ta..."
"Thành thân với ta..."
Thịnh Ý sửng sốt ngước mắt lên, lập tức chạm phải đôi mắt thâm trầm của chàng.
"Ta mặc kệ mục đích ban đầu của nàng thế nào, cũng mặc kệ nàng nặng tình với Cố Kinh Thời ra sao, nếu đã trêu chọc ta thì phải chịu trách nhiệm." Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, giọng nói hơi khàn: "Là nàng kéo ta xuống mây, sinh ra quyến luyến với phàm trần, nàng không thể xin lỗi rồi rời đi."
Thịnh Ý kinh ngạc nhìn chàng: "Ta cho rằng... huynh sẽ không tha thứ cho ta."
"Đúng là ta không ta thứ cho nàng, ta vẫn để ý, cũng từng sinh sát ý." Hề Khanh Trần lạnh lùng nói, khóe mắt lại đỏ ửng: "Nhưng ta không làm được."
Không chỉ không làm được, dù chỉ thấy cô khó xử cũng đau lòng, chàng nói từng sinh ra sát ý chỉ là giữ cho mình chút mặt mũi. Thực tế dù lúc đau khổ nhất cũng chỉ đạp đổ quá khứ, tức giận vì bị cô lừa gạt phản bội. Lúc không gặp cô còn miễn cưỡng duy trì, nhưng lúc thấy cô mọi thứ lại tan biến.
Trái tim Thịnh Ý bỗng đau đớn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hề Khanh Trần thấy cô không nói gì hồi lâu, tim chùng xuống, giọng nói cũng hơi căng thẳng: "Ta từng nói nếu nàng thay lòng đổi dạ, ta sẽ gϊếŧ người cướp tim nàng, lại giam nàng ở bên. Nàng đừng tưởng ta chỉ nói suông, chỉ cần bây giờ nàng dám từ chối, ta sẽ lập tức gϊếŧ..."
Lời còn chưa dứt, Thịnh Ý đã nghiêng người ngồi trên đùi chàng, ôm mặt chàng chặn những lời tàn nhẫn chàng định nói.
Hề Khanh Trần giật mình, bất giác siết chặt eo cô, hận không thể khảm cô vào tận xương tủy.
Môi răng dây dưa, thiếu chút dịu dàng săn sóc, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, Thịnh Ý hung hăng cắn lên môi chàng, lại đau lòng hôn. Ánh mắt Hề Khanh Trần tối tăm, cũng học theo đánh trả, nụ hôn dài như đánh giặc, ai cũng không nhường ai.
Hôn đến cuối cùng lại hơi mất kiểm soát, bàn tay Thịnh Ý trượt đến gáy chàng, nhéo nhẹ. Cơ thể Hề Khanh Trần run lên, ánh mắt đầy tơ máu nhìn cô.
Nụ hôn kết thúc, tim Thịnh Ý đập càng kịch liệt, đến nỗi trước mắt từng đen sầm, không thấy rõ mặt Hề Khanh Trần. Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, hô hấp cũng dồn dập.
"... Được." Cô gian nan nói, chỉ một chữ đã từ bỏ cuộc đời dài đằng đẵng của mình. Nghĩ đến thời gian không nhiều lắm của mình, lại nhớ một năm giãy dụa đau khổ này, cô hơi nghẹn ngào.
Nhưng sau khi lên tiếng, cả người bỗng nhẹ nhõm. Dù sao lòng đã sớm quyết, lúc này chỉ là miệng lưỡi làm theo.
Hề Khanh Trần im lặng nhìn dáng vẻ muốn khóc lại không khóc được của cô, duỗi tay ôm cô vào lòng như ôm bảo bối đã mất đi.
"Tim ta đau..." Thịnh Ý nhỏ giọng nói, tiếng tim đập vào màng tai, hình như tiếng càng lúc càng lớn.
Hề Khanh Trần cụp mắt, độ cho cô ít linh lực, nhưng những linh lực này như bùn ném vào biển, không có chút gợn sóng.
