Làm Lại Cuộc Đời Từ Ngôi Sao Nhí

Chương 4

Cô còn nhớ rõ vào năm sáu tuổi, cô và Hứa Liễm Âm lần đầu tiên nắm tay nhau, cùng đi chơi công viên.

Năm mười bốn tuổi, cô bắt đầu lén lút viết tên Hứa Liễm Âm vào vở. Mỗi nét bút là tình cảm lại rung động thêm một lần, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu phát hiện. Cậu cầm quyển vở tràn ngập tên mình lên xem, môi cong lên một đường cung tuyệt đẹp, sau đó cậu chỉ vào một dòng chữ nói: “Chữ này viết đẹp nhất.”

Năm mười năm tuổi, lúc Hứa Liễm Âm bị bệnh nằm liệt ở nhà, cô đã rất sốt sắng muốn chạy đến nhà cậu để chăm sóc. Ấn chuông cửa mãi mà không có ai mở cửa vì thế cô bò lên lầu hai chui qua cửa sổ đi vào nhà họ Hứa. Hứa Liễm Âm thấy cô liền cảm thán: “Cậu tốt như vậy, nếu mà làm vợ của tớ thì hay biết mấy.” Và rồi sau đó vào một ngày đẹp trời cô và cậu yêu nhau, lúc đó cô vui sướиɠ muốn bật khóc.

Năm mười sáu tuổi đó, cô và cậu cùng một vài người bạn đi tham gia một buổi tiệc. Buổi tối đột nhiên mưa tầm tã, hai người bị nhốt ở biệt thự nơi tổ chức tiệc. Vì sợ cô nghe thấy tiếng sét đánh sẽ sợ hãi, cậu thuyết phục cô cho ở chung một phòng, nhưng rồi cuối cùng hai người lại vụиɠ ŧяộʍ ăn trái cấm.

Nhưng những kí ức đã qua trong quá khứ, những điều tốt đẹp dường như đã biến mất, như một cơn gió quét qua mà không hề biết nó đã làm rơi đi bao nhiêu cánh hoa, như cơn mưa không hề biết mình rửa trôi bao nhiêu phiến đá.

Diệp Lạc Ngư ép buộc chính mình phải quên đi Hứa Liễm Âm.

Tình yêu của bọn họ đã không còn nữa, bây giờ trở lại, không hề yêu và cũng không muốn tiếp tục hận.

*

Diệp Lạc Ngư cười tự giễu, nhìn qua gương, cậu cũng quay đầu nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.

Cô nuốt nước miếng, đè lời nói lạnh nhạt xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh quay về khi nào?”

“Ba ngày rồi.”

“Xem ra chúng ta giống nhau, chẳng lẽ chúng ta đυ.ng phải đường hầm xuyên không à?”

“Anh không biết.”

Cô không tiếp tục câu chuyện nữa, lau khô tay rồi rời đi.

Cậu vẫn luôn nhìn theo cô, cho đến khi cửa khép lại, cậu mới run rẩy xối nước lên mặt.

Chia tay nhiều năm như vậy, kiên trì cũng lâu như vậy, không thể chỉ vì những câu nói lạnh nhạt của cô mà rơi nước mắt được vì cậu là đàn ông.

*

Đến tối Tôn Thiến gọi điện thoại cho cô để thông báo tin vui, về việc quảng cáo cô bé đã nói với ông rồi, ông bảo cô nửa tháng sau qua thử vai. Cô nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Sau đó, cô dùng ý thức mở giao diện hệ thống, nhìn điểm EXP là -80, không khỏi thở dài một trận, trời ơi còn là điểm âm cơ đấy, không có tình người mà.

Cô tiếp tục dùng ý thức hỏi hệ thống [Tấn Giang 007]: Nhiệm vụ thất bại rồi thì nên làm gì bây giờ?

[Tấn Giang 007]: Tự sinh tự diệt đi.

Diệp Lạc Ngư hỏi tiếp: Có còn nhiệm vụ khác không?

