Vừa nhìn thấy hắn, cô gái đã sợ hãi, bất chấp bơi đến mép hồ. Sau cơn sững sờ ban đầu, Lý Yến lập tức phản ứng lại. Hắn vòng một tay nhốt người vào lòng, tay kia bịt miệng nàng, không để nàng phát ra tiếng động đáng ngờ trong hồ tắm.
Sau khi đối phó qua loa với trắc phi, hắn lại chuyển sự chú ý về phía cô gái, mới nhận ra tư thế này quá suồng sã.
Nàng đến tắm nên tất nhiên là trần như nhộng. Lúc này nàng đang rúc trong nước một cách đáng thương, chỉ lộ ra đầu và cổ. Da thịt tuyết trắng gần như hòa làm một thể với hồ Bạch Ngọc này. Đôi tay nhỏ yếu vòng quanh ngực bảo vệ kỹ chỗ quan trọng.
Một cánh tay Lý Yến luồn từ sau lưng qua ôm chặt ngực nàng, một tay che miệng. Hai tay thiếu nữ che trước ngực đẩy ra, nhưng lại bị đè lại. Hai khối phồng lên trước ngực bị ép thành hình bánh. Giờ phút này hắn cúi đầu xuyên thấu qua mặt nước mơ hồ nhìn thấy hai bầu vυ' trắng mịn.
Mái tóc đen thật dài tản ra trên mặt nước, vài sợi dính vào ngực hắn. Áo bào ướt đẫm của Lý Yến gần như dính sát vào người. Vừa mới trải qua một lần làʍ t̠ìиɦ, chỗ bên dưới còn nửa mềm, lúc này có thể cảm nhận rõ ràng hai cánh hoa mềm mại cọ xát như có như không.
Hắn kéo dài khoảng cách, cúi đầu tới gần lỗ tai đỏ ửng của thiếu nữ, "Không được kêu".
Nàng vội vàng gật đầu. Cánh môi cọ xát trong lòng bàn tay thô ráp.
Cánh tay Lý Yến siết chặt trước ngực nàng, "Cũng không được cử động."
Nàng rất nghe lời, không hề nhúc nhích. Chỉ là không biết hắn muốn làm gì, trong lòng nàng lo sợ bất an. Sau một loạt tiếng sột sà sột soạt, trên vai nàng được phủ thêm một bộ ngoại bào ướt đẫm.
Sau đó là tiếng nước vang lên. Hi Thuần cẩn thận lắng nghe. Hình như tỷ tỷ rời đi, sau đó một đám cung nhân mang đồ vật tới, nghe âm thanh không quá nặng nề. Họ buông đồ xuống lại đồng loạt rời khỏi.
Nàng quấn chặt áo choàng. Một bóng người rơi xuống mặt nước trước mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn. Lý Yến đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên cạnh ao, nhìn nàng từ trên cao xuống.
Hi Thuần lập tức dời tầm mắt đi như bị bỏng, khó xử rơi nước mắt. Chưa chảy được mấy giọt, lại nghe dường như Di thân vương rất không vui, nhíu mày nhìn nàng, "Không được khóc."
Lời nói ra khỏi miệng hắn lập tức hối hận. Tiểu cô nương thế này cũng không phải binh lính dưới tay, dạy dỗ nàng làm cái gì. Vừa nhìn lại đã thấy nàng khóc càng dữ dội hơn. Hắn đành phải học giọng dỗ dành trẻ con để dỗ nàng, "Đừng khóc nữa. Lên đây thay quần áo ướt đi. Ăn mặc như vậy không khó chịu sao?"
Hi Thuần kinh ngạc ngước mắt lên, không ngờ Di thân vương lại hiền lành như vậy. Nàng xoắn xuýt một lát, không dám vi phạm mệnh lệnh. Thấy Di thân vương đã đưa tay ra hiệu, nàng lập tức chìm xuống bơi về phía hắn.
Nàng linh hoạt như cá gặp nước, nhẹ nhàng trồi lên. Cơ thể tuyết trắng bung ra khỏi mặt nước, người đến trước mắt hắn.
Mỹ nhân ra khỏi hồ tắm, thật sự là không thể hương diễm hơn được nữa. Đầu ngón tay còn nhỏ nước lập tức bị nắm lấy. Nàng nương theo lực của hắn đi lên bậc thang.
Hi Thuần bị dắt tới sau bình phong thay quần áo.