Lần thứ hai.
Lông mày Thịnh Ý dần nhíu lại, Hề Khanh Trần cũng nhận thấy không đúng, vì thế độ thêm linh lực. Ba ngày này chàng hao phí rất nhiều linh lực, linh căn tiêu hao ngày càng nhiều, lúc này đưa linh thực thuần túy nhất cho Thịnh Ý, dần không chống đỡ nổi.
Thịnh Ý không cảm nhận được linh lực, chỉ cảm thấy hình như trái tim dễ chịu hơn một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: "Được rồi."
Hề Khanh Trần lại độ cho cô một ít mới dừng lại.
Tiếng gió ồn ào, trong sơn động cách một bức tường náo nhiệt vô cùng, các đệ tử lần lượt nghỉ ngơi xong xuôi, bắt đầu rục rịch với đám linh thú. Lý Chi Nguyệt sớm đã chọn một linh thú cao giai, ôn tôn truyền linh lực hứa hẹn ý muốn thu phục nó, linh thú liếc mắt nhìn nàng ta một cái, khinh thường thở ra một hơi.
Triệu Tân Tân cũng định đi chọn linh thú, chỉ là vừa quay đầu lại thấy Cố Kinh Thời nhíu mày, nhịn không được tiến đến: "Nghĩ gì thế?"
Cố Kinh Thời hoàn hồn: "Không có gì."
Hắn cứ cảm thấy rằng thiếu niên tên Hải Nhược kia khiến hắn có cảm giác rất quen.
"Nếu không có gì thì nhanh chọn linh thú đi, đừng để bị người khác chọn hết." Triệu Tân Tân thúc giục. Lần này tất cả mọi người đều tham gia diệt sâu, linh thú giám sát và nhận ơn chữa trị có khuynh hướng chọn người cần cù, cũng không để ý tu vi cao thấp như trước.
Điều này có nghĩa các phong bình đẳng, đệ tử Càn Phong không có ưu thế gì.
Quả nhiên, một đệ tử Càn Phong không chịu khó diệt sâu liên tục bị ba linh thú cự tuyệt, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Triệu Tân Tân mím môi, lại lần nữa thúc giục nhìn Cố Kinh Thời.
Cố Kinh Thời thở dài một tiếng, đành phải đi vào giữa linh thú với nàng ta.
Mặc dù đám linh thú chê bai hắn trị không tốt bằng Hề Khanh Trần, nhưng được hắn trị vẫn ít đau đớn nhất, hơn nữa tu vi của hắn không cao nhất trong đám người này nhưng linh căn vô cùng to khỏe, lập tức mấy linh thú cao giai thích người mạnh kéo đến.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng ngưỡng mộ, đáy mắt Triệu Tân Tân lóe sáng, sùng bái nhìn hắn: "Mau chọn đi."
Cố Kinh Thời nhìn một hàng linh thú đứng đó tùy hắn lựa chọn, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn chút, tháo ngự thằng xuống định tròng lên đầu một con, sâu trong sơn cốc bỗng phát ra tiếng rồng gầm chấn động thần hồn.
Ngự thằng bỗng khựng lại không tới nữa, thấy mình được chọn nhưng chậm chạp không tròng lên đầu, linh thú kêu to thúc dục, lại bị tiếng rồng áp chế.
Ngoài sơn động, Thịnh Ý giãy dụa khỏi ngực Hề Khanh Trần: "Sao Chúc Long lại tỉnh lúc này?"
"Chúc Long?" Hề Khanh Trần nhíu mày.
"Chính xác thì Chúc Long đầy lệ khí biến thành hung thú, Vô Thao." Thịnh Ý nói xong muốn rời đi.
Hề Khanh Trần kéo tay cô theo bản năng."
"Tình hình khẩn cấp, lát nữa ta sẽ nói với chàng*." Thịnh Ý nói, mặc kệ trái tim vẫn đau đớn, chạy nhanh vào sơn động.
