Quái Vật Trên Gác Xép

Chương 5: Sắp đặt

Chẳng lẽ lúc ấy bố cố ý?

Ông ấy cố tình làm cho tôi mắc chứng sợ nước, khiến tôi đã chống lại việc học bơi trong 18 năm qua.

Đó là để làm cho tôi chết đuối trên sông trong ngày hôm nay một cách hợp lí hơn sao.

Móng tay tôi cắm vào da thịt, sự thật có thể xảy ra làm cho trái tim tôi lạnh giá.

Nhưng đây chỉ là lời nói của Lý Hoài, anh ta có lẽ đều nói dối, có thể nah ta không phải Lý Hoài, mà là Trì Lăng.

Hắn là một người có nhân cách chống đối xã hội, chỉ số THÔNG MINH hẳn cũng rất cao, tất cả những chuyện này, có thể đều là ngụy trang của hắn.

Mặc dù trình độ học vấn của anh ta chỉ mới bảy tuổi, chỉ số IQ của anh ta cũng có thể vượt xa các bạn bè cùng trang lứa.

"Tên của bọn họ là Trì Kiến cùng Lý Mộng Lan, người nghe được sẽ đều phản ứng quay đầu lại khi nghe thấy tên của mình."

Lý Hoài đã viết lời cuối cùng trên giấy.

Tôi hiểu được ý của Lý Hoài.

Anh ta muốn tôi kiểm tra bằng tên của họ.

Tôi quay lại trường học, yên tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của bố tôi sau giờ học.

Sau giờ học.

Tôi lên xe của bố và thấy mẹ đã ở đó.

Khuôn mặt của họ tràn ngập nụ cười.

Mẹ thân mật nắm tay tôi, "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, một nhà ba người chúng ta đi ra ngoài chơi một chút cho khuây khỏa nhé."

Tôi nhịn xuống nỗi sợ hãi cùng bất an trong lòng hỏi, "Đi đâu chơi ạ?"

"Cổ Thành Hà, con không phải vẫn nói muốn đi đến đó sao? Vừa vặn hôm nay bố mẹ không bận rộn công việc, hôm nay dẫn con đi xem một chút."

Bố ở ghế lái cũng quay đầu lại mỉm cười với tôi, "Dạo này con học hành áp lực, chúng ta đi dạo bên bờ sông thả lỏng một chút, ba còn mang theo máy bay không người lái con thích chơi."

Quả nhiên là đi bờ sông.

Tôi run cả người, những gì Lý Hoài nói có thể là sự thật.

Anh ấy không phải Trì Lăng, mà là anh trai của tôi, là người thân duy nhất của tôi hiện tại.

Mà hai người bên cạnh tôi bây giờ, mới là quái vật thật sự.

Họ đội lốt với vẻ ngoài bố mẹ tôi, và giờ họ định tấn công tôi.

"Bố, bố quên con sợ nước nhất sao?" Tôi chậm rãi nói.

Bố đang cầm tay vô lăng dừng lại một chút, "Bố đương nhiên nhớ rõ, nhưng con cũng nhớ rõ khi còn bé con vẫn muốn nhìn thấy thành cổ. Con yên tâm, bố mẹ sẽ bảo vệ con an toàn."

Bố mẹ đã không nhận thấy sự kì lạ của tôi, thậm chí mẹ tôi còn ngân nga một bài hát nhỏ trong các video ngắn.

Tôi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó làm như lơ đãng nhẹ giọng gọi một tiếng: "Trì Kiến, Lý Mộng Lan."

Ngay lúc đó, chiếc xe phanh đột ngột.

Bố và mẹ đều quay đầu nhìn tôi với khuôn mặt ngơ ngác, ánh mắt của họ rất xa lạ.

Tại thời điểm đó, tôi biết tất cả đều là sự thật.

Lý Hoài, anh trai của tôi, những gì anh ấy nói tất cả đều là sự thật.

Họ không phải là bố mẹ tôi, họ là bố mẹ của Trì Lăng.

Mẹ tôi đến gần tôi, đôi mắt của bà nhìn chằm chằm, lòng trắng trợn lên.

"Nhược Nhược, con vừa mới nói cái gì?"

Tôi cố gắng cười vui vẻ, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, "Con vừa mới đọc tiểu thuyết nhìn thấy hai cái tên này, cảm thấy dễ nghe thuận miệng đọc ra."

Mẹ và bố im lặng, và chiếc xe khởi động lại một lần nữa.

Bầu không khí trong xe trở nên im lặng.

Nhưng tôi biết rất rõ rằng tôi phải hành động trước.

May mắn thay, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trong cặp sách của tôi có một con dao gọt hoa quả.

Sông Cổ Thành ban đầu là một danh lam thắng cảnh một địa điểm thu hút khách, nhưng gần đây người đến đây càng ngày càng ít.

Đặc biệt là khi chúng tôi đến lúc 9 giờ tối, ngoại trừ nhân viên vệ sinh, không có ai ở đây cả.

Bố mẹ lấy hộp bento và đồ ăn nhẹ ra và đặt nó trên chiếc thảm.

"Nhược Nhược, lại đây ngồi." Mẹ tôi mỉm cười và vẫy vẫy tay với tôi.

Nụ cười trên khuôn mặt của bà như là thật vậy.

Những gì tôi đang nghĩ là cuối cùng có thể thoát khỏi họ và nhận được tài sản thừa kế của ông nội.

Tôi ngồi cạnh bà ấy.

Gió đêm rất lạnh, trái tim tôi cũng lạnh đến kỳ lạ.

Tôi quả thật muốn tới ngắm cảnh thành cổ ở nơi này, nhưng tôi thật không ngờ người đi cùng tôi lúc này lại chính là hung thủ gϊếŧ bố mẹ tôi

Đó là kẻ thù đã giam cầm anh trai tôi.

Con dao gọt hoa quả được tôi giấu trong túi.

Tôi thò tay vào túi và siết chặt con dao gọt trái cây.

Máu từ từ chảy ra từ tay tôi, nhưng nó có thể khiến tôi cảnh giác cao độ.

Bố nhìn dòng sông tối đen như mực, cảm thán nói: "Bố nhớ hồi nhỏ con rất sợ nước, vẫn không dám đi học bơi, thoáng cái cũng đã nhiều năm trôi qua."

"Nào, lần này bố dắt con cùng đi dạo ở bờ sông, bố tuyệt đối sẽ không buông tay Nhược Nhược ra."

Bố đưa tay về phía tôi.

Tôi mỉm cười và nắm tay bố, nhưng trong mắt tôi lại không hề có ý cười.

"Mẹ, mẹ cũng đi cùng đi." Tôi đưa tay về phía mẹ.

Mẹ sửng sốt, lập tức nắm lấy tay tôi.

Chúng tôi giống như một gia đình ba người hanh phúc đi dạo trên bờ sông thực sự.

Tôi nhìn vào dòng sông tối đen, nếu nói tôi không sợ hãi là giả.

Ký ức vùng vẫy dưới nước hồi nhỏ ùa về, cảm giác ngạt thở khiến trái tim tôi đập nhanh hơn.

Nhưng lúc này khoa khát được sống đã chiến thắng nỗi sợ hãi trong tôi.

Tôi phải sống sót và cứu anh trai mình.

Suy nghĩ này lên đến đỉnh điểm khi hai con quái vật này giơ tay định đẩy tôi xuống nước.

Tôi đã sớm phòng bị, ngay lập tức lấy đao trong tay đâm vào bụng bố, ông ta kinh ngạc nhìn tôi.

Mẹ gào thét lao vào đánh tôi, nhưng họ không mang theo bất kỳ vũ khí nào.

Cuối cùng bà ta cũng yếu ớt ngã xuống đất, tay ôm lấy ngực.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn hai khuôn mặt này, nhẹ giọng nói: "Trì Kiến, Lý Mộng Lan."

Trì Kiến lộ ra một nụ cười chật vật, "Thì ra ngươi đều biết."

"Nhưng ngươi vẫn còn không biết một bí mật...", ông ta ghé vào bên tai tôi nói.

Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, liền hôn mê bất tỉnh.

Lý Mộng Lan đã sớm té xỉu trên vũng máu.

"Tạm biệt." Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, chiếc dao từ trên tay rơi xuống đất.

Sau nửa giờ.

Tôi trở về nhà.

Tôi cởi xích sắt trên người anh trai tôi, và anh ấy đã xúc động ôm lấy tôi.

Tôi đã đưa cho anh trai tôi chiếc điện thoại di động, ra hiệu rằng anh ấy có thể gõ chữ trên đó.

Anh trai lại xua tay với tôi, "Thật ra mấy năm nay anh đều giả câm để bọn họ mất cảnh giác, cho rằng anh không thể nói ra sự thật."