Có nhiệm vụ hàng ngày: Thay đổi dáng người huấn luyện trong vòng một giờ nhận được 2 điểm EXP, luyện tập nhạc cụ trong vòng một giờ được 2 điểm EXP, học tập trong vòng một giờ được 2 điểm EXP,…

Diệp Lạc Ngư: Hôm nay tôi học toán, học nấu nướng, vì sao không có điểm EXP?

[Tấn Giang 007]: Thật sự có tiến bộ mới có điểm EXP, không cần dùng bảng cửu chương lừa gạt tôi, hơn nữa cô làm bánh cũng không thành công, nhìn rất xấu xí.

Nghe vậy, cô định đứng dậy tập đàn tranh và đàn tỳ bà luôn, nhưng vì cơ thể béo ụt ịt của mình mà lười, cô cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là trong vòng nửa tháng phải giảm béo thành công.

Lúc này, mẹ đột nhiên đứng ngoài cửa gọi vào: “Lạc Ngư, con có muốn ăn bánh tart trứng không?”

Cô nghe thấy chạy nhanh ra mở cửa: “Không mẹ ơi, nhưng con muốn ăn trái cây.”

“Ừ để mẹ bảo người làm chuẩn bị cho con.” Nói xong, mẹ cô liền bưng bánh tart trứng rời đi.

Không lâu sau, dì bảo mẫu mang trái cây vào phòng, nhìn đĩa trái cây đầy đủ màu sắc nào là dưa hấu, dâu tây, táo, xoài, nho… được cắt tạo hình tỉ mỉ dễ thương, cô lập tức muốn ăn.

Ăn xong trái cây, cô đóng cửa phòng lại luyện tập yoga, khi còn nhỏ thân thể đang còn deo dai, nên dễ dàng làm những động tác như xoạc chân. Cuối cùng sau một giờ, quả nhiên cô đạt được 2 điểm kinh nghiệm, trở thành -78 điểm kinh nghiệm. Mặc dù vậy cô vẫn rất vừa lòng, cô chạy xuống lầu tìm mẹ. Lúc đấy mẹ đang đọc sách, thấy cô xuống, lập tức mỉm cười hỏi: “Sao vậy con?”

“Mẹ ơi công ty nhà Tôn Thiến muốn chụp hình quảng cáo, cần một diễn viên nhí, con đã xung phong báo danh rồi, người nhà của bạn ấy đồng ý cho con đi thử vai rồi đó mẹ.”

Mẹ cô nghe xong không khỏi ngẩn ra, dịu dàng hỏi: “Lạc Ngư à, vì sao con muốn đi quay quảng cáo?”

“Con muốn rèn luyện một chút để tăng sự tự tin ạ.”

“Như vậy sao, Lạc Ngư của mẹ giỏi quá. Vậy khi nào qua đó con? Đến lúc đó mẹ sẽ lái xe chở con đi.”

“Nửa tháng sau ạ, trong lúc này con muốn giảm béo.”

“Mẹ thấy con như vậy rất xinh đẹp mà.”

“Gầy mới đẹp mà mẹ!”

Mẹ Diệp lập tức bị chọc cười, xoa xoa tóc cô, lại hỏi cô có cần gì nữa không, cô lập tức đề xuất được học thêm vũ đạo và diễn xuất, muốn mẹ tìm chỗ cho mình đi học.

Mẹ cô gần như lập tức đồng ý không chút do dự, nói rằng sẽ mời giáo viên đến nhà dạy luôn.

Đời trước, Diệp Lạc Ngư là đi theo Hứa Liễm Âm tiến vào giới showbiz.

Bố của Hứa Liễm Âm có mở một công ty nước giải khát, sản nghiệp rất lớn, rất có thực lực, người cũng cao to đẹp trai.

Mẹ của cậu là một nhân vật công chúng có tiếng ở Đài Loan, vừa xinh đẹp lại có học thức, quen biết bố cậu ở nước ngoài, sau đó gả tới thành phố H, sau cậu còn có một cậu em trai, cũng đi theo con đường của mẹ.

Văn hóa giải trí Đài Loan là nhóm đầu tiên tiến vào phát triển ở thị trường nội địa, lúc ấy một nghệ sĩ muốn kí được hợp đồng phải trải qua nhiều quy định khắt khe.

Hứa Liễm Âm cũng coi là đối tượng đào tạo đầu tiên của Văn hóa giải trí Đài Loan, hoàn toàn là bởi vì thân phận của cậu. Hơn nữa cậu vừa có nhan sắc lại có thực lực diễn xuất, chỉ là không có EQ, còn tùy hứng.

Năm đó vì thích Hứa Liễm Âm nên Diệp Lạc Ngư cũng đi theo tìm hiểu và rồi cũng từ đó yêu thích nghề diễn.

Ban đầu khi tiến vào giới giải trí, Diệp Lạc Ngư có hơi nơm nớp lo sợ.

Bởi do việc bố mẹ cô ly hôn.

Khi cô một tuổi, mẹ đột nhiên phát hiện bố ở bên ngoài có người phụ nữ khác. Cô ta là một diễn viên, so với mẹ khi ấy trẻ tuổi xinh đẹp hơn, còn mang bầu nữa.

Mẹ cô là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng lại không phải người mềm yếu. Sau đó, mẹ giả vờ như không biết việc gì hết, tiếp tục cùng bố sinh sống, rồi sau lưng âm thầm điều tra, cho người đi theo dõi chụp lại những hình ảnh nɠɵạı ŧìиɧ của hai người đó, thậm chí còn lấy được bằng chứng cô tình nhân kia mang thai, cuối cùng tung lên mạng, làm cô ta thân bại danh liệt.

Năm đó, chuyện này khi được tung ra nhà nhà đều bàn luận chửi bới, mức độ phải nói là khủng bố.

Ngay sau đó, mẹ cô rất bình tĩnh ly hôn với bố, mang theo cô rời đi và sửa họ cô theo họ mẹ.

Bố cô có lẽ đối với người phụ nữ yếu đuối tỏ ra đồng tình, hoặc cũng có thể là ông ta thật sự thích người phụ nữ đấy, chắc cảm thấy cô ta vì ông mà nhận hết uất ức, cho nên không bao lâu đã chính thức cưới cô ta vào cửa, hôn lễ đó được tổ chức rất lớn, đồng thời trong lòng ông ta cũng cực kỳ hận mẹ cô vì bà quá mức tuyệt tình.

Sau khi biết chuyện này, Diệp Lạc Ngư không còn chút ảo tưởng nào đối với người bố đấy.

Còn có, cô lo lắng mẹ sẽ vì cô diễn viên tiểu tam mà chán ghét luôn cả công việc này, cho nên vẫn luôn âm thầm thấp thỏm. Ai biết được mẹ cô lại rất thoải mái, chỉ cần là cô thích thì mẹ sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Cho nên bây giờ cô tính toán trực tiếp nói cho mẹ biết, để mẹ có thể dõi theo bước đường thành công của cô. Cô muốn trở thành một người mà mẹ có thể kiêu ngạo.

*

Sáng sớm hôm sau, vừa ra cửa đã nhìn thấy Bạch Lan cưỡi xe đạp tới đón cô đi học.

Tính cách Bạch Lan rất tốt, sau này là mẫu đàn ông ấm áp lý tưởng mà bao cô gái ao ước. Có điều chỉ những người chơi thân với cậu mới biết cậu đen tối như thế nào.

Mẹ thấy cô cùng bạn học ở chung hòa thuận, rất là vui vẻ, hôm nay không tự mình đưa cô đi học nữa mà bảo dì bảo mẫu trong nhà đưa hai đứa nhỏ đi đến nhà họ Bạch.

Bạch Lan cưỡi xe đạp mà như đua xe, dọc đường đi đều liều mạng ấn bàn đạp, người nghiêng về phía trước, đặc biệt ra sức, tóc cũng bay lên, đầu như muốn bốc khói. Diệp Lạc Ngư vẫn luôn ôm chặt eo cậu, không trải nghiệm được cái gọi là lãng mạn khi ngồi sau xe đạp, dọc theo đường đi đều lo lắng đề phòng.

Thật vất vả mới tới được cửa nhà họ Bạch, trong lòng vẫn đang còn sợ hãi, lại cảm thấy chuyện này cũng rất vui, sau khi nhảy xuống xe thì bắt đầu cười không ngừng.

Bạch Lan thoắt cái bày ra tạo hình cool ngầu, sau đó trêu đùa cô: “Tớ đưa cậu đến nơi rồi, cậu không phải nên hôn tớ một cái coi như chút khen thưởng sao?”

“À!” Cô cảm thấy không sao cả, chỉ là hôn một đứa trẻ 4 tuổi thôi mà, lập tức ghé lại gần, chuẩn bị hôn thì rất nhanh cách đó không xa có một người hô lớn: “Này!”

Cô quay đầu lại, thấy Hứa Liễm Âm đang ngồi ở bậc thang gần cửa, đang nhìn bọn họ, sau khi hô lên thì lập tức đứng dậy tới chỗ Bạch Lan nói: “Cậu không đi đón Tôn Thiến sao? Tôn Thiến mà biết cậu chỉ đón mỗi Diệp Lạc Ngư, nhất định sẽ tức giận cho xem.”

“Ừ……” Bạch Lan gật gật đầu, cưỡi xe đạp quay đầu đi luôn, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi.

Đưa Diệp Lạc Ngư đến nhà họ Bạch, dì bảo mẫu cũng rời đi. Hứa Liễm Âm thấy xung quanh không có người khác, mới xoay người mặt đối mặt với Diệp Lạc Ngư: “Anh muốn nói chuyện với em.”

“Anh có gì muốn nói thì nói thẳng đi.”

“Em biết hiệu ứng bươm bướm không?”

“Hả?!”

“Nếu em đã quay trở về quá khứ, mà lại thay đổi hướng phát triển của sự việc đã xảy ra, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Nếu hai chúng ta là Tần Thủy Hoàng nói không chừng sẽ thay đổi cả lịch sử đấy, em có hiểu ý anh không?”

“Ý anh là, nếu em có ý đồ thay đổi vận mệnh thì sẽ gián tiếp hủy diệt thế giới à.”

“Em có biết định luật bảo toàn không? Năng lượng không thể tự sinh ra và mất đi. Năng lượng vật thể này giảm đi thì năng lượng của vật tương ứng sẽ tăng lên, nói chung mức tăng giảm phải bằng nhau”

“…” Sau vài năm chia tay, cô thật sự không biết phải nói chuyện với anh thế nào.

“Chúng ta không thể thay đổi những điều này em hiểu không?

“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”

Hứa Liễm Âm không nói gì nữa, chỉ bước đến trước mặt cô, rồi hôn nhẹ lên môi cô. Ngay sau đó lập tức trả lời: “À, anh chỉ muốn nói rằng nụ hôn đầu ở hai kiếp của em chỉ có thể thuộc về anh thôi.”

Ngay sau nụ hôn, cậu lập tức nghe được tiếng thét chói tai của Tôn Thiến ở đằng xa: “Cậu chậm một chút thôi! A a a, ngã bây giờ.”

“Cậu đừng véo tớ! Ui da, đau!” Bạch Lan cũng thét chói tai.

Diệp Lạc Ngư hóa đá nhìn Hứa Liễm Âm vẻ mặt đắc ý đi theo Bạch Lan và Tôn Thiến nói chuyện phiếm, trong đầu cô có một ý nghĩ chợt lóe qua. Hứa Liễm Âm vừa rồi nhìn thấy cô chuẩn bị hôn Bạch Lan thì ghen tị, cho nên thật ra mục đích chỉ có một.

Cậu muốn chiếm được nụ hôn đầu tiên của cô.

Định luật bảo toàn sao?

Buồn cười, chẳng lẽ cuộc đời này của cô lại tiếp tục phải liên quan đến cậu ta nữa à?

Đùa cái gì vậy!