*Thịnh Ý bày tỏ rồi nên từ nay đổi thành chàng.
Hề Khanh Trần nhìn bóng lưng vội vã của cô, lông mày hơi nhíu lại.
Tiếng rồng biến mất, mọi người trong sơn động xôn xao, Triệu Tân Tân thấy tay Cố Kinh Thời vẫn cứng đờ giữa không trung, kéo tay áo hắn thúc giục: "Kinh Thời, nên buộc ngự thằng..."
Lời còn chưa dứt, bốn mắt nhìn nhau, nàng ta bị lệ khí lạnh lẽo trong đáy mắt hắn dọa sợ, giật mình đang muốn nhìn kỹ, ánh mắt của hắn lại khôi phục trong trẻo.
"Tỷ nhìn ta làm gì?" Cố Kinh Thời khó hiểu.
Triệu Tân Tân giật mình: "Lúc nãy đệ..."
Linh thú chờ được chọn lại kêu lên, Cố Kinh Thời nhíu mày ngẩng đầu, bỗng cất ngự thằng.
"Sao không chọn?" Triệu Tân Tân nhịn không được hỏi.
Cố Kinh Thời mím môi: "Con này không thích hợp."
"Còn những con khác thì sao?" Triệu Tân Tân lại hỏi.
Cố Kinh Thời nhìn quanh một vòng, vẫn không hài lòng.
Triệu Tân Tân bất đắc dĩ: "Linh thú ở đây đã tốt nhất trong trăm năm rồi."
"Không thích hợp là không thích hợp." Cố Kinh Thời cũng không biết nên nói thế nào, trong lòng cứ cảm thấy chỗ nào không đúng. Cảm giác không đúng này khiến hắn bực bội, thậm chí sinh ra lệ khí, ngay cả Triệu Tân Tân ngày thường rung động bây giờ cũng hơi chướng mắt.
Thậm chí hắn còn sinh sát ý, trong nháy mắt hoàn hồn, lại cảm thấy mình như bị bệnh. Người ta cũng vì tốt cho hắn mới sốt ruột như vậy, hắn điên rồi mới tức giận như thế.
"Vậy đệ muốn gì? Đệ chỉ có một cơ hội này, bỏ qua sẽ không có!" Mắt thấy đám linh thú thượng giai vừa rồi còn xếp hàng chờ được chọn, bởi vì Cố Kinh Thời chần chừ mà xoay người rời đi, Triệu Tân Tân nóng nảy.
Cố Kinh Thời cũng không nói nên lời, nhưng trong lòng lại giống như có một đáp án xác định, đang bực bội bỗng thoáng nhìn thấy một con thỏ nhỏ có tai dài.
Khi Thịnh Ý vọt vào sơn động thì nhìn thấy Triệu Tân Tân sầm mặt ngồi trong góc, thấy cô vào cửa lập tức liếc cô một cái.
Đúng thật là... Mình chọc nàng ta à? Thịnh Ý im lặng trong chớp mắt, vội vàng tìm Cố Kinh Thời.
"Nàng đã về rồi, rốt cuộc tiểu tử kia có địa vị gì, mới quen vài ngày đã khiến nàng bỏ ta lại, không phải nàng để ý hắn chứ? Nàng còn nhớ ta là phu quân của nàng không?" Cố Kinh Thời ghen ghét.
Thịnh Ý đấm hắn một cái: "Chờ ra khỏi núi Vô Ưu ta sẽ giải thích với ngươi, trước mắt không phải lúc nói chuyện này, ngươi cầm ngự thằng đi với ta, ta dắt ngươi đi bắt Vô Thao."
"Vô Thao?" Cố Kinh Thời khó hiểu.
Những người xung quanh nhìn qua như có như không, Thịnh Ý không thể giải thích quá cặn kẽ, chỉ nói mơ hồ: "Một con thỏ nhỏ, ngươi bắt xem như quà cho ta."
Hóa ra chỉ là thỏ, mọi người lập tức không hứng thú, tiếp tục lấy lòng linh thú trước mặt.
Thịnh Ý thở phào nhẹ nhõm, kéo Cố Kinh Thời rời đi, kết quả người này lại đứng vững, hoàn toàn không có ý đi với cô.
"Cố Kinh Thời?" Thịnh Ý sốt ruột.
Vô Thao là thần long thượng cổ nhiễm lệ khí hóa thành, trong nguyên văn nam chủ thừa dịp nó vừa mới tỉnh lại, tinh thần không đủ mới bắt được nó, chờ nó hoàn toàn tỉnh táo đã muộn.
Vẻ mặt Cố Kinh Thời thần bí: "Nàng nhắm mắt lại."
"Làm gì?!" Thịnh Ý bực bội.
"Nhanh nhắm mắt lại đi." Cố Kinh Thời thúc giục.
Thịnh Ý thấy hắn cố chấp, hít sâu một hơi, đành nhắm mắt trước.
"Mở ra đi."
Bên tai vang lên tiếng Cố Kinh Thời, Thịnh Ý lập tức mở mắt ra, kết quả bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt đỏ.
Cô im lặng ba giây, hỏi: "Gì đây?"
"Thỏ đó." Cố Kinh Thời nhét vào trong ngực cô: "Thú tai dài, ta biết nàng thích nên bắt tặng nàng."
Thịnh Ý một lời khó nói hết, nhìn con thỏ béo trong ngực cộng thêm ngự thằng trên thân thỏ, gian nan lên tiếng: "Không phải ngươi... dùng ngự thằng chứ?"
"Ừm." Cố Kinh Thời hào phóng thừa nhận: "Dù sao trong những linh thú này ta cũng không đặc biệt thích con nào, bắt một con thỏ đáng yêu tặng nàng. Lát nữa nàng lại dùng ngự thằng bắt một con thỏ đực, sau này chúng ta có thể nuôi một đôi."
Thịnh Ý hít sâu một hơi, trước mắt tối sầm: "Cố Kinh Thời! Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
"Không, không phải bắt thỏ sao?" Cố Kinh Thời bị cô dọa sợ: "Nàng nói đó, Vô Thao cũng là thỏ, ngự thằng của ta đã dùng rồi, nàng dùng ngự thằng của nàng bắt là được rồi."
Con thỏ cái rắm! Vô Thao là cơ duyên của nam chính, chỉ có thể thức tỉnh Thủy linh căn mới có thể bắt hung thú đầy lệ khí kia, những người khác đều không được.
Vốn nam chính cũng không được, nhưng người vào núi Vô Ưu sơn đều phải tuân thủ quy củ của núi Vô Ưu. Mặc dù Vô Thao lợi hại, nhưng bị tròng ngự thằng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm linh sủng. Nói cách khác, ngự thằng là pháp khí duy nhất có thể trói buộc Vô Thao.
Mà bây giờ! Nam chính! Dùng ngự thằng của hắn trói con thỏ!
"Cố Kinh Thời..." Thịnh Ý nghiến răng nghiến lợi.
Cố Kinh Thời không ngờ cô lại tức giận như vậy, vội vàng độ cho cô ít linh lực, Thịnh Ý chợt cảm thấy đầu óc tỉnh táo, chút đau đớn kia cũng hoàn toàn biến mất, vì thế càng có sức chửi hơn.
Khi Hề Khanh Trần tiến vào, thấy Thịnh Ý chỉ vào mũi Cố Kinh Thời mắng như mắng cháu trai. Hắn chưa bao giờ thấy Thịnh Ý đanh đá như thế, cũng chưa từng thấy cô tức giận mắng người. Bây giờ nhìn thấy một mặt cô sống động như thế, vậy mà trong lòng... có chút không vui.
Nàng chưa bao giờ mắng chàng như thế. Hề Khanh Trần mím môi, quay mặt đi.
Cố Kinh Thời bị mắng đến sắp khóc, sau khi liếc mắt thấy bóng dáng Hề Khanh Trần, vội vàng dời sự chú ý của Thịnh Ý: "Mau nhìn kìa, tiểu tử kia vào rồi."
"Câm miệng!" Thịnh Ý liếc hắn.
Cố Kinh Thời còn định nói gì đó, tiếng rồng gầm lại vang lên, trời đất chấn động, linh thú run rẩy tựa như bị thứ gì uy hϊếp.
Mấy đệ tử cũng phát hiện có chuyện không ổn, dựa vào nhau cảnh giác nhìn xung quanh.
Thịnh Ý cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cũng không thể trách Cố Kinh Thời. Trong nguyên văn nam chính gặp linh thú bạo động, đánh ba ngày ba đêm sau đó bị ép đến trước mặt Vô Thao, trời xui đất khiến thu phục Vô Thao. Mà bây giờ bọn họ trị sâu bệnh, nhóm linh thú không bạo động, cũng không có trời xui đất khiến gì đó, hắn bắt một con thỏ... cũng phù hợp với tính cách con người.
Thịnh Ý liều mạng bào chữa cho hắn, miễn cưỡng khiến mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Triệu Tân Tân ở góc: "Mau mở cửa bí cảnh ra, chúng ta phải ra ngoài."
"Ra ngoài?" Trong lòng Triệu Tân Tân còn canh cánh chuyện tên chó má Cố Kinh Thời kia chọn thỏ, không cho cô sắc mặt tốt: "Mọi người còn chưa chọn linh sủng xong, thời gian cũng chưa tới, dựa vào gì phải mở cửa?"
Mọi người nhao nhao nói hùa.
Thịnh Ý nhíu mày: "Vô Thao đã tỉnh lại, không ai có thể khống chế được nó, nếu không muốn chết thì nhanh mở cửa."
Đây là một trong những nguyên nhân khiến cô tức giận, Vô Thao cũng xem như linh thú, sẽ không làm gì những linh thú kia, nhưng với nhân loại lại không chút lưu tình. Trong nguyên văn nam chính kịp thời bắt Vô Thao làm linh sủng, thứ nhất mượn thứ này lấy được không ít cơ duyên, thứ hai cũng tránh được một trận gió tanh mưa máu.
Mà bây giờ! Thịnh Ý nhìn con thỏ ngốc nghếch trong lòng mình, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
"Thỏ mà thôi, có thể lợi hại bao nhiêu chứ." Triệu Tân Tân cười lạnh: "Hay là ngươi nói dối, Vô Thao căn bản không phải là thỏ gì."
Trên đời này chỉ có một chìa khóa có thể mở trận pháp, ngay cả Hề Khanh Trần cũng không thể mở cửa núi Vô Ưu nếu không có chìa khóa, vậy nên Thịnh Ý mới tìm Triệu Tân Tân giữ chìa khóa, nhưng bây giờ xem ra nàng ta không có ý định giúp đỡ.
Thịnh Ý đành quay đầu nhìn Hề Khanh Trần.
Hề Khanh Trần lập tức xuất hiện trước mặt Triệu Tân Tân, lấy chìa khóa ra.
Lúc chàng mở cửa, thậm chí Triệu Tân Tân còn không kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn mới hoảng sợ nhìn hắn: "Rốt cuộc ngươi là ai!"
Thực lực chênh lệch quá lớn, mặc dù chàng không dùng sức ép người Triệu Tân Tân cũng cảm thấy sợ hãi, tuyệt không dám có cảm xúc khác.
Hề Khanh Trần không nói gì, chỉ im lặng khởi động đại môn, Vô Thao cách đó ngàn dặm cảm nhận linh lực thuần túy, lập tức xuất hiện trước trận pháp đại môn, đệ tử vốn không muốn rời đi bị lệ khí quanh thân nó ép thổ huyết, liên tục lăn lộn chạy trốn khắp nơi.
Lúc này Hề Khanh Trần đến kéo tay Thịnh Ý, nhưng chưa kịp đến Vô Thao đã nhào về phía chàng, cái đuôi phủ đầy vảy đen suýt nữa hất bay Thịnh Ý, Cố Kinh Thời nhanh ôm cô tránh né.
Các đệ tử hoảng hốt chạy về phía cửa lớn, Lý Chi Nguyệt cũng không ngoại lệ, Triệu Tân Tân khinh thường nhìn bóng lưng chạy không quay đầu lại của nàng ta. Muốn đi tìm Cố Kinh Thời, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy hắn che chở Thịnh Ý, cách cửa càng ngày càng xa.
Vô Thao gϊếŧ đỏ mắt cắn một người, Triệu Tân Tân vừa ngẩng đầu đã đối mắt với người kia.
Là Phí Chiết.
"Cứu, cứu ta..." Người từng bên gối nay nôn ra ngụm máu, chưa dứt lời đã bị Vô Thao nuốt vào bụng.
Sắc mặt Triệu Tân Tân trắng bệch, không rảnh lo Cố Kinh Thời gì nữa, quay đầu nhảy vào cửa lớn.
Vô Thao gào thét, mở miệng đẫm máu cắn về phía Hề Khanh Trần, lại không ngờ nhào vào khoảng không, tức giận lắc đuôi.
Cố Kinh Thời đang trốn sau đuôi nó khổ không thể tả, vừa cố gắng trốn nó vừa tìm cách đến gần cửa, đáng tiếc dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể đến gần cửa.
Mắt thấy cửa lớn dần đóng lại, lòng Cố Kinh Thời nóng như lửa đốt. Trong thời gian ngắn, bí cảnh núi Vô Ưu không cách nào mở hơn hai lần, lúc trước bọn họ đến đã mở một lần, đây là lần thứ hai. Nếu cửa đóng lại thì cần ít nhất một năm mới mở ra.
Đừng nói một năm, chỉ mười lăm phút cũng đủ Vô Thao xét nát bọn họ.
Hề Khanh Trần cũng biết tình tình không ổn, ý đồ dẫn dụ Vô Thao để bọn họ tranh thủ thời gian rời đi, nhưng Vô Thao lại vô cùng nhạy bén, mặc dù muốn một thân linh lực của Hề Khanh Trần, nhưng cũng luyến tiếc không tha cho đám "thức ăn" này. Dù chàng dẫn dụ thế nào cũng không rời xa phạm vi cửa lớn.
Thịnh Ý bị Cố Kinh Thời kéo trốn tới trốn lui, ánh mắt vẫn nhìn theo Hề Khanh Trần, nhiều lần ngừng thở vì chàng xuýt bị thương, mãi đến khi chàng bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Trái tim cô treo trên người Hề Khanh Trần, không phát hiện sắc mặt mình ngày càng tái nhợt, tim đập cũng càng ngày mất sức.
Dường như từ lúc cô bước vào núi Vô Ưu, bệnh tim của cô tái phát thường xuyên hơn. Trước mắt Thịnh Ý dần dần mờ mờ, chỉ có thể nhìn rõ vầng hào quang trên người Cố Kinh Thời.
Trong khoảng thời gian này hắn không lấy được cơ duyên cần có, dường như vầng sáng nhạt đi không ít, cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Hình như Cố Kinh Thời nhận ra ánh mắt của cô, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày: "Tiểu Ý, nàng không sao chứ?"
Hề Khanh Trần đang đánh nhau với Vô Thao, ánh mắt rùng mình, giơ tay lên là một đạo trận pháp lay động trời đất. Vô Thao gào thét một tiếng bị trận pháp vây khốn, không cam lòng ngã xuống đất giãy dụa.
