Quái Vật Trên Gác Xép

Chương 3: Nên tin ai?

"Nhược Nhược, con trốn ở chỗ này làm cái gì?"

Bố tôi kéo tôi ra.

Tôi với vẻ mặt khϊếp sợ nhìn ông, sợ hãi nói không nên lời.

Bên ngoài trời đang mưa to, tiếng mưa rơi xuống cửa sổ tạo ra tiếng động lớn.

"Nhược Nhược, sao lại không nói lời nào?" Bố tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt của tôi.

Bình thường bàn tay bố vô cùng ấm áp, nhưng giờ phút này lại lạnh như băng đến đáng sợ.

Toàn thân tôi run rẩy không để kiểm soát được.

"Nhược Nhược, con đã đi vào gian phòng này, đúng không?" Bố ngồi xổm trước mặt tôi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.

Bây giờ, tôi phải thừa nhận điều đó.

Tôi rất sợ hãi gật đầu, "Bố ơi, con xin lỗi, con không cố ý, con chỉ muốn gặp anh trai thôi."

Bố vô cùng nghiêm túc nhìn tôi nói: "Lý Nhược Nhược, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, anh trai con có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, thằng bé rất nguy hiểm, vì sao con còn muốn đi vào?"

"Anh ấy nguy hiểm ở đâu? Nếu như con không đi vào, con cũng không biết hai người đã đối đãi với anh trai như vậy, bố mẹ rốt cuộc có phải là bố mẹ thật sự hay không? Anh trai viết những thứ kia, rốt cuộc là có thật hay không?" Tôi tức giận buột miệng nói ra.

Nhưng vừa nói xong tôi đã hối hận.

Bố nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt vô cùng khó coi, khuôn mặt run run vài cái rồi thở dài thườn thượt.

"Ban đầu bố mẹ định không cho con biết, nhưng hiện tại con cũng đã trưởng thành, con có quyền biết được sự thật."

Tiếp theo, những gì bố tôi nói làm tôi vô cùng sốc.

"Nhược Nhược, người bị nhốt bên trong không phải anh trai ruột của con.”

Tôi ngơ ngác nhìn bố.

Bố lại thở một hơi dài, nét mặt đau đớn day dứt.

"Anh trai của con đã mất khi con 2 tuổi, thằng bé lớn hơn con năm tuổi, là một cậu bé rất đáng yêu."

"Bố mẹ đã chi rất nhiều tiền để cho thằng bé để học trong nền giáo dục tốt nhất và gửi anh trai con đến trường tư thục tốt nhất để học. Nhưng bố mẹ không ngờ rằng quyết định này sẽ hủy hoại cuộc đời thằng bé."

"Người bị nhốt bên trong chính là kẻ đã gϊếŧ anh trai con!"

Tôi biểu lộ vẻ mặt không thể tin nhìn bố, "Nhưng anh ấy nhìn như chỉ mới ngoài hai mươi, làm sao anh ấy có thể là hung thủ gϊếŧ anh trai con được?"

Trong mắt bố lộ ra sự thù hận và căm ghét, "Nó tên là Trì Lăng, là bạn học của anh trai con, nó là một tên điên có nhân cách phản xã hội, lúc nhập học, mẹ nó giấu diếm bệnh tình của nó, là chính nó dùng đá ném bị thương anh trai con, cuối cùng còn trơ mắt nhìn anh trai con chết đi!"

Bố tôi thở nặng nề, nắm lấy hai bả vai tôi với bàn tay run rẩy.

"Nếu như năm bảy tuổi nó còn một chút nhân tính, anh trai con cũng sẽ không chết, nếu không phải nó thấy chết không cứu, anh trai con hiện tại cũng đã hai mươi lăm tuổi!"

"Cho nên, cho nên bố mẹ liền bắt anh ấy lại, nhốt ở nơi này?" Tôi khϊếp sợ hỏi.

"Đúng vậy, bố mẹ muốn báo thù, Trì Lăng lúc ấy chỉ có bảy tuổi, pháp luật không kết tội được, vậy thì để cho chúng ta định tội, loại người điên này nếu để mặc nó lớn lên, sau này nó sẽ gϊếŧ nhiều người hơn!" Người bố đứng trước mặt với sắc mặt tái nhợt nói.

Tôi ngã xuống đất, vẫn không thể tin rằng sự thật là như vậy.

"Nhược Nhược, những gì Trì Lăng muốn nói bố đều đã thấy được, là lỗi của bố mẹ, chúng ta nên sớm nói cho con biết mới đúng, những lời nó nói toàn bộ là giả! Nó chính là một ác ma!" Bố tôi nói với đôi mắt đỏ au.

