“Hay là phu nhân của các ngươi động thai là giả, còn muốn mượn việc động thai này tố cáo ta với Vương gia mới là thật đây!”
Tần Nam Tinh vừa dứt lời, Liễu Phiêu Diêu kinh hãi không thôi.
Nàng thay đổi thành như vậy là một đả kích cực lớn đối với Liễu Phiêu Diêu, một lúc lâu sau bà ta cũng không có bất cứ phản ứng gì, sau đó thì thật sự hôn mê bất tỉnh.
Từ trước đến nay, đại gia khuê tú, kế nữ Quận chúa này luôn bị bà dắt mũi dẫn đi nhưng hôm nay đột nhiên lại lòi ra móng vuốt sắt nhọn như vậy, sao bà có thể không sợ cho được.
Mới có hù dọa một chút đã hôn mê, thật là vô dụng.
Tần Nam Tinh nhìn Liễu Phiêu Diêu, giễu cợt cười một tiếng.
Những nha hoàn kia dù giận cũng không dám nói gì.
Thanh Tước từ phòng bếp bưng trà và điểm tâm đến thì nghe được âm thanh truyền đến từ đình viện, nàng vội vàng chạy tới, quan sát Quận chúa từ trên xuống dưới, “Quận chúa, người không sao chứ? Nô tỳ nghe...”
Vỗ bả vai Thanh Tước một cái, tâm trạng Tần Nam Tinh cực tốt vừa đi vừa nói: “Yên tâm, ta không sao.”
Vừa hay, chuyện này lại khiến nàng nhớ đến một chuyện quan trọng.
Đời trước, Liễu Phiêu Diêu cũng ở thời điểm này có thai nhưng không tới ba tháng sau bà ta đã sinh non, nguyên nhân là vì ăn đồ bổ nàng tặng.
Khiến phụ vương muốn trừng phạt nàng.
Nhưng bởi vì Liễu Phiêu Diêu sau khi tỉnh lại đã lập tức quỳ xuống cầu xin cho nàng nên phụ vương mới không nghiêm trị.
Sau khi tra xét thì biết được, đồ bổ mà nàng tặng và thuốc an thai tương khắc với nhau. Lúc ấy Tần Nam Tinh cho là mình không chú ý nhưng hôm nay nghĩ lại, có lẽ Liễu Phiêu Diêu đã sắp xếp từ trước.
Sở dĩ làm như vậy là vì muốn nàng càng thêm tín nhiệm bà ta, từ đó nàng sẽ chịu thành thân với cùng Tống Trọng Hòa, như vậy bà ta mới có cơ hội cùng Tống Trọng Hòa vụиɠ ŧяộʍ.
Hôn ước của nàng và Tống Trọng Hòa đã định ra từ năm năm trước, sau khi nàng lớn lên vẫn luôn muốn chối từ mối hôn sự này nhưng không thành công, có lẽ phần nhiều là do Liễu Phiêu Diêu bên trong cản trở.
Năm lần bảy lượt động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý*, cuối cùng còn xảy chuyện bà ta sinh non mà vẫn quỳ xuống cầu xin cho nàng, rộng lượng tha thứ cho nàng. Đã đến nước này nếu nàng từ hôn với Tống gia, sợ rằng ở nhà mẹ đẻ bà ta sẽ bị người khác ức hϊếp. Hơn nữa người trong lòng nàng đã ra chiến trường một đi không trở lại, thế nên nàng mới đồng ý gả cho Tống Trọng Hòa.
*Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ ý: sử dụng tình cảm để chạm vào trái tim của người khác và sử dụng lý trí để khiến người khác hiểu.(Theo baidu.com)
Dẫu sao Tống Trọng Hòa cũng là cháu trai nhà mẹ đẻ của Liễu Phiêu Diêu. Lúc ấy nàng đã tính nhiệm Liễu Phiêu Diêu như vậy nhưng nào ngờ, bọn họ là dì cháu mà lại tằng tịu với nhau.
Mới nghĩ một chút đã khiến Tần Nam Tinh buồn nôn chết đi được. Thật may là sau khi thành thân Tống Trọng Hòa cũng không chạm vào nàng, nếu không nàng lại càng chán ghét hơn nữa.
“Chẳng qua là ta vô tình khiến cho Bình phu nhân tức xỉu mà thôi.” Tần Nam Tinh nhàn nhã lấy một khối bánh mềm dẻo trên cái khay Thanh Tước đang bưng, “Mùi vị không tệ.”
Thanh Tước lúc này vẫn chưa phản ứng kịp với những lời Quận chúa nhà mình nói, “Người khiến Bình phu nhân tức xỉu sao?”
“Quận chúa, không phải quan hệ giữa người và Bình phu nhân rất tốt sao?”
Bên trong đình thì viện rối tung rối mù còn Tần Nam Tinh thì vẫn bình tĩnh dắt nha hoàn nhà mình đi tới sân nhỏ phía trước, “Bây giờ quan hệ không tốt nữa.”
“Ôi chao!”
Thanh Tước vừa kinh ngạc vừa vui mừng vỗ đùi, khiến cho Tần Nam Tinh giật mình đến bánh ngọt trong tay cũng làm rơi xuống đất.
Tần Nam Tinh kinh ngạc nhìn Thanh Tước, “Ngươi vui mừng chuyện gì vậy?”
Thanh Tước kéo cánh tay Quận chúa nhà mình, hưng phấn nói: “Quận chúa, cuối cùng người cũng thấy rõ được bộ mặt xấu xa của nữ nhân kia. Lúc trước Ngọc ma ma nói với ngài nữ nhân này lòng dạ đen tối, người còn phạt ma ma đến phòng giặt quần áo.”
“Ông trời có mắt, người rốt cuộc cũng nhìn rõ rồi.”
Thanh Tước vừa nói vừa chắp tay cảm tạ ông Trời.
Động tác này khiến Tần Nam Tinh vô cùng cảm động lại có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà cũng đúng, đời trước nàng sống quá hồ đồ, không phân rõ được kẻ xấu người tốt, quả thật phải cảm tạ ông Trời, cảm tạ ông Trời đã cho nàng sống lại một đời nữa.
Nàng vỗ vào mu bàn tay Thanh Tước một cái, “Được rồi, hôm khác đi đón Ngọc ma ma về đây.”
“Tốt quá tốt quá, ma ma nhất định sẽ rất vui mừng.”
Thần sắc Tần Nam Tinh hiếm khi có chút phập phồng, “Hy vọng ma ma sẽ không trách ta.”
“Đương nhiên ma ma sẽ không trách người, vì người ma ma thương yêu nhất chính là Quận chúa mà.”
Chỉ là, không đợi Tần Nam Tinh tự mình đi đón Ngọc ma ma.
Thuộc hạ của phụ vương nàng đã tới, muốn nàng đi xin lỗi kế mẫu.
Tần Nam Tinh nhìn lão quản sự của phụ vương, chậm rãi mở miệng: “Nói với phụ vương, bản Quận chúa bị Bình phu nhân hù dọa. Lúc này tinh thần không tốt nên không muốn ra cửa. Khi nào Bình phu nhân của người đến xin lỗi bản Quận chúa, bản Quận chúa sẽ hết bệnh.”
Rõ ràng là muốn gây chuyện.
Lão quản sự chỉ có thể trở về bẩm báo đúng sự thật với Vương gia.
Trong thư phòng, Hoài An vương giận dữ, “Càng ngày càng không hiểu chuyện.”
“Bản vương tự đi gặp nó, để xem rốt cuộc nó bị bệnh gì?”
...
Tần Nam Tinh đang ngồi trước bàn trang điểm nhìn chính mình xinh đẹp quyến rũ trong gương, ngón tay chạm nhẹ vào đuôi mắt, sao nơi này lại có thêm một nốt ruồi đỏ tươi mà đời trước không có nhỉ?
Tướng mạo của nàng vốn đã rực rỡ chói mắt, sau khi có nốt ruồi nho nhỏ này lại càng đẹp hơn trước gấp mấy lần. Da trắng nõn nà, mày tựa tranh vẽ, mắt sáng như sao, đôi môi đỏ mọng, cằm nhỏ tinh xảo khéo léo, mỗi một điểm đều vô cùng tuyệt mỹ.
Bất kể là tách ra từng cái, hay nhìn chung thì ngũ quan trên gương mặt này cũng vô cùng xinh đẹp.
Tần Nam Tinh nhìn gương đồng thở dài nói: “Bản Quận chúa xinh đẹp như vậy, sao lại gặp toàn là thứ nam nữ cặn bã đê tiện như vậy chứ!”
Đang một mình lẩm bẩm mắng nam nhân cặn bã, giọng nói của Thanh Tước từ bên ngoài truyền vào: “Quận chúa, Vương gia tới!”
Sớm đoán được phụ vương sẽ đến, Tần Nam Tinh cảm thán một tiếng: “Lão cặn bã tới.”
“Quận chúa, người đang nói cái gì vậy? Vương gia có vẻ tức giận lắm, người nhanh nằm lên giường giả bộ một chút đi.” Thanh Tước vội vã đẩy cửa bước vào, không kịp nghe rõ Quận chúa nhà mình nói gì, đã nhanh nhẹn đưa nàng ấy đến giường nằm xuống.
Phụ vương chắc chắn biết nàng giả bộ, nên dù nằm thì cũng chẳng có ích gì.
Vào lúc này dám đối mặt với phụ thân cặn bã thì mới là dũng sĩ chân chính!
“Giả bộ cái gì mà giả bộ, không giả bộ gì hết.” Tần Nam Tinh thậm chí còn hứng thú bừng bừng chọn một cái hoa điền* tinh tế dán lên đuôi mắt.
*Hoa điền: là một loại trang sức thường được gắn trên mặt của phụ nữ người Hán, rất được ưu chuộng vào thời nhà Đường. Nó được làm bằng vàng hoặc bạc, hình dáng thường là đài của các loài hoa. (Theo baidu. com)
Nếu lỡ phụ vương nhìn thấy trên mặt nàng có thêm một nốt ruồi rồi nói nàng không phải là nữ nhi của ông ấy thì sao đây.
“Tinh nhi, con và Phiêu Diêu càng quấy chuyện gì mà khiến bà ấy động thai?”
Tần Nam Tinh vừa chuẩn bị xong thì Hoài An vương đã vào đến cửa.
Đập vào mắt ông lúc này chính là khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của khuê nữ nhà mình.
Cực kỳ giống với vương phi trước kia.
Nhìn thấy gương mặt này, dù ông đang tức giận cỡ nào đi nữa, giờ đây cũng tựa như mây khói, phần lớn đã tan biến hết.
Nhất là đôi mắt hoa đào đang nhìn mình chằm chằm kia gần như y hệt vương phi. Thời điểm nàng cất tiếng gọi phụ vương, Hoài An vương đã không còn tức giận nữa.
“Phụ vương, người hung dữ với con.”
Vừa nhìn thấy ánh mắt của ông ấy, tâm tư Tần Nam Tinh lưu chuyển, đột nhiên nàng đổi chủ ý quyết định lấy nhu khắc cương.
Nàng lập tức bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt lã chã, so với dáng vẻ kiêu căng hống hách khi nãy thì dáng vẻ này càng khiến người khác phải yêu thương.
Giọng nói Hoài An vương nhũn ra: “Phụ vương không có hung dữ với con. Phụ vương chỉ muốn hỏi con một chút, sao lại tự tiện từ hôn khiến cho kế mẫu của con tức giận đến động thai vậy chứ?”
“Không từ hôn, chẳng lẽ phụ vương muốn gả nữ nhi cho một tên ngụy quân tử sao?” Tần Nam Tinh quật cường nhìn phụ vương nhà mình. Thật ra thì phụ vương rất thương yêu nàng, nàng biết, chẳng qua là thường ngày phụ vương quá bận rộn, chuyện của nàng đều giao hết cho Liễu Phiêu Diêu, mà nàng thì từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao biết được lòng người hiểm ác đây?
Cũng không biết đời trước cuối cùng trước phụ vương có phát hiện nàng bị hai người này hại chết hay không nữa?
Vốn dĩ nàng chỉ muốn làm bộ khóc lóc một chút nhưng lúc này, khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của phụ vương, nàng nhịn không được nhào vào lòng phụ vương nhà mình khóc thật. Giọt nước mắt tinh khiết tựa như hạt châu liên tiếp rơi xuống, có hạt còn vô tình rơi trên mu bàn tay của Hoài An vương.
Lòng Hoài An vương mềm nhũn.
“Nữ nhi, con khóc cái gì, phụ vương còn chưa nói gì mà con đã bắt đầu khóc rồi. Thôi được rồi được rồi, muốn từ hôn thì từ hôn, cũng không phải chuyện gì quan trọng.”
Hoài An vương hiếm khi thấy nữ nhi nhà mình khóc như vậy nên có chút luống cuống tay chân.
Nữ nhi nhà ông xưa nay vẫn luôn hiểu chuyện, từ nhỏ đã không cần ông phải bận tâm, cũng chưa từng thấy nàng khóc nháo bao giờ. Nhưng hiện tại, nàng đã là đại cô nương lại đột nhiên ôm ông khóc đến thương tâm như vậy. Ông còn tưởng Tần Nam Tinh thật sự chịu ấm ức.
Tần Nam Tinh cũng không biết sao mình có thể khóc nhiều đến thế, dường như muốn đem tất cả ấm ức của đời trước khóc hết ra.
Qua một hồi lâu, nàng khóc đến nổi mắt đỏ hồng mới buông tay ra, đứng cách phụ vương nhà mình một chút để nha hoàn cầm khăn giúp mình lau mặt. Sau đó nàng mới cất giọng còn mang theo mấy phần nức nở khàn khàn, nói: “Phụ vương tới đây là muốn hỏi tội nữ nhi đúng không? Vậy thì đúng rồi, chính con đã làm cho Bình phu nhân của người tức giận, ai bảo bà ta làm nhục nữ nhi, nói nữ nhi cùng Tống Trọng Hòa thông đồng với nhau chứ.”
“Nữ nhi còn chưa xuất giá, chưa từng chịu nhục như vậy. Nếu không đang lúc nóng giận con cũng sẽ không nói bà ấy cùng với Tống Trọng Hòa tằng tịu với nhau đâu.”
Tần Nam Tinh đổi trắng thay đen mà không có chút áp lực nào. Vả lại nàng cũng không có nói dối, đây cũng chính là đang nhắc nhở phụ vương.
“Cái gì? Sao bà ấy lại dám nói bậy nói bạ như vậy!”
Hoài An vương giận tím mặt, so với chuyện Tần Nam Tinh không chịu đi xin lỗi Liễu Phiêu Diêu còn tức giận hơn.
Ông vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhi nhà mình, “Nữ nhi, phụ vương tất nhiên sẽ đòi công bằng cho con!”
Có người dám dưới mí mắt ông tổn hại danh dự đích nữ nhà ông. Cho dù có mang thai đứa nhỏ thì sao chứ? Cũng không phải kim bài miễn tử nên ông muốn phạt thì phạt.
Dứt lời, Hoài An vương vội vã rời đi.
Cũng không lâu lắm, trong viện của Bình phu nhân đã truyền tới tiếng rống giận, cuối cùng lại lấy âm thanh một cái tát để hạ màn.
Nhận được tin tức, Tần Nam Tinh lập tức thay ánh mắt ủy khuất bằng một tia cười lãnh đạm, tay ngọc cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đuôi mắt ửng đỏ.
Thanh Tước đang hầu hạ bên cạnh nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt Quận chúa nhà mình thì hết sức khen ngợi, không hổ là Quận chúa, sau khi thấy rõ bộ mặt thật của Bình phu nhân, nói ra tay lập tức ra tay.
Nhưng mà… sao quận chúa biết được bộ mặt thật của Bình phu nhân nhỉ?
Thanh Tước đang còn cảm thấy vô cùng kỳ quái thì đã nghe thấy Tần Nam Tinh khàn giọng nói: “Phái người đi tìm hiểu một chút, Vân đại tướng quân sau khi trở về đã đi đâu.”
“Vâng.”
Tần Nam Tinh dùng khăn tỉ mỉ lau những ngón tay nhỏ nhắn của mình, nhàn rỗi nghĩ, lần này bị cha nàng dạy dỗ, chắc hẳn Liễu Phiêu Diêu sẽ an phận một thời gian, còn hôn ước của nàng và Tống Trọng Hòa cũng đã định sẵn là không thành rồi.
Mọi chuyện coi như giải quyết ổn thỏa, bây giờ sẽ đến kế hoạch theo đuổi phu quân của nàng.
Nếu nàng không nhớ nhầm, chưa tới nửa năm nữa, Vân Đình sẽ lại xuất chinh, vì vậy trong nửa năm này, nàng nhất định phải bắt được người về tay.
Thời gian không nhiều lắm.
Rất nhanh, cơ hội của Tần Nam Tinh đến rồi.
Thị vệ truyền tới tin tức, ngày mai chính là ngày đại quân khải hoàn trở về, cho dù Vân Đình đã về trước, ngày mai cũng phải cùng đại quân diễu hành trên phố để nhận sự nghênh đón của muôn dân trăm họ.
Sáng sớm ngày kế.
Tần Nam Tinh thay một bộ váy mới tinh dài chấm đất màu son, bên trên còn dùng chỉ bạc thêu khói và đàn cá đang bơi lội vô cùng tinh xảo, khi đi trên đường, bộ bộ sinh liên.*
*Bộ bộ sinh liên: cụm từ dùng để miêu tả dáng đi nhẹ nhàng của người con gái (Theo baidu.com)
Thêm vào đó, Thanh Loan còn khéo léo chải cho nàng một búi tóc Lưu tiên kế hoa mỹ. Bộ diêu lưu ly bên tai nhẹ nhàng lay động phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe, lại mang thêm đôi hoa tai cùng màu kết hợp với nữ trang có hình dáng hoa đào xinh đẹp, khi sóng mắt nàng lưu chuyển, dường như có thể làm cho người ta thấy được hoa đào lớp lớp nở rộ.
Thanh Tước và Thanh Loan nhìn Quận chúa nhà mình đứng lên, đồng thời cảm thán: “Quận chúa thật là đẹp.”
Tần Nam Tinh khẽ nhấc đuôi mắt một cái, đôi môi đỏ mọng vẽ lên một độ cong vừa đủ, “Bản Quận chúa lúc nào mà không đẹp chứ?”
Chẳng qua là khi nhìn vào gương, nàng cảm thấy rất hài lòng với cách ăn mặc của mình hiện giờ.
Mím môi nở một nụ cười, tựa như hoa đào nở rộ rực rỡ.
Hai tiểu nha hoàn bị vẻ đẹp của nàng làm kinh ngạc, há miệng không nói nên lời.
Mỗi ngày đều thấy Quận chúa xinh đẹp, bọn họ còn cho rằng mình đã quen rồi, không nghĩ tới… hôm nay Quận chúa đột nhiên ăn mặc lộng lẫy, lại đẹp đến nổi khiến các nàng không thể dời mắt.
Hai tay nàng bóp nhẹ gương mặt của hai tiểu nha hoàn, “Đừng có ngẩn người, phải đi ra ngoài rồi.”
“Quận chúa xinh đẹp quá, chúng nô tỳ nhìn đến ngây người!”
“Đừng có mà lắm lời.”
Tần Nam Tinh hết sức vui vẻ, có ai lại không thích được khen, nhất là nàng là người yêu đẹp như mạng.
Chỉ cần nghĩ đến chốc nữa tên ngốc kia khi thấy nàng sẽ nhìn đến ngây ngẩn, trong mắt Tần Nam Tinh đều là mong chờ cùng tia cười giảo hoạt.