Cửa lớn còn một khe hở, Hề Khanh Trần mạnh mẽ xông đến mở ra một thước, đại trận vững chắc phát ra từng trận rung động, trong phút chốc trời đất thay đổi, cuồng phong gào thét. Vì thiết lập đại trận bắt Vô Thao, Hề Khanh Trần đã sớm cạn kiệt linh lực, lúc này mặt càng tái nhợt, hai tay nổi gân xanh, dần đứt thành từng khúc, vẫn chống cửa không buông.
"Nhanh đến đây!" Hề Khanh Trần lạnh lùng quát.
Cố Kinh Thời càng cảm thấy dáng vẻ chàng quen mắt, nhưng tạm thời không rảnh nghĩ thêm, vừa ôm Thịnh Ý chạy về phía cửa vừa độ linh lực cho cô, thấy sắc mặt cô tốt hơn thì thở phào nhẹ nhõm: "Nàng khỏe không?"
"Ừ." Thịnh Ý dần tỉnh táo, phát hiện hắn ôm mình, còn Vô Thao đang bị thứ gì đó trói đang nằm giãy dụa trong núi.
Phản ứng đầu tiên của cô là tìm Hề Khanh Trần, khi nhìn thấy chàng chống cửa, lông mày nhíu lại. Hề Khanh Trần vẫn nhìn cô chằm chằm, nhận ra cô đang tìm mình, mặt dịu lại.
Cố Kinh Thời ngại ngùng cười, còn chìm trong cảm xúc của mình: "Đây là Vô Thao nàng muốn ta bắt ư? Xin lỗi, ta không nên tự chủ muốn bắt thú tai dài gì đó."
Linh thú mạnh như vậy, nếu có thể bắt được chắc chắn sẽ trở thành trợ lực lớn của hắn. Còn chuyện có bắt được hay không... Nếu Tiểu Ý nói có thể thì chắc chắn có thể.
"Không nói chuyện này nữa, nhanh rời đi." Thịnh Ý thúc giục, cô nhận ra hẳn bây giờ Hề Khanh Trần rất đau, có lẽ đã tới giới hạn.
Cố Kinh Thời đáp một tiếng, dẫn cô ra ngoài cửa, miệng vẫn đang lải nhải: "Nàng còn chưa nói có tha thứ cho ta không, lát nữa ra ngoài nàng không nổi giận với ta chứ? Lúc nãy ta cố gắng cứu nàng như thế, nàng không định giận ta..."
Hắn nói chưa xong, Thịnh Ý lại không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm hai cánh tay đẫm máu của Hề Khanh Trần, đang định bảo hắn im lặng thì thấy vẻ mặt Hề Khanh Trần thay đổi. Thịnh Ý ngẩn người, nhìn về sau theo bản năng, chỉ thấy Vô Thao vốn đang nằm trên đất bỗng xuất hiện sau lưng cô và Cố Kinh Thời từ lúc nào, mở cái miệng lớn đầy máu về phía hai người.
"Cẩn thận!"
Thịnh Ý tê tâm liệt phế nhắc nhở, Cố Kinh Thời không quay đầu lại, mạnh mẽ đẩy cô ra ngoài. Hắn dùng công lực cả đời, Thịnh Ý nhanh ngã vào trong ngực Hề Khanh Trần, hắn cũng rơi về sau theo quán tính.
"Kinh Thời!"
"Thịnh cô nương!"
Đầu óc Thịnh Ý trống rỗng, lúc này xoay người lao về phía hắn. Nhưng đằng sau có đôi tay đẫm máu kéo cô ra khỏi cửa lớn.
Khoảnh khắc cửa lớn từ từ đóng lại, Cố Kinh Thời cũng hoàn toàn rơi vào trong miệng Vô Thao, khi bóng tối che kín mắt hắn, hắn bỗng nghĩ đến một chuyện không liên quan...
Hình như chỉ có vị sư tổ Chủ Phong kia mới gọi Tiểu Ý là "Thịnh cô nương".