"Bố, nếu sự thật là như vậy, hai người đã nhốt anh ta hơn mười năm, anh ta đã bị trừng phạt, chúng ta nên giao anh ta cho cảnh sát!" Tôi run rẩy nói.

“ Con điên rồi sao? Chúng ta không thể giao nó cho cảnh sát, nếu như sự tình bại lộ, bố mẹ đều sẽ bị bắt vào tù, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc cho con, Nhược Nhược!" Bố kích động nói.

Tôi thở một cách năng nề, ngực phập phồng, nhưng tôi biết rất rõ những lời bố nói đều là đúng.

Nếu báo cảnh sát, Trì Lăng sẽ trở thành nạn nhân tội nghiệp, và bố mẹ tôi sẽ phải vào tù.

Nhưng những gì bố tôi nói liệu có phải là sự thật?

"Nhược Nhược, chẳng lẽ con thà tin lời của một người không có quan hệ huyết thống hơn lời của bố mẹ sao?" Bố tôi nhìn tôi trong mắt lộ ra vẻ đau đớn.

Tôi mấp máy môi, nhưng tôi thực sự không biết phải tin ai.

Nếu những gi bố nói là sự thật thì thái độ nhất quyết nhìn tôi uống hết cốc sữa của mẹ tôi thật khó tin.

Nhưng nếu anh trai tôi nói sự thật, thì hiện tại tôi đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm.

Bố định đưa tay ra xoa đầu tôi, nhưng tôi đã tránh được.

Bố có chút buồn bã nhìn tôi, "Bố biết con nhất thời sẽ khó có thể chấp nhận, nhưng Trì Lăng thật sự không thể thả ra, đây là cái giá khi nó gϊếŧ chết anh trai con."

Lúc này tôi thấy mẹ tôi cũng đi ra ngoài.

Bà ấy đứng ở tầng dưới, ngước nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.

Ánh mắt của bố mẹ khiến tôi xúc động ngay lập tức.

"Bố mẹ, con không phải không tin lời hai người, nhưng điều này thật sự là quá khó chấp nhận." Tâm trạng tôi nặng nề nói.

Ai có thể chấp nhận bố mẹ của họ đột nhiên trở thành hai người có tội, còn người trên gác xép tưởng là anh ruột hóa ra lại là kẻ thù?

"Nhược Nhược, nhanh trở về ngủ đi, sau này việc này con cũng không cần quản, bố mẹ đã mất đi anh trai con, hiện tại chỉ muốn bình yên nhìn con lớn lên." Mẹ nhẹ giọng nói.

Ánh mắt của mẹ như cầu xin tôi vậy.

Tôi mềm lòng, mặc dù trái tim tôi lúc này rất phức tạp, tôi biết rõ bố mẹ làm như vậy là sai, nhưng tôi vẫn chọn trở về phòng.

Nằm trên giường, dù thế nào tôi cũng không thể nào chợp mắt được, trong đầu tôi tràn đầy ánh mắt tuyệt vọng và kiên định của anh trên gác xép.

Ánh mắt như vậy, thật sự sẽ là một người có nhân cách chống xã hội sao?

Tôi ngồi dậy và quyết định tìm kiếm sự thật.

Nếu có một bên đang nói dối, nhất định sẽ có chứng cứ ở nhà dù là rất nhỏ.

Tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng của bố mẹ ra.

Lúc này bố mẹ đã ngủ say.

Tôi rón rén đến trước tủ quần áo và mở tủ quần áo ra.

Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, tôi đã thấy bố mẹ thích đặt tất cả các tài liệu quan trọng ở đây.

Tôi chậm rãi kéo ngăn kéo tủ quần áo ra, quả nhiên phát hiện chứng minh thư ở bên trong.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trên chứng minh thư là khuôn mặt của bố mẹ tôi.

Tất cả những gì họ nói là đúng, bố mẹ là bố mẹ ruột của tôi.

Khi tôi đang chuẩn bị đặt chứng minh thư trở lại, tôi thấy hai tài liệu ở dưới cùng.

Tôi cầm lấy tư liệu lên nhìn, vừa nhìn thấy bàn tay không ngừng run rẩy.

Đây là hai tài liệu phẫu thuật thẩm mỹ từ các bệnh viện tư nhân cho thấy bố mẹ tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt vào năm 1998, khi đó tôi mới hai tuổi.

Tôi khó thở, điều này cũng quá trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng khi tôi hai tuổi, bố mẹ tôi đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Tại sao họ lại phẫu thuật thẩm mỹ?

Trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ khủng khϊếp, trừ khi họ có hai khuôn mặt khác.

Đột nhiên, một bàn tay đặt trên vai tôi.

Tôi quay đầu, trong bóng tối, bố mẹ tôi đứng sau lưng tôi